Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2604 chữ

Đêm mùa thu luôn vô tình mang đến những cơn gió lạnh, Văn Thố xoa cánh tay đã lạnh đến mất tri giác.

Đã lâu rồi cô không ra khỏi cửa, buổi sáng ra ngoài nhìn thấy có ánh mặt trời thì cảm thấy rất ấm áp, chợt cô phát hiện ánh mặt trời kia chỉ là giả tạo, giống như cuộc sống hiện tại của cô vậy.

Đi theo người đàn ông xa lạ đó, "mượn" chiếc ô, Văn Thố bước đi nhanh hơn.

Trời mưa lác đác, rơi tí tách xuống mặt đất, những tảng đá nối liên tiếp nhau, nước mưa chảy xuống bãi cỏ, trong veo.

Cách đó không xa, xung quanh bãi đậu xe, tuy có được che chắn tránh mưa, nhưng cũng không thể giống như không khí ấm áp trong nhà.

Văn Thố chạy vào bãi đậu xe, nhìn trong góc có mấy con mèo đang run lẩy bẩy không ngừng.

Con mèo mẹ thấy bóng người đã dựng hết lông mao, trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Sau khi nhìn thấy Văn Thố, con mèo kêu lên một tiếng, lại trở về bên cạnh mèo con.

Văn Thố đặt cái ô bên cạnh mấy con mèo, che chắn chút gió mưa từ bên ngoài.

"Mặc dù mày có làm loạn một chút, nhưng mèo con là vô tội."

Mèo mẹ như hiểu lời nói của người, kêu meo meo hai tiếng với Văn Thố, giống như đang nói cảm ơn.

Văn Thố đưa tay sờ con mèo, cô duỗi nhẹ móng vuốt của mèo. Văn Thố rút tay về, trên mu bàn tay đột nhiên có hai xước đang chảy máu. Cô bất đắc dĩ cười.

"Mày muốn giết tao sao?"

Trước đây có nghe người ta nói, mèo nuôi không có nhà. Thì ra đúng là như vậy. Mặc dù như vậy, nhưng Văn Thố không hề tức giận, đứng bên cạnh nhìn con mèo mẹ đang dùng lưỡi cẩn thận liếm người. Mèo con run run rẩy rẩy chen vào lòng của mèo mẹ.

Văn Thố nói với con mèo mẹ: "Mày xem nhiều người đàn ông thật không đáng tin, nói đi là đi, sẽ không quan tâm tới mày sống hay chết nữa..."

Dội mưa về đến nhà, còn chưa mở cửa, Văn Thố đã nghe tiếng bước chân dồn dập bên trong.

Quả nhiên, cô vừa đẩy cửa ra, thấy mẹ cô hốt hoảng, mặt mày nhăn nhó.

Khi nhìn thấy Văn Thố, nước mắt của mẹ cô tuôn trào.

Quá hốt hoảng, trong nháy mắt, nét mặt của bà khiến Văn Thố nhớ tới con mèo mẹ không chút lưu tình cào cô. Vết thương trên mu bàn tay chợt nhói lên.

"Con đi đâu vậy? Tại sao không nhận điện thoại?" Mẹ Văn Thố nhẹ nhàng trách cô nhưng cũng vui mừng lại gần cô, bà nắm thật chặt cánh tay Văn Thố, giống như nếu buông tay thì Văn Thố sẽ biến mất vậy. "Con có biết rằng mẹ rất sợ hay không? Mẹ thật sự rất lo lắng cho con." Bà khóc, bất lực nhìn Văn Thố: "Tại sao con lại đối xử như vậy với mẹ? Mẹ thật không sống nổi nữa..."

Văn Thố cảm thấy lúng túng, có chút mệt mỏi khổ sở, cô mím môi, suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: "Ngày mai là 27 tháng chín, con muốn đi ra ngoài một chút, ở trong nhà rất buồn chán."

Cô mệt mỏi đi về phòng. Mẹ cô không còn đi theo nữa, cô vừa vào định đóng cửa phòng, không nghĩ rằng mẹ chặn cửa lại.

Văn Thố bất đắc dĩ nắm tay nắm cửa. "Mẹ, hiện tại ngay cả tự do con cũng không có sao?"

