Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3418 chữ

Sáng sớm mồng năm, mấy người Thịnh Ảnh đã túi lớn túi bé ra khỏi cửa, gọi xe chạy thẳng đến trạm xe, dạo một vòng xung quanh xong thì ra lối vào chờ, thật đúng là dáng vẻ phong trần mệt mỏi, ngẫm chắc hẳn là đến trước thời gian hẹn với Thạch Gia Tín, nếu đến đúng giờ mà bị bắt thì thật hổ thẹn —- Quý Đường Đường được mở rộng tầm mắt, sinh ra vài phần ý vị kiểu như các tổ chức hoạt động ngầm. Không biết rốt cuộc Thịnh Ảnh đã hẹn Thạch Gia Tín vào mấy giờ, Quý Đường Đường trái lại rất hy vọng có thể gặp anh ta — mấy hôm trước cô đã lén ra ngoài mua nước hoa, cố ý chọn loại chất lượng kém và gay mũi nhất: không phải anh có lỗ mũi của chó sao, không phải anh thích ngửi đông ngửi tây hay sao, không biết loại nước hoa này có che được mùi máu hay không nhưng có thể tạo được hiệu quả nghe nhìn lẫn lộn cũng đã không tệ rồi. Cảm giác đã đợi rất lâu, từ vẻ vô cùng mất kiên nhẫn của Thịnh Ảnh có thể thấy, Thạch Gia Tín rõ ràng đã đến trễ, Quý Đường Đường nghe thấy cô ta dặn dò Thịnh Phúc: “Gọi điện cho họ Thạch kia đi, bỏ chúng ta ở đây là thế nào!”

Điện thoại mới gọi được một nửa thì Thạch Gia Tín đã xuất hiện, Quý Đường Đường nhìn thấy anh ta trước, bộ dạng anh ta thoạt nhìn khá mệt mỏi, từ từ đi về phía Thịnh Ảnh, hai tay vẫn cắm trong túi quần như trước, lúc đi được nửa đường thì giơ tay day mi tâm. Lúc đến gần, anh ta giải thích với Thịnh Ảnh một tiếng: “Có một người bạn bị lạc đường, đang đi tìm.” Người bạn lạc đường trong miệng anh ta, ngẫm hẳn là Vưu Tư. Quý Đường Đường chợt thấy có chút đồng tình với anh ta: mọi người ở đây đều biết Vưu Tư đã xảy ra chuy%J�ϙB�n, chỉ riêng anh ta là không biết. Thịnh Ảnh rốt cuộc vẫn chột dạ, cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Lạc bao lâu rồi? Có gọi được điện thoại không? Quá 24 giờ là báo cảnh sát được rồi chứ?”

“Báo rồi, không có tin tức.” Thịnh Ảnh ồ một tiếng, tiện miệng nói một câu: “Đáng tiếc tôi không giữ Lộ Linh, nếu không còn có thể giúp anh tìm thử xem.” Thạch Gia Tín nhìn Thịnh Ảnh một cách kỳ quái, Thịnh Ảnh bị anh ta nhìn khiến cho hơi rờn rợn: “Sao thế hả?”

Thạch Gia Tín không lên tiếng. Thịnh Phúc và Thịnh Lộc cũng không phản ứng kịp, bao gồm cả Quý Đường Đường đang đứng ở xa — cô chỉ hơi ngạc nhiên một cút, thì ra Lộ Linh còn có thể tìm người, cô đúng thực là hiểu biết quá ít về chuông của nhà họ Thịnh. Thạch Gia Tín nhàn nhạt buông một câu: “Thịnh Ảnh, Lộ Linh chỉ dùng để tìm người chết.” Sắc mặt Thịnh Ảnh vụt tái nhợt, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh: “Thời buổi này, mười người mất tích thì có đến chín người chết, tôi biết anh không thích nghe, nhưng miệng tôi nó vậy đấy —- lời nói thật luôn chướng tai.” Thạch Gia Tín không tiếp lời, đổi lại là người khác, có khi anh ta còn hoài nghi mấy phần, nhưng Thịnh Ảnh từ xưa đến nay vẫn độc miệng như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn thế — anh ta chẳng muốn nói nhiều nữa: “Mệt không, tìm một chỗ nghỉ trước đã.” Anh ta bước ra ngoài vài bước đón xe, tiện thể xách túi giúp cho Thịnh Ảnh, ánh mắt Thịnh Ảnh hiếm khi được một chút nhu hòa, bước hai bước theo sát tránh xa khỏi Thịnh Phúc và Thịnh Lộc, thấp giọng hỏi Thạch Gia Tín: “Nghe nói ở bên ngoài anh có người yêu?”

