Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần dẫn Truyện 1

Tiểu thuyết gốc · 3333 chữ

Vào mùa này, gió ấm làm say ngất lòng người, mồ hôi ngầy ngậy làm ướt tà áo mỏng, ve sầu còn chưa im tiếng, các thuyền hái sen đã thi nhau xuất phát. Năm nay có lẽ vì mưa thuận gió hòa nên rất được mùa sen, tất cả các thuyền trong làng, từ thuyền gỗ chạm khắc đầy tinh tế của nhà Mỹ Linh ngoại cho đến chiếc thuyền thúng miệng loe miệng của nhà Dương Linh, đều thi nhau đua ra cái hồ dài hơn năm dặm ấy.

Bích Liên cảm thấy được ông trời rất bất công với cô, cô cảm thấy bất công cũng phải. Các thiếu nữ cùng hay khác tuổi cô đều bơi thuyền đi hái sen, chỉ còn có cô – khi mà tên cô lại có ý nghĩa của loài “hoa sen” – phải đứng nhìn hàng trăm con thuyền ấy đua nhau lên đường, và ngẩn ngơ nghe tiếng cười đùa, tiếng hát của chúng bạn.

Liên không thể đi ra ngoài, chỉ vì một điều cấm kị, chỉ vì một lời nguyền!!!

Tiếng hát ngọt lịm là của Quỳnh Chi, con gái của ông tú tài họ Bùi, vẫn nhưng bài hát mà cô hay nghe nhất: “ … Mùa thu hái sen hồ làng, sen cao quá đầu người, cúi xuống đùa với sen, sen sáng trong xanh mượt, em ôm sen vào lòng, nhớ chàng chàng không đến, em ngẩng nhìn trai lạ,…” Quỳnh Chi đã đến tuổi yêu đương, thuyền chưa ra khỏi tầm mắt của bố mẹ cô mà cô đã đùa giỡn với trai trong làng.

Bích Liên cũng đã đến cái tuổi ấy, thậm chí cô còn cao tay hơn cô đã có ý trung nhân của mình, hai người rất nặng tình cảm với nhau, chàng là Bùi Đức Nhân – anh trai của Quỳnh Chi. Ông tú Bùi sát sao kèm cặp quý tử của mình để chuẩn bị đi thi sắp tới. Nhưng đến cả Đức Nhân cũng đã phá lệ, anh đang cùng hai người thanh niên đồng tuổi bơi thuyền ra hồ. Nhân nhìn thấy Liên đang đứng ở đầu bờ liền tươi cười đọc bài thơ của anh, rất hồn nhiên, thiết tha tinh ý:

“Sinh ra từ xóm từ làng, Em như sen nở nhụy vàng cánh tươi, Bông hoa như miệng em cười, Chắt chiu bùn nước để tươi cho đời, Hương sen với nụ em cười, Làm cho xao xuyến bao người em ơi.”

Nhân đọc tiếp:

“ Mắt nhìn theo xốn xanh, mắt liếc lại đắm đắm đuối, ngày dài mà sao thuyền về muộn. Hồn sen vương vấn khắp hồ nước trong, buộc mối tơ duyên tơ nồng nàn ba kiếp…”

Chỉ có những người không đủ IQ mới không nhận ra “ hồ sen vương vấn” là đang ám chỉ cô. Rành rành là đang đọc cho Liên nghe. Cô hồi hộp, tim cô đập liên tục và rộn ràng, không nén nổi cõi lòng khát khao cháy bỏng và mong mỏi của cô. Ở phía xa xa một cô gái giả vờ hỏi một cách ranh mãnh:

“ Bùi tiểu tú bài thơ này là đang viết về muội đúng không??”

Quỳnh Chi cười duyên, cô vội chữa thẹn cho anh trai:

“ Anh áy nói là ‘ mắt nhìn theo xốn xang’ cơ! Mấy dịp này anh ấy chỉ viết mỗi ngày một bài chỉ tặng cho một người”

Tiếng cười, tiếng hát vì thế mà rộn ràng hơn.

Bích Liên buồn càng thêm buồn. Có lẽ cô cũng được hưởng niềm vui lớn lao kia. Nhưng điều cấm kị kia, lời nguyền kia!!!

Bích Liên cảm thấy khó chịu trong người, cô bỏ về nhà.