Câu nói của cô trở nên vô ích, trong nháy mắt liền bị đánh bại bởi lời nói của mẹ cô, bà vẫn không thể khống chế cảm xúc mãnh liệt, không ngừng hỏi han, bà cần cô phải bảo đảm, cho dù bảo đảm cũng không thể thể hiện được điều gì.

"Hứa với mẹ, con phải sống thật tốt có được không? Mẹ không thể không có con."

Văn Thố không nhớ cô đã đóng cửa lại như thế nào, chỉ nhớ rõ ràng cô không trả lời mẹ, cũng không cam kết cái gì.

Chỉ là sau khi cô đóng cửa phòng mình, nước mắt liền rơi xuống. Hình như đã lâu rồi cô không khóc.

Đối với cô mà nói, khóc là một thứ xa vời.

Văn Thố nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà.

Hôm nay là ngày thứ 1123. Cô vẫn sẽ nhớ tới anh.

Văn Thố lặng lẽ nói thầm trong lòng, sau đó, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Dù tự nói với lòng mình là phải quên đi, rồi lại ép buộc mình bắt đầu lại lần nữa. Cái tên Vạn Lý, tất cả mọi thứ có liên quan đến Vạn Lý đều rất rõ ràng. Cho dù diện mạo dần dần trở nên mơ hồ.

Từ xưa đến nay, nhiều nhà văn ca tụng tình yêu, họ nói thiên trường địa cửu, khi chia ly, xa nhau rồi chết đi. Đối với họ mà nói, tất cả tình yêu và sự chia ly cũng chỉ là từng bước từng bước tích tụ lại thành một câu chuyện, nhưng đối với Văn Thố mà nói, đó là một cảm giác đau đớn vô hình như bị rách da thịt vậy.

Sau khi Vạn Lý qua đời, Văn Thố luôn nghĩ, nếu như năm đó chưa từng yêu anh thì tốt biết mấy? Nếu như không yêu anh, như vậy sẽ không nhớ anh, càng không kéo dài tới hôm nay như vậy.

Văn Thố lấy tay che mắt, khóe mắt ươn ướt.

"Vạn Lý, không phải anh rất yêu em sao? Tại sao trước khi anh chết, lại quên rằng em vẫn còn sống?"

Trả lời cô chỉ có căn phòng yên lặng.

Thật ra lúc đầu, là Vạn Lý thầm yêu Văn Thố.

Năm đó ở trường học, Văn Thố là bông hoa của học viện Cao Lĩnh, thanh cao, xinh đẹp, ai cũng biết đến cô. Mặc kệ bao nhiêu người theo đuổi cô, cô đều chưa từng động lòng với ai.

Vạn Lý không phải người ưu tú nhất trong đó, nhưng anh rất kiên nhẫn và cố chấp, độc nhất vô nhị. Ba năm, anh vẫn chờ đợi bên cạnh Văn Thố, dù Văn Thố cự tuyệt anh bao nhiêu lần, anh vẫn như vậy, cười híp mắt, quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

Khi đó cô không hề thích Vạn Lý, thậm chí cảm thấy anh rất phiền phức.

Anh hẹn Văn Thố ở trường học ra ngoài ăn cơm, Văn Thố nghĩ tới nên làm thế nào để thuyết phục anh buông tha cho mình.

"Tôi thực sự không thích anh, anh không thể đổi người khác sao?"

Văn Thố xoa xoa chiếc đũa, tiến hành theo kế hoạch của mình nói: "Trước tiên anh có khả năng có thể tìm bạn gái, tình cảm dần dần có thể tiến triển."

Vạn Lý ngẩng đầu, đôi mắt với tròng mắt trắng đen rõ ràng, xem ra là không hiểu cảm xúc Văn Thố. Anh uống một ngụm bia, đồng ý: "Ừ."

Văn Thố không ngờ anh lại đồng ý như vậy, cũng không biết nên nói tiếp cái gì, hỏi một câu: "Về sau anh tìm bạn gái sẽ nhìn diện mạo bên ngoài sao?"

"Nhìn." Vạn Lý gật đầu, khẽ mỉm cười.

Văn Thố bĩu môi, nghĩ thầm quả nhiên mọi đàn ông đều giống nhau, không nhịn được châm chọc một câu: "Hạ lưu."

