Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Em Gái Mù Mặt Và Ảnh Đế - Chương 4

Phiên bản Dịch · 1392 chữ

Edit: Yuu

Công việc ở siêu thị của Nghê Môi được đến một ngày nghỉ một ngày, đúng lúc hôm nay là ngày cô nghỉ. Bởi vì tính chất đặc biệt của hội chứng quên mặt, mỗi tuần ba mẹ cô sẽ đến đây ôn lại chút cảm giác, sợ cô quên bọn họ.

Vừa hay hôm nay bác gái cũng mang con trai tới, bọn họ liền ra ngoài liên hoan, ăn uống tiệc tùng đến đêm khuya. Sau khi cô đưa mấy người kia về thì định đi bộ về nhà, cũng coi như tiêu cơm luôn.

Lại không nghĩ rằng, lúc về phải đi qua một cái hẻm nhỏ, bèn thật sự thấy được một hiện trường giết người, hung thủ còn lại là người không thể tránh kia.

Nghê Môi muốn xoay người đi báo cảnh sát, nhưng không may đụng phải cột điện bên đường.

—— Bây giờ bị tội phạm giết người phát hiện, làm thế nào đây?

Nhìn vào đôi mắt của người nọ, nhất là chú ý đến hung khí trong tay còn chưa thu lại, còn có dấu tích của máu sau khi giết người, Nghê Môi hơi lui về phía sau một bước, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

Ôi mẹ ơi, khẩn cấp, nếu như không kêu cứu thành công, nhất định cô sẽ trở

thành nạn nhân tiếp theo đó!#

Nghê Môi: Đối phương đã cầm con dao trong tay đi tới, nhưng chân run quá không chạy nổi nữa làm sao bây giờ!? Cô vẫn là gái ế, chưa một lần yêu ai, tạm thời chưa muốn chết đâu!

Mặc dù những suy nghĩ trong đầu vô cùng sinh động, nhưng ngoài mặt Nghê Môi không nói lời nào,nuốt nước bọt rồi lui về phía sau. Bắt đầu chạy bộ từ nhỏ nhưng Nghê Môi lại hiểu rất rõ ràng, mình tuyệt đối không trốn thoát được.

Làm sao đây? Lúc này mà gọi cứu mạng cũng không có người đến cứu ấy!!!

Hiện tại, sau khi nhìn thấy biểu cảm vi diệu của Nghê Môi, Tuyên Lãng lập tức ném dao trong tay đi, do dự một chút mới mở miệng: “…… Việc đó, cô đừng sợ, thật ra chúng ta đã gặp qua, cô nghĩ kỹ một chút.”

Sau khi Nghê Môi nhìn thấy người kia ném dao đi thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nghe xong, cảm giác cả người không tốt. Đây là muốn mạnh mẽ lôi kéo cô vào tiết mục này? Bởi vì cô nhìn thấy hiện trường, vậy nên đành phải biến cô thành đồng bọn?

Chớp mắt một cái, trong đầu Nghê Môi thoáng hiện ra các tính toán, sau đó cô nhanh chóng lắc đầu: “Không không không không! Anh đừng nhận lung tung, chúng ta thật sự không quen chút nào! Thật đấy!”

Tuyên Lãng: “……”

Quả nhiên! Cô nhóc này vẫn không nhận ra anh! Ánh mắt nhìn anh như tội phạm giết người là cái quái gì thế hả? Đây là anh đang quay phim nha quay phim! Nhưng tại sao đạo diễn bọn anh còn không ra, còn cái thằng cha giả chết nằm bên kia cũng thật sự coi mình là thi thể à!

Diễn viên đóng giả thi thể dưới đất bày tỏ: Bọn họ không muốn nói chuyện, chỉ muốn xem biến của ảnh đế, ha ha ha ha ha ha!

Về phía đạo diễn, lúc này đang tràn trề hưng phấn khua tay để quay phim quay lại cảnh tượng này, về sau lưu làm BTS(*).

(*: BTS viết tắt của Behind The Scenes có nghĩa là bí mật phía sau hậu trường)

Ông quả là nhanh trí!

Bây giờ Tuyên Lãng lại lâm vào tình thế có miệng mà không tiện nói ra, bạn diễn xấu xa vẫn nằm giả chết, còn cô gái đối diện thì dùng ánh mắt sợ hãi nhìn anh.

Vấn đề là như vầy..

Ở ngõ hẻm trong đêm khuya vắng lặng, một tên trên mặt nhuốm đầy máu me, vừa vứt bỏ hung khí, đồng thời vẫn còn hiện trường và ‘thi thể’. Khi mà đạo diễn và những người khác đứng cạnh xem biến, anh phải làm thế nào để người phía trước cho đến bây giờ không nhận ra anh, tin tưởng anh là người vô tội!?