Bố, mẹ của Bích Liên đang đứng trước cửa, hình như họ đã đoán trước được mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, họ buồn rầu nhìn nhau rồi nhìn Bích Liên miệng đang muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Không chịu được mẹ của cô lên tiếng, bà nhẹ nhàng hỏi cô:

“ Con vẫn muốn đi à?”

Bích Liên vẫn không nói chỉ gật đầu.

Cha cô tuy còn trẻ nhưng ông đã có nhiều nết nhăng, ông bất lực xen lẫn trách móc nói:

“ Sao cứ ương lạnh thế ???”

“ Bố, Mẹ con thạo sông nước chẳng kém anh nào trong làng chúng ta cả. Hồ Tháp Mười trước giờ vẫn êm ả, đâu có xảy ra vấn đề gì? Với lại, con gái đi cùng với mấy chị em, chúng con ngồi cùng thuyền , dẫu gặp chuyện gì thì vẫn có người cứu.” Liên cảm thấy lí do của mình còn có thể thuyết phục được cả thượng đế nữa.

Đúng thế, cha mẹ cô đã nao núng, chỉ cần nói thêm vài câu nữa là cha mẹ cô có thể gật đầu. “ Chưa năm nào con được đi hái sen, không được đi đối thơ, chả lẽ cha mẹ muốn con ế cả đời sao?”

“ Con bé này thật là …” Cha cô đã chịu thua. Nhưng không ngờ mẹ cô lại còn tuyệt chiêu cuối cùng:

“ Nhưng, con được ra hồ hái sen hay không thì bố mẹ không quyết định được!!!”

Bích Liên im lặng, mặt cô tiu nghỉu.

Hai mẹ con bước đến trước một ngôi nhà nhỏ đen, do dự nhìn nhau không một ai dám ngõ cửa. Ngôi nhà nhỏ xây cất bằng gạch và gỗ vốn dĩ nó đã là màu đen thêm vẻ bí hiểm khiến nó càng thêm đen tối hơn. Điều đặc biệt là ngôi nhà này bốn bề không một cửa sổ, cửa chính hướng phía mặt trời lặng, trước cửa này có một tấm bia đá không chữ, khiến các thầy phong thủy đi qua nhà này đều lắc đầu xin thua. Liên không biết ngôi nhà này đã xây dựng vào khi nào, cô chỉ biết ngôi nhà đã nghiên thấy rõ, nó có thể sụp bất cứ lúc nào. Hai bên trồng hai cây hoa hòe đã héo khô đến mức ngả nhụy xuống sân trông giống như những con ma nhỏ đang nhảy nhót, khiến ai đến căn nhà đều rùng mình và đứng im như sợ một điều gì đó. Đương nhiên, điều đó cũng đúng với mẹ cô, bà hơi run run. Bích Liên biết mình phải gánh trách nhiệm gõ cửa. Cô hít một hơi dài, bước đến trước cánh cửa màu đen ấy, tim cô đập như không đập.

Nhắm mắt lại, cô lấy hết dũng khí đưa tay lên, đưa tay gần hơn nữa và ngập ngừng, gõ hay không gõ, vô hay không vô, không ngờ người khởi xứng cũng chính là người đòi rút lui. Thôi bỏ đi, về vậy!!!

Nhưng khi cô định quay lưng thì cánh cửa bỗng mở ra.

Nếu không có tiếng kêu “két” rừng rợn mà lâu như thể kéo dài vô tận, thì có lẽ Liên cũng không biết cánh cửa đã mở, có lẽ vì bên trong tối cũng giống như ngoài trời và căn nhà vậy, một màu đen!

Cô bối rối nhìn lại mẹ của mình.

“ Đã đến rồi không định vào à?” Giọng của một bà lão, vẫn là cái giọng mà hồi bé cô đã nghe, cô có cảm giác giống như chiếc cối xây không vững, khi thì phát ra những tiếng rên rỉ đầy khổ đau khi thì phát ra tiếng kêu sung sướng.

Thu Kiều chính là chủ ngôi nhà này.

Người ta truyền nhau nói rằng bà ta chính là một nữ đạo sĩ, cũng có người nói rằng bà ta là một yêu tinh nhưng theo Liên thì bà ta giống phù thủy thì đúng hơn.