Vạn Lý vẫn gật đầu, cầm đũa lên gắp món Văn Thố thích ăn, gằn từng chữ, nói:

"Nhìn giống em hay không."

"...."

Văn Thố không thể nào giải thích quá trình yêu Vạn Lý, có lẽ chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Cảm xúc ấy không thể nói rõ được, cảm động đột nhiên chuyển hóa thành một thứ cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô : " tình cảm bồng bột".

Cô nghĩ, đời này kiếp này, nếu như bỏ qua người đàn ông này, sẽ không còn ai nữa, cho nên quyết định giữ anh lại.

Quen biết ba năm, yêu nhau ba năm, toàn bộ thời gian là sáu năm, Vạn Lý dùng hết mười trên mười tâm tư của mình, khắc sâu vào cuộc đời của Văn Thố.

Sau đó, anh cứ như vậy không hề rời đi. Tiếp đó cùng Văn Thố nghĩ đến kế hoạch tương lai.

Cô rốt cuộc cũng để ý lời nói khó hiểu của Vạn Lý. Thì ra là diện mạo thật không có nghĩa là nông cạn, hiện tại cô cũng nhìn, chỉ muốn nhìn xem có giống anh hay không. Dù là có một điểm giống, cũng cảm thấy an ủi.

Vạn Lý đi ba năm sau, mỗi ngày trôi qua đối với Văn Thố thật mệt mỏi, chỉ có dùng nước mắt chống đỡ.

Chết đi là giải thoát, nhưng tất cả mọi người đều không cho cô được giải thoát.

Lục Viễn dội mưa về nhà, vừa về tới nhà liền hắt hơi. Nghĩ mắc mưa thế này thật không ổn chút nào.

Nghĩ vừa rồi đã gặp phải một cô gái, Lục Viễn liền nhăn mũi.

Cùng ăn khuya với người anh em Tần Tiền, mỗi người có một cái ô để về nhà, Lục Viễn đang suy tư về chủ đề luận văn tốt nghiệp, vì quá chuyên tâm suy nghĩ, có người đến gần cũng không phát hiện ra.

"Anh đẹp trai." Một bàn tay thon dài trắng trẻo nắm lấy cánh tay Lục Viễn, mang đến cảm giác lạnh như băng.

Lục Viễn giật mình, trừng mắt nhìn người con gái kia.

Mưa khiến tóc của cô ướt sũng, cô tiện tay vén lại tóc của mình, lộ ra gò má trắng nõn. Lông mày lá liễu nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh nhìn xuống dưới, giống như dáng vẻ vô tội. Làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được có chút đau lòng.

Cô mặc áo phông màu vàng đã bị thấm ướt, đã đến lập thu rồi còn mặc áo ngắn tay, quần ngắn, trên tay đeo rất nhiều vòng hạt sứ, liếc qua khoảng mười mấy chuỗi, cũng không biết có nặng hay không. Làn da sởn gai ốc vì lạnh. Cô đứng gần Lục Viễn, dịu dàng khẩn cầu nói: "Anh đẹp trai, có thể cho tôi mượn cái ô được không? Trời mưa lạnh quá."

Lục Viễn cho rằng cô muốn đi chung ô, lập tức đồng ý, còn rất nhiệt tình hỏi: "Nhà cô ở đâu?"

"Tôi đưa cô" còn chưa nói ra, cái ô trên tay đã bị cô không khách khí cầm đi. Lục Viễn kinh ngạc nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, cảm thấy cô giống như một yêu nữ trong bóng tối.

Cô giơ cái ô của Lục Viễn, nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, rồi dừng lại quay đầu nói với Lục Viễn: "Cám ơn anh đã cho tôi mượn."

Trong đêm mưa, giọng nói của cô xa xa mà dễ nghe, cô híp mắt, cười lương thiện: "Quên mất, tôi cảm thấy giọng nói của anh nghe rất quen."

Những giọt mưa tí tách rơi, rơi xuống người Lục Viễn, cảm giác say say tỉnh tỉnh. Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy ai tự làm theo ý mình như vậy. Nói "Mượn" cái ô liền lấy đi, không quan tâm người kia đang dầm mưa.