WHAT THE FUCK!

Lúc này trong đầu Tuyên Lãng đều hiện lên câu này, cảm giác người lmình có chút cáu kỉnh. Cho nên ánh mắt cũng hơi thể hiện ra, để Nghê Môi nhìn anh chằm chằm lui tiếp một bước.

Nghê Môi: Hỏng bét! Hiện tại phải làm sao đây? Đúng rồi, không thể sợ hãi, đầu tiên đi tìm cỗ máy thời gian đã…… Mẹ kiếp! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cứu, cứu mạng! Cô khẳng định không chạy thoát khỏi người kia, cho nên bây giờ muốn tự cứu mình, chỉ có thể đánh bại đối phương mới được sao?

Nhưng thân thể của tên phía trước rõ ràng cường tráng hơn cô, cô thật sự không làm được!

Hai người im ắng giằng co một hồi, cuối cùng Tuyên Lãng mệt mỏi đưa tay lau mặt. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Nghê Môi trước mặt đã lui ra một khoảng cách lớn.

Tuyên Lãng: …… Anh đáng sợ như vậy à?

Nghê Môi: Sau khi tên giết cmn người lau mặt, thì đúng là một mặt máu nhìn cô! Hơn nửa đêm mới kinh, bị dọa đến mức sắp có bệnh tim rồi nè!

Mặc dù nhìn người phía trước có vẻ không tin tưởng lời anh nói, nhưng Tuyên Lãng cho rằng mình rất còn có thể còn cứu vãn một chút. Vậy nên anh nhìn Nghê Môi chằm chằm, giọng điệu thành khẩn bảo: “Nếu như tôi nói đây tất cả đều là đang diễn kịch, tôi chỉ đóng vai một tên hung thủ giết người mà thôi, cô có tin không?”

Nghê Môi không nói gì, bước chân xê dịch về phía sau, dùng hành động để chứng minh suy nghĩ của mình.

Tuyên Lãng: Rất khó chịu, rất muốn về tòa soạn!

Lúc Tuyên Lãng đang nghĩ đến tòa soạn, thấy tay Nghê Môi để sau lưng giật giật thì hơi ngừng lại, lập tức đi qua: “Chờ một chút, cô sẽ không báo cảnh sát chứ!?”

Nghê Môi nhanh chóng lui về phía sau rồi kêu lớn: “Anh đừng tới đây, cẩn thận tôi không khách khí với anh! Tôi sẽ kêu đó, thật sự luôn đấy!”

Bây giờ Tuyên Lãng chỉ muốn cướp điện thoại trước để cô đừng báo cảnh sát, nếu không tiêu đề báo ngày mai liền biến thành [ Vụ án giết người vào nửa đêm của Ảnh đế ] đại loại như vậy.

Nghĩ tới đây đầu Tuyên Lãng rất đau, cũng không thèm suy nghĩ trực tiếp mở miệng: “Cô kêu đi, cô kêu rách cổ họng cũng không có ai ra giúp cô đâu!”

Đám người trốn sau bức tường nghe đến đó trên đầu đều nổi đầy vạch đen, một người trong đó nhỏ giọng nói vào tai đạo diễn: “Đạo diễn, chúng ta có nên xem tiếp không?”

Đạo diễn đồng dạng hạ giọng trả lời: “Đương nhiên, khó mà có được trò hay sao lại không xem! Mấy người không phát hiện tên Tuyên Lãng kia khai quật ra thuộc tính mới hả? Câu nói mới vừa rồi mặc dù quá cặn bã, nhưng rất hợp hoàn cảnh đêm đen mà gió lớn này!”

Hiện tại nghe thấy Tuyên Lãng nói vậy, Nghê Môi lập tức dùng ngón chỉ vào người anh: “Mới nãy còn giả bộ, giờ đã lộ rõ nguyên hình rồi!”

Tuyên Lãng giật giật khóe miệng, tiếp tục nói: “Tôi cũng không phải yêu quái, không có nguyên hình!”

Vừa nói xong cơ thể Tuyên Lãng liền cứng đờ, nhớ tới lời mình vừa mới thốt ra đúng chuẩn ‘lưu manh’ liền có cảm giác sống không bằng chết.

Em gái phía trước có độc, mà anh lại tuyệt đối bị ảnh hưởng#

Hình tượng lúc trước của anh đã phá vỡ thành cặn bã, nhưng đám người trốn đi coi trò vui cũng không có ý định giúp đỡ!

Khốn kiếp! Về sau không thể cùng nhau vui vẻ chơi đùa rồi!

Bạn đang đọc Chuyện Em Gái Mù Mặt Và Ảnh Đế của Hòa Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.