Vì sao bà ta lại giống phù thủy? Chắc có lẽ là phù thủy có thể đoán được quá khứ và tương lai, và Thu Kiều bà ta đã tiên đoán được cái chết của Quỳnh Như – em gái của Bích Liên, cho nên khi gặp lại bà ta, cô gần như bị đóng băng hết mức, lòng can đảm mà mọi ngày của cô gần như tan biến cả. Thu Kiều có mái tóc bạc buông xõa dài giống như những mụ phù thủy thật, nhưng điều lạ là không ai biết tuổi của bà nhưng khuôn mặt thì có lẽ trẻ cũng không phụ nữ ba mươi là mấy. Khi đứng dậy thì lưng bà ta như muốn còng rũ xuống đất, đôi bàn chân trần thì thì lại trắng như tuyết, có lẽ trắng hơn da của Liên.

Ngay dân làng cư ngụ bên hồ cũng chưa ai phải đi chân đất!

Bên ngọn đèn dầu le lói nhỏ nhoi như con đom đóm lại nhìn thấy Thu Kiều khì dị như thế cũng không khỏi khiến cho Liên rùng mình một cái.

Thu Kiều cười nhạt:

“ Thời tiết nóng như vậy mà khiến cháu rùng mình, cháu phải cảm ơn ta đấy!!!”

Thắp đèn xong, bà ta ngồi trong bóng tối, cúi đàu cầm mẫu đá nhám tiếp tục công việc mài của bà. Hình như đây là công việc kiếm sống của bà, bà thường hay ra ven bờ hồ tìm những viên đá mà bà ưng ý rồi đem về mài thành những viên đá sáng bóng và đẹp đẽ. Đẹp đến mức mà người ta dù sợ ngôi nhà nhưng cũng luôn muốn đến chỉ vì để nhìn những viên đá như thế này, đây là một trong những thứ mà làm nên tên tuổi của huyện Tháp Mười, nghe nói các quan thường hay mua để thể hiện đẳng cấp của mình với người khác.

Mẹ của Bích Liên hắng giọng định nói gì đó nhưng Thu Kiều đã đoán trước và lên tiếng: “ Vẫn muốn đi?”

Rõ ràng là câu này dành cho Bích Liên nhưng việc có thể đoán trước được như vậy cũng đủ khiến cho hai mẹ con rùng mình.

Mẹ của Bích Liên nói: “ Bà Thu Kiều, bà thật tinh tường… tôi đã khuyên nó rồi mà không được!”

“ Thế bà cứ hỏi nó đi hỏi lại nó câu này : chuyện ba năm trước là gì?”

Thu Kiều không nhìn bà ta vẫn đang mài đá, chuyện ba năm trước đó là Quỳnh Như muốn ra hái sen và Bích Liên đã lén dẫn em mình đi kết quả Quỳnh Như bị chết đuối.

Mẹ của Bích Liên nước mắt trào ra nói ấp úng: “ Tôi … Tôi”

“ Tôi không muốn nhắc lại những chuyện đáng quên năm xưa nhưng bà còn nó là đứa con duy nhất phải không?”

Thấy mẹ mình bị mắng vì mình, Liên tức đến mức quên cả cơn sợ hãi “ Em cháu bị sẩy chân, là tại cháu, chứ có liên quan gì đến mẹ cháu?”

Thu Kiều dừng tay, bà ta ngẩn mặt lên nhìn Liên:

“ Cháu phải hỏi bố mẹ cháu, lúc sinh em gái cháu ta đã dặn họ phải như thế nào rồi?”

Đúng là bà ta có nói, lúc Quỳnh Như trào đời, bố mẹ Bích Liên đã mang cô đến đây cầu phúc và xem số, Thu Kiều bà ta chỉ nói đúng bốn chữ nhưng vẫn khiến cho người khác rùng mình “ Xuống nước thì chết!!!”

Cho nên ngay từ nhỏ Quỳnh Như đã bị cấm mon men ra gần sông hay hồ. Hằng năm đến mùa sen, Bích Liên cùng những đứa bạn của mình ra hồ sen chơi nhưng khi cô nhìn lại thì thấy đứa em yêu quý của mình nước mắt tuổi thân nhìn cô, cô rất thương nó, và cô quyết định chiều lòng đứa em bé bỏng của mình.

Ba năm trước, hậu quả của nó là Quỳnh Như đã bị chết đuối ngay trước mặt Bích Liên, khi ấy em cô mới 11 tuổi.

