Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Thợ Sửa Ống Nước

Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Người dịch: phamtdunk

-------------------

"Vợ tôi sinh năm 1990, chúng tôi kết hôn ngày mùng 1 tháng 4, còn số đo ba vòng của nàng theo thứ tự là 90, 58, 95" ngay tại khi nữ cảnh sát đang vô cùng đắc ý, Vương Đại Đông liền nói nhanh.

Tại sau khi Vương Đại Đông báo ra ba cái con số về sau, Tần Tuyết nhất thời đỏ mặt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Vương Đại Đông.

Mấy cái kích thước này từ trước tới giờ nàng còn chưa từng nói qua với ai, hắn là làm sao mà biết?

Tiểu nữ cảnh sát cũng sửng sốt không kém, không nghĩ tới Vương Đại Đông còn thật là trả lời nàng mấy cái vấn đề này. Trong lòng hừ nói không đúng, nhất định là nói lung tung, "Anh, anh sẽ không phải là đang nói bừa đấy a?"

"Đây là giấy đăng kí kết hôn, chính cô xem qua một chút đi!" Vương Đại Đông từ trong túi quần móc ra một cuốn vở màu đỏ rực, ném cho tiểu nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát nửa tin nửa ngờ mở ra cuốn giấy đăng kí đó.

Giấy đăng kí kết hôn quả nhiên nhà gái sinh năm 1990, ngày kết hôn cũng đúng là ngày 1 tháng 4.

Thấy Vương Đại Đông xuất ra giấy đăng kí, Tần Tuyết vô thức thở phào, mọi người đều biết giấy chứng nhận ở Hoa Hạ thì khỏi phải bàn cãi về vấn đề chất lượng, cho nên nàng không cần lo lắng sẽ bị nữ cảnh sát kia phát hiện mình cũng không phải là nữ nhân trên tấm ảnh kia.

Dù sao thì nữ nhân hầu hết hóa trang, cơ bản đều thay đổi một cái bộ dáng.

"Hiện tại cô tin rồi a" Vương Đại Đông đắc ý nói.

"Hừ, còn có ba cái kích thước kia còn chưa có nghiệm chứng đâu?" Tiểu nữ cảnh quan tựa hồ còn chưa muốn từ bỏ.

" Xin cô cứ tự nhiên". Vương Đại Đông buông buông tay làm thế mời, trong lòng cười nói, nghiệm đi nghiệm đi, nếu chênh lệch vượt quá 0,5 cm, ca liền đem tròng mắt móc ra cho ngươi pha trà.

Không nghĩ tới tiểu nữ cảnh quan còn thật mang theo dụng cụ đo đạc, xem ra cái cô nàng này vì hoàn thành nhiệm vụ mà cái gì cũng chuẩn bị đủ cả.

Sau một phen đo đạc, tiểu nữ cảnh sát rốt cục cũng tin tưởng nữ nhân xinh đẹp không tưởng nổi trước mắt này vậy mà thật sự là lão bà của cái tên nghèo hèn dế nhũi này.

Vương Đại Đông báo ra ba cái kích thước kia vậy mà không sai chút nào.

Gia hỏa này trừ thân thể rắn chắc một chút, còn lại các chỗ khác đều có thể xưng đồi bại trong đồi bại, ngay cả trước mặt lão bà của mình lại còn dám không hề cố kỵ chiếm tiện nghi nàng.

Chẳng lẽ hiện tại mỹ nữ đều có khẩu vị mặn mà như này?

"Thật, thật xin lỗi, là do tôi sai sót." Mặc dù có chút không cam tâm, nhưng người ta là vợ chồng, đành phải coi như thôi.

"Không sao không sao, cô là một đồng chí tốt, cứ tiếp tục cố gắng." Vương Đại Đông vỗ vỗ bả vai của tiểu nữ cảnh sát nói.

Hà, may mắn ca mang theo giấy đăng kí chứng nhận kết hôn, không phải vậy thì hôm nay mặt mũi này coi như ném đi hết rồi ,ài !

Bị tiểu nữ cảnh quan nháo trò như thế, Vương Đại Đông tự nhiên là không còn ý tứ măt dạn mày dày hướng người ta nói chuyện ôm ấp nữa rồi, dự định xuỵt xuỵt cái liền rời đi.

Vừa đi vào nhà vệ sinh, ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng đập cửa.

Thông qua lỗ kính trên cửa, Tần Tuyết nhìn ra người đang đứng bên ngoài.

Lúc này đứng ngoài cửa là một nam tử với thân ảnh cao không đến 1m7. Nam tử này gầy như que củi, sắc mặt mười phần trắng xám, nhìn là biết đây là điển hình của việc trầm mê tửu sắc trong thời gian dài dẫn đến thân thể cực độ hư thoát.

"Tiểu Tuyết, là anh, mở cửa cho anh đi vào a?" Nam tử một bên gõ cửa một bên hô.

Nhìn thấy nam tử này, Tần Tuyết nhất thời trong mắt hiện lên một vệt chán ghét.

Người này tên là Chu Hàng, là một tên điển hình con ông cháu cha, ỷ vào có chỗ dựa là lão gia tử suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, gần đây còn đang đối với nàng theo đuổi tới cùng.

Tần Tuyết ghét nhất là loại người như vậy, nhưng lại không tiện đắc tội.

Mấy phút đồng hồ sau, Tần Tuyết mặc quần áo tử tế, mở cửa.

"Anh biết em ở chỗ này vì đang làm một cái hạng mục cho nên đặc biệt ghé thăm em một chút." Nam tử một bên cười nói, một bên cầm trong tay một bó hoa hồng to nâng lên đưa tới trước mặt Tần Tuyết.

Tần Tuyết cũng không có tiếp nhận bó hoa, mà tỏ ra hết sức lạnh lùng nói ra: "Nếu như không có việc gì ,tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

"Lúc này mới chín giờ, đối diện chỗ này là đại khách sạn cấp năm sao, anh đã định trước bữa ăn rồi, chúng ta... Anh là ai?" Chu Hàng đang chuẩn bị nói chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, lại không nghĩ tới trong phòng vệ sinh đột nhiên lại ra tới một người xa lạ.

"Tôi à? Thợ sửa ống nước, các người cứ tiếp tục, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy được. Vương Đại Đông cười hắc hắc nói với Chu Hàng, lộ ra hàm răng trắng hếu.

Nguyên bản Chu Hàng còn mang theo ý cười trên mặt, ngay lập tức cứng ngắt lại, khuôn mặt lập tức trầm xuống, "Nửa đêm, anh sửa cái gì ống nước hả?"

“Há, anh cũng biết hiện tại là nửa đêm a? Không quay về ngủ, chạy tới phòng con gái nhà người ta làm gì?” Vương Đại Đông chậm rãi đi đến trước sô pha, đặt mông ngồi xuống.

“Tiểu tử, tao hỏi mày lần nữa, mày đã làm cái gì trong phòng này? Tại sao lại xuất hiện ở trong phòng Tiểu Tuyết.” Chu Hàng trong mắt loé lên một vệt lạnh lùng, hướng tới Vương Đại Đông quát hỏi.

“ Chu Hàng, trong phòng tôi có ai cùng anh chẳng có chút liên quan nào” Tần Tuyết âm thanh lạnh lùng nói.

“Tiểu Tuyết, em có ý gì? Coi như không theo anh thì cũng không cần thiết phải tìm đến một thằng rác rưởi a?”

Vương Đại Đông ánh mắt hơi nheo lại, chậm rãi móc ra từ trong túi một điếu thuốc lá rẻ tiền. Nhẹ nhàng hít một hơi, tâm trạng lúc này mới có chút tốt lên, cười nói: “Anh vừa mới nói cái gì”

Trên cái thế giới này, dám đem Địa Ngục Tang Chung xưng là rác rưởi, xem ra đây là người đầu tiên.

Nhìn thấy Vương Đại Đông hút cái loại thuốc lá bất quá chỉ mấy khối tiền một bao, Chu Hằng trong mắt càng là tràn ngập khinh thường, giễu cợt nói: “ Tao nói cái gì mày không nghe thấy sao? Nếu như mà chưa nghe thấy thì tao sẽ nói lại với mày lần cuối, tao nói mày là rác rưởi, xéo, đi nhanh lên, đừng làm bẩn mắt của tao.”

Chu Hàng lời còn chưa nói hết, lập tức cảm thấy hoa mắt, tiếp đó là cảm thấy trên mặt mình như có đồ vật gì bao trùm.

Bành!

Theo đó là một tiếng trầm đục vang lên, đầu Chu Hàng hung hăng đụng tại trên vách tường, khiến trong đầu sinh ra một trận ngôi sao lóng lánh.

May mắn trên vách tường có dán thảm treo tường mềm mại, không phải vậy bị va đập như thế não muốn không chấn động cũng khó.

Tần Tuyết hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ, chỉ thấy Vương Đại Đông ngậm lấy điếu thuốc, một tay cầm lấy bó hoa, tay còn lại đem đầu của Chu Hàng nâng lên dụi thẳng trên vách tường.

Vựa vặn khoảng cách giữa hai người phải rõ ràng phải hai ba mét, mà cách tường kia cũng phải hơn một mét, mà sao trong nháy mắt thì. Chẳng lẽ đây là một loại chiêu thức võ công trong truyền thuyết? Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, vừa rồi phát sinh cái gì, Tần Tuyết căn bản không thấy rõ.

“Trong mười giây đồng hồ, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi.” Vương Đại Đông buông tay ra, Chu Hàng nhất thời theo trên vách tường trượt xuống, trùng điệp ngã trên mặt đất.

Chu Hàng ánh mắt loé lên một vẻ oán độc, lộn nhào vội vàng rời khỏi gian phòng.

“Tiểu thư xinh đẹp, tặng cho cô.” Vương Đại Đông cầm trong tay bó hồng đưa cho Tần Tuyết.

Cũng may Tần Tuyết cũng coi như đã nhìn quen với sóng gió sự đời, rất nhanh liền từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, tiện tay tiếp nhận bó hoa Vương Đại Đông đưa tới, đem đặt ở trên bàn trà, hỏi: “Anh có biết người anh vừa đánh là ai chăng?”

“ Một thằng ngu ngốc mà thôi.” Vương Đại Đông ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, không quan tâm nói ra.

“Anh rốt cuộc là ai?” Tần Tuyết trong mắt loé lên một vệt tò mò.

Người nam nhân trước mắt này nhìn trông thực sự rất phổ thông, trên người mặc một kiện áo thun quân đội màu xanh, dưới hạ thân thì mặc chiếc quần đã giặt đến mức trắng bệch, nhìn thế nào cũng thấy giống như một cái cực nông dân công.

Nhưng mà, một cái nông dân công làm sao có thể một bàn tay liền đem người đập trên tường?

"Chờ chúng ta lần sau gặp mặt, tôi sẽ cân nhắc có nên nói cho cô hay không." Vương Đại Đông cười nhạt một tiếng, đứng dậy rời đi khỏi gian phòng của Tần Tuyết.

"Tôi nhất định sẽ biết thân phận của anh." Đối với cái người nam nhân đột nhiên xuất hiện này, Tần Tuyết tràn ngập hiếu kỳ, còn có cái cố sự kia, là thật sao? Vợ hắn đến cùng có chết hay không?

Những thứ này Tần Tuyết cũng không biết, nhưng nàng có một loại cảm giác hết sức mãnh liệt, nàng sẽ còn gặp lại hắn lần nữa.

Bạn đang đọc Chuyên Chức Bảo Tiêu (Dịch) của Quân Thiên Túy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamtdunk
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.