Thạch Gia Tín nhíu mày một cái, không nói gì, Thịnh Ảnh vờ như không nhìn thấy, tiếp tục tự nói: “Đàn ông lúc nào cũng ham vui, có điều, nhớ kỹ mình sẽ kết hôn với ai là được.” Sắc mặt Thạch Gia Tín trầm xuống: “Thịnh Ảnh, cô dù gì cũng từng đi học, đừng có nhắc đi nhắc lại chuyện này với tôi mãi.” Thịnh Ảnh cười lạnh một tiếng: “Từng đi học thì làm sao? Nhà họ Thạch các anh chính là đi học nhiều quá, học được lắm thứ tâm địa gian giảo như vậy nên đến cả quy củ của thế hệ trước cũng mặc kệ.” Thạch Gia Tín giận quá hóa cười: “Nhà họ Thạch các anh? Cô đừng quên, đàn ông nhà họ Thạch đều do phụ nữ nhà họ Thịnh sinh ra! Nói cho cùng, tôi với cô còn có quan hệ huyết thống đấy!”

Thịnh Ảnh im bặt, không khí nhất thời trở nên nặng nề, trên đường thỉnh thoảng vang lên những âm thanh của xe cộ vô cùng chói tai, đằng xa, khóe miệng Quý Đường Đường dâng lên một tia cười châm chọc. Còn chia họ Thạch họ Thịnh làm gì, lừa mình dối người mà thôi, nói cho cùng cũng chỉ là một nhà. Hoặc có lẽ mới đầu khi liên hôn vẫn chỉ là họ Thịnh và họ Thạch đơn thuần, nhưng dần dần lại thành nội bộ gia tộc anh tới tôi qua, nhất là vài thập niên gần đây mà Thịnh Thanh Bình biết rõ — những người con gái hậu duệ của nhà họ Thịnh, chỉ có trưởng nữ họ Thịnh là được nuôi trong động đá vôi. Nhưng người con gái khác, Quý Đường Đường không biết được phân chia như thế nào nhưng trong đó có một phần sẽ bị đưa đến khu trại ở ngoài động, nhà họ Thạch. Lần đầu tiên lúc nhìn thấy bức thư mà Thịnh Thanh Bình để lại, đọc được những tin tức này, Quý Đường Đường nửa ngày trời không hồi hồn lại được, đầu óc hỗn loạn của cô có chút không sao hiểu nổi những khúc mắc vòng vèo bên trong đó, nhưng có một điều lại phi thường rõ ràng: đây chẳng phải là họ hàng gần kết hôn hay sao? Cho dù không phải là người chuyên học về y, Quý Đường Đường ít nhiều cũng có chút khái niệm: đời sau của cuộc hôn phối như vậy, chắc chẳng có mấy trường hợp được bình thường, chưa nói đến thân thể khỏe mạnh cùng với tỷ lệ phát sinh bệnh di truyền, thế này chắc sinh ra quái thai ấy chứ?

Thịnh Thanh Bình lớn lên trong Bát Vạn Đại Sơn, bà nhất định hiểu rõ những điều đó, nhưng trong thư không nói nhiều lắm, chỉ đơn giản nói một câu: “Mẹ hy vọng con vĩnh viễn đừng trở lại.” Có màn hay ho trước mặt này, cho dù không có những lời đó thì Quý Đường Đường cũng ngàn vạn không muốn quay về: Nhà họ Thịnh trong đầu cô là một mảnh hắc ám chưa từng thay đổi, những quy củ cổ hủ, sự tuân theo mù quáng, động đá vôi khép kín, hơn nữa loại quan hệ gia tộc hỗn loạn luân lý này… Nhà họ