Nhớ lại cái tội không thể tha thứ của mình, cô kìm nước mắt nhưng miệng vẫn nói rất hung:

“ Tại con dấu mẹ cho em lên thuyền. Cháu đã sai. Lúc đó cháu còn nhỏ và vẫn chưa biết bơi, nếu không… đã cứu được em chau rồi. Nay cháu đã biết bơi, dù nước sâu đến mấy cũng bơi được, vậy tại sao không thể đi hái sen?”

Sau cái chết của Quỳnh Như, Thu Kiều lại phán thêm không cho Bích Liên xuống nước, bà chỉ nói đúng bốn chữ

Xuống nước giống em!

Mẹ của cô gắt lên: “ Bích Liên!”

Thu Kiều không hề nổi nóng, bà ta còn mỉm cười đưa bàn tay của mình sờ sờ viên đá màu xanh ngọc bà mới làm xong. Hồi lâu bà mới nói:

“ Ta thấy vô cùng vui, cháu không chỉ không xuống nước như lời ta dặn mà còn học bơi để bảo vệ mình nữa.

“ Đúng thế! Và suốt ba năm qua cháu chẳng bị làm sao cả!” Liên hất mặt mình lên nói

Thu Kiều cười nhạt: “ Vì thế mà cháu cho rằng cháu an toàn và những lời của ta là vô lí?”

Thấy con của mình vô lễ mẹ của Liên vội xen vào: “ Cháu nó còn nhỏ nói năng không cân nhắc, Bà đừng tưởng nó là thật.”

Bích Liên lập tức xổ ra những lời mà trước giờ cô cảm thấy muốn nói mà không được: “ Mẹ à! Bà ấy nói khoát thì có! Quỳnh Như lúc sinh đẻ non nên thân thể yếu ớt, ai cũng nói nó có thể bị tật hay gì đó, không thể bơi lội là gì, hễ xuống nước thì… Tại hồi đó con còn nhỏ, dại dột, nên đã cho em con cùng ra hồ rồi con bé trượt chân ngã xuống nước, ba năm qua mọi người ai cũng trách con, con rất xin lỗi, nhưng mọi người đừng nghĩ đó là lời tuyên đoán thật có lẽ là trùng hợp thôi, con vẫn không tin vào lời của bà Thu Kiều! Ai cũng biết ba năm qua con học bơi! Dưới nước đấy nhưng có sao đâu? Ba năm rồi đó mẹ à!”

Mẹ cô nghe vậy liền quát:

“ Bích Liên! Hồi trước con dại dột nhưng bây giờ con đã lớn nhưng vẫn không hiểu gì cả!”

Thu Kiều vẫn đang mài chiếc đá vờ như không nghe Bích Liên gắt lên, đợi cả hai người đều im lặng thì bà ta mới nói:

“ Bích Liên! Ta thật sự muốn tốt cho con! Con là một cô gái tốt! Vì thế nên nghe lời ta nhé?”

Bích Liên cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi của bà Thu Kiều, cô như cảm giác được ý sâu xa của bà, cô quay qua nhìn mẹ cô rồi nói:

“Về thôi mẹ ạ! Con không đi nữa!” Mẹ cô nửa tin nửa ngờ nhưng nụ cười duyên của cô đã thuyết phục được mẹ mình.

Bích Liên nhìn Thu Kiều rồi hỏi:

“ Cháu có câu hỏi duy nhất, tại sao cháu xuống nước lại chết?”

Thu Kiều vừa mài vừa trả lời:

“ Cháu từng nghe câu thiên cơ không thể tiết lộ chưa?”

“ Cháu học bơi ba năm mà không chết lí do này đủ để nghe câu giải thích chưa ạ?”

Tiếng mài đá vẫn đan xen vào nhau nhưng được một lúc rồi ngừng hẳn, Thu Kiều im lặng như đang căn nhắc điều gì đó, một hồi lâu rồi bà mới nói: “ Ý của ta là con có thể đi xuống nước nhưng không được ở hồ sen đó, vì nó có thể… dẫn con theo!”

Hai mẹ con ra về, không quên chào và khép cánh cửa ngôi nhà đen của Bà Kiều lại, trong nhà còn lại không gian yên tĩnh như thường, bà vẫn mài đá nhưng không ồn, tiếng ồn là do âm thanh của người nói chuyện bên ngoài nói chuyện.