Nhưng cô gái này quả thật là rất xinh đẹp, thói hư tật xấu của Lục Viễn cũng hiện ra. Thấy mỹ nữ là không thể nói cự tuyệt được rồi. Chịu đựng mưa còn nhắm mắt cười, đang chuẩn bị trả lời : em có thể là đã nghe qua giọng nói của tôi.

Liền nghe thấy một người nói với vẻ mặt vô hại: "Có lẽ là giọng nói của cậu giống như vậy thôi, cũng chỉ là người đi đường, cho nên mới cảm thấy quen thuộc thôi."

"...."

Cô gái này, đúng là rất đẹp, nhưng lại không có tâm.

Lục Viễn vừa cầm khăn lông lau tóc còn ướt, vừa soi gương nghĩ.

Cao 1m8, mặc dù Lục Viễn không phải là chuẩn, nhưng là một người đàn ông dáng dấp không tệ. Không đúng, như vậy anh sẽ luôn có bạn gái mới phải. "Người trước ngã xuống, người sau tiến lên."

"Người qua đường" cái tên gọi này gây nên chút tổn thương đến lòng tự ái của Lục Viễn. Anh bỏ mắt kính xuống, soi gương nhìn kỹ thật lâu, cuối cùng lầm bầm nói: "Cũng không phải là người đi đường chứ?"

Thật là mệt chết đi, dù thế nào cũng không ngủ được. Lục Viễn cảm thấy hơi nhức đầu, không biết là bởi vì uống rượu hay là bởi vì mắc mưa. Nằm ở trên giường, Lục Viễn lướt điện thoại di động của mình, rất nhiều số điện thoại, Lục Viễn lướt từ trên xuống dưới nhiều lần. Cuối cùng dừng lại ở một số điện thoại xa lạ phía trên.

Chủ nhân số điện thoại tên là Văn Thố. Cái tên rất hiếm thấy.

Tần Tiền thấy Lục Viễn đang ngơ ngẩn đột nhiên nhắc tới cô: "Tớ thấy cậu đang tìm hiểu về cô gái này, tớ sẽ giới thiệu cho cậu."

Tần Tiền nói câu này, nét mặt quá mức tùy ý, khiến Lục Viễn không thể nào phân biệt được giọng điệu bất đồng kia.

Ngày thứ năm sau lập thu, rạng sáng 12 giờ 43 phút, ban đêm chỉ hơi lạnh, nắng nóng vẫn chưa dứt. Lối đi bộ nhiều xe cộ qua lại, bánh xe ma sát mặt đất phát ra thanh âm chói tai.

Quán nướng có chừng vài cái bàn ngồi đầy người, tiếng nói chuyện huyên náo, không khí ồn ào. Máu trong người của Lục Viễn như muốn vọt lên đỉnh đầu.

Vào lúc này, anh không biết Tần Tiền giới thiệu ai cho anh, cảm thấy vô vị hỏi:

"Là người nào, mà cậu có thể hiểu rõ như vậy?"

Nhớ tới người kia, vẻ mặt Tần Tiền trở nên phức tạp, suy nghĩ chốc lát rồi sờ cằm nói: "Một người con gái, bình thường nhìn qua thì như không có chuyện gì, chỉ là cô ấy muốn tự tử."

"Hả?" Lục Viễn thấy ý thức mơ hồ, theo bản năng trầm lặng.

Thấy Lục Viễn uống rượu xong rồi, Tần Tiền lại mở một chai đưa cho anh: "Cô gái này a, không tầm thường, vô cùng đặc biệt."

"Oh?" Lục Viễn hứng thú nhìn Tần Tiền một cái. "Đặc biệt như thế nào?"

Tần Tiền dừng lại một lúc, nói: "Đặc biệt, xinh đẹp."

Thấy Tần Tiền nói những lời này, Lục Viễn hoàn toàn không do dự bấm gọi số điện thoại kia. Anh đang gọi điện, cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Một thời gian lâu sau, Lục Viễn nghĩ, cả cuộc đời của anh chuyện hối hận nhất, đại khái là tại nửa tỉnh nửa say, đầu óc mơ hồ không rõ ràng khi gặp Tần Tiền.

Đến nay hồi tưởng lại cũng muốn cắn đầu lưỡi mình khi gọi số điện thoại của...

Bạn đang đọc Chuyên Gia Chữa Trị của Ngải Tiểu Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.