Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới thứ ba và xã hội

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Câu chuyện này có thể nói là thật đến 70%, những ai hiểu tất cả những gì Lazy nói có lẽ sẽ nghĩ thầm rằng con này rách việc, thích xen vào chuyện người khác nhưng ý Lazy không phải vậy, chỉ là Lazy muốn nói ra hết những bức xúc thôi...

--------------------------------------

Đây là vấn đề tôi muốn nói thẳng và nói thật nhất, điều mà tôi chả bao giờ nghĩ mình sẽ nói cả

Tôi không phải là người sống trong thế giới đó, tôi chỉ là một con bé 14 tuổi chưa rõ sự đời, thích mơ mộng, có những sở thích tao nhã đến quái đản. Nhưng tôi biết, tôi quen và tôi đã tiếp xúc với họ, tôi thấy họ cũng chỉ là con người có đủ mắt, mũi, chân, tay, miệng, tất cả những người bình thường vẫn có. Nhưng sao họ lại bị kì thị?! Tôi vẫn thắc mắc điều này bấy lâu nay...

Xã hội ta vẫn còn cổ hủ?! Tôi đồng ý, nhiều gia đình vẫn còn khó chịu khi biết con của mình theo cái thế giới ấy, nhiều khi còn hắt hủi nhưng nhiều gia đình vẫn ủng hộ cho con sống thật với chính mình đó thôi

Trào lưu sao?! Papa tôi nói vậy, tôi cũng thấy đúng, nhiều người chỉ vì nghĩ nó độc, nó lạ, nó mới mà chạy theo một cách mù quáng. Với điều này, tôi không ủng hộ, tôi thấy họ như đang chà đạp lên những con người THẬT của thế giới này thì đúng hơn, họ có thể cho tôi ăn gạch thoải mái nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi

Bệnh lý ư?! Một người cô đã nói với tôi như vậy, cô ấy nói không sai, khoa học cũng đã chứng minh rồi còn gì. Lần này tôi cũng chẳng biết nói sao nữa, nhưng họ vẫn là một con người, chỉ khác chút là một chàng trai trong diện mạo một cô gái hay một cô gái trong diện mạo một chàng trai mà thôi, vẫn là CON NGƯỜI nên chả việc gì phải kì thị

Vô vàn những lí do nữa nhưng chắc tôi không thể nói hêt được, dù sao tôi vẫn chỉ là con nhóc 14 tuổi, tôi cũng chỉ nghe và hiểu đôi chút thôi, làm sao tôi hiểu hết được cái xã hội muôn hình vạn trạng này

Còn nói về người thật việc thật thì sao?! Chắc còn nhiều chuyện để nói lắm đó, nhiều cái tôi thấy nó xàm một cách kinh khủng...

Hai đứa con gái để rela HẸN HÒ trên face thì đã sao, và tôi cũng là nhân vật chính luôn cơ đấy. Tôi thấy rất tức, không những tức mà còn khó chịu khi người nhà nói rất nhiều về điều đó.

Lần thứ nhất, kêu đừng xưng hô quá thân mật, kẻo XÃ HỘI và NGƯỜI NGOÀI nhìn vào thì người ta NGHĨ mình không ra gì, cái gì vậy chứ, nó chỉ là cái MẠNG XÃ HỘI thôi mà, nó có phải thánh chỉ đâu chứ, đầy người làm vậy, nó chỉ như một trò chơi giải trí. Mà tôi thấy ai nghĩ vậy chắc cũng rảnh quá, hết cái làm rồi sao

Lần thứ hai, kêu tôi hãy cẩn thận, nhiều người xấu mạo danh trên đấy lắm đó, đừng để bị lừa, tôi hiểu mà, cái XÃ HỘI này nó vậy, biết sao được, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ thôi, nhưng cẩn thận không thừa, chỉ tùy lúc cần cẩn thận thôi. Nhưng cứ tin đi, thà tin nhau còn hơn là nghi ngờ nhau, mệt lắm...

Lần thứ ba, kêu tôi xóa cái rela đó đi?! Tại sao tôi phải xóa, chỉ vì người ta NGHĨ mình đồng tính sao, nực cười, tôi chẳng biết đó là ai nhưng cho phép tôi cười thẳng vào mặt họ, tôi khinh không thèm chấp nhặt mấy chuyện vớ vẩn đó. Vâng, lại là người ta, và tôi nói lại, họ rảnh level max sao, san sẻ cho tôi chút thời gian đó đi

Nó đó, một lần nói, tôi chỉ phản bác lại thôi, lần thứ hai, tôi ậm ừ vì nó có chút có lí, nhưng đến lần thứ ba, quá đủ rồi, không còn cái để nói sao, loại bỏ cái từ NGƯỜI NGOÀI và XÃ HỘI đi chắc tôi còn chấp nhận được, vậy là cái tác phẩm này ra đời

Đó là chuyện của tôi, còn chuyện của người tôi biết thì sao?! Có chứ...

Tôi biết chị ấy, hay anh ấy?! Nói chung là một chàng trai trong lốt một cô gái từ khi tôi còn học cấp 1, đó là bạn của anh trai tôi, học gia sư cùng anh tôi ở nhà tôi. 1,2 năm đầu, tôi thấy T (là tên người đó) rất xinh xắn, đáng yêu, hòa đồng, nhưng rồi sau đó, tôi thấy T có gì đó khác, nhưng với cái tâm hồn còn non nớt lúc đấy tôi cũng chẳng suy nghĩ thêm làm gì. Đến một ngày, anh tôi dẫn vài người bạn lên nhà chơi, tôi bị xách cổ ra bếp với mấy anh chị nữa, chỉ có T và một chị nữa ở phòng khách, tôi ngô nghê hỏi sao không bảo hai chị ấy ra cùng, bạn gái anh tôi chỉ nói tôi nên ở đây, đừng đi vào trong, ừ thì nhỏ phải nghe lớn, tôi cũng hơi tò mò nhưng thôi, kệ đi, chuyện của ai người ấy tự giải quyết. Khi mấy anh chị bảo có thể vào được rồi, tôi vẫn lon ton nghe theo, chỉ thấy mặt hai người đó có chút khác, đến giờ lớp 9 rôi tôi mới hiểu. Vài năm tôi chẳng biết T ra sao, ừ thì có thân thiết lắm đâu mà cần phải nhớ, rồi đến một ngày, có người nói với tôi còn nhớ T không, tôi gật đầu bảo có, hỏi tôi có biết T less không, tôi cũng gật đầu, tôi mới biết không lâu thôi. Tôi lại được hỏi là trên newfeed của T tôi có biết là T yêu một bà nào đấy không, tôi lắc đầu, người đó tiếp tục nói T liên tục tự hành hạ mình, rạch tay đòi tự tử để chị kia không chia mình. Nghe đến đó, tôi thấy có chút khinh nhưng cũng thấy T tội nghiệp. Khinh vì gì nhỉ? Có lẽ là vì quá nhu nhược, nghĩ thái quá rằng mình ở thế giới thứ ba nên người ta ruồng bỏ, nên bơ vơ, cô đơn sinh ra những hành động tiêu cực, mạng của mính đó, ba mẹ sinh ra đó, đừng có phí phạm cuộc đời như vậy... Nhưng thương ở đâu, chắc là hành động níu kéo đó, trên đời này có nhiều người hiểu và cảm thông, đâu nhất thiết chỉ có chị ấy mà níu kéo một cách điên cuồng đến vậy, một phần tại T mù quáng, một phần tại xã hội lạnh lùng, chắc vậy

Còn người tôi chỉ nghe nhưng chưa nhìn thì sao...

Tôi cũng không biết đó là ai, chỉ biết rằng người đó bị gay. Nhưng theo lời tôi được nghe từ mọi người thì đó là một người tốt, làm ăn chăm chỉ, chất phác, thật thà hiền lành. Luôn luôn ứng xử tốt với mọi người, vậy là xung quanh cũng chẳng nói thêm nhiều nữa, chỉ ậm ừ nói rằng đó là người tốt. Không nhắc lại tới giới tính của họ nữa, điều này rất đúng, phải không?!

Ngày trước, tôi chưa tiếp xúc với những người đó, tôi cũng kì thị, nói họ không bình thường, cũng xa lánh và hắt hủi nhưng đến khi tiếp xúc rồi, tôi thấy họ tốt dó chứ, dù sao thì vẫn có một số người không được tốt cho lắm. Họ ăn nói bình thuờng, ăn uống bình thường, ăn mặc thì hợp với phong cách của họ, ai mà chả như thế chứ. Nhiều người nghĩ họ làm quá, tôi thấy không phải vậy, chỉ là họ đang sống thật mà thôi

Tôi không ghét, tôi cũng không yêu họ, tôi cảm phục họ, họ dám sống thật với chính mình, còn hơn xã hội fake nhiều hơn thật này. Nhưng may mắn rằng nhiều nơi cũng chấp nhận, chẳng dè bỉu và cũng chẳng tán thành, vì sao tôi lại nói vậy ư?! Vì họ coi đó là những con người thôi, chẳng phân biệt gì nhiều nên chẳng phải nói nhiều

Cảm ơn chân thành tới những ai đã đọc tới những dòng này cúi đầu nếu không thích hoặc bất bình, mọi người có thể ném gạch ngay thẳng mặt mình, mình chấp nhận mà, cứ góp ý thẳng, nói thẳng đi. Nếu ủng hộ mình sẽ "moi móc" thêm nhiều điều nữa mà mình cảm nhận được =))) đùa thôi, nếu nhiều người không thích mình sẵn sàng del bộ này để cho tránh mâu thuẫn quá nhiều bye bye

P/s: Lazy nhạy cảm quá nên chắc còn nhiều thứ Lazy còn nói tới, về xã hội, về mọi người xung quanh và cả chính con Lazy điên này nữa :3

Bạn đang đọc Chuyện Đời của _LyLazy_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.