Gần như sau đó thì không nghe tiếng gì, Thu Kiều mới mài xong viên đá, bà nhìn tác phẩm của mình dưới ánh đèn rồi thở dài. Bà do dự khi đặt nó vào cái âu bằng gỗ đặt trên bàn, rồi lại thở dài.

Thiên cơ không thể tiết lộ? Hình như bà đã nói hơi nhiều thì phải? Đây là một cái tật của bà: bà không thể không thương sót người đời.

Nhưng còn điều mà bà vẫn chưa nói đó là khi nào bà hoàn thành một viên đá thì khi đó sẽ có một người thân, một người quen của bà phải lìa đời. Điều lạ hơn là viên đá này rất giống với viên đá của bà làm ba năm trước từ màu sắc cho đến hình dạng chỉ khác nhau là viên này dài hơn ba căng ti!

Sự đời xưa nay cứ tàn nhẫn như thế đấy!

Trời đã tối như mực, một con thuyền bằng gỗ nhỏ nhẹ nhàng rời bờ, bơi trên hồ sen, rồi dừng lại ở một vùng nước trống vắng hiếm gặp giưa hồ sen.

Bùi Đức Nhân cầm mái chèo, Bích Liên ngồi ở giữa thuyền. Bích Liên chăm chăm nhìn vào vùng nước xám trước mắt mình với tâm trạng vô cùng rối bời, trái hẳn với mặt hồ im lặng.

Quỳnh Như! Chị đây! Em thử nói xem ai đã đưa em đi? Chị đã sẵn sàng rồi! Chị mong truyền thuyết trong làng ta là sự thật, có thể gặp em vào ngày dỗ của em.

Nếu đúng là kiếp sau em không thể đầu thai trở lại dương thế vì em bị chết đuối, đó là điều ân hận nhất của cuộc đời chị, chị đã sẵn sàng rồi, ba năm vừa qua chị không thể nào ngủ ngon được.

Em gái thân yêu của chị hãy tha thứ cho chị nhé!

Những giọt nước mắt hối hận lăn trên gò má trắng xinh đẹp của Bích Liên.

Nhìn qua làn nước mắt của mình, cô thấy mọi điều đều huyền bí, đều mờ mờ ảo ảo, ánh trăng nhàn nhạt mong manh phủ lên vạn vật. Trong màn ảo ảnh này, một cô gái mảnh mai nhìn rất giống với Liên từ dưới nước dân lên.

Liên kinh ngạc đờ đẫn, cô dùng ống tay áo của mình lau hàng mi, tim cô như ngừng đập.

Quỳnh Như vẫn như xưa, khuôn mặt trắng xanh dưới ánh trăng, vô số những giọt nước đang cháy xuôi theo làn tóc rối bời ướt đẫm, trông cô bé thật đáng thương, y hệt ba năm trước.

“ Quỳnh Như?” Bích Liên khẽ gọi.

Quỳnh Như nhẹ nhàng đưa cánh tay của mình lau hàng nước mắt của Liên, Bích Liên tính hỏi ai là người đã hãm hại em nhưng cô chưa kịp hỏi cô đã lập tức có câu trả lời “ Chính chị đã làm em ra nông nỗi này!”

Sự hối hận của cô cùng với câu nói này từ miệng của Quỳnh Như khiến cho cô như muốn chết mà không được nhưng Quỳnh Như chỉ nhẹ nhàng đưa cánh tay còn lại của mình, cô nói:

“ Chị ơi! Cứu em với, chị đã từng hứa sẽ bảo vệ em rồi đúng không? Chị ơi!”

Nghe được những lời đó, Bích Liên đưa luôn cánh tay mình mà không nghĩ ngợi gì.

“ Bích Liên!!!” Đức Nhân hãi hùng kêu lên

Nhưng đã quá muộn!!!

Bích Liên như biết mất vào trong màn đem lạnh lẽo, không giãy giụa, không kêu cưu, biết mất trong im lặng. Miêu tả thì dài nhưng Bích Liên thật sự tan biết chỉ trong cái nháy mắt. Mặt hồ lại êm ả phẳng lặng không một gợn sóng, im lặng như một tấm vải đen không chút sinh khí nào!!!

Bạn đang đọc Chuyến đi tử thần sáng tác bởi huybmt009

Truyện Chuyến đi tử thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huybmt009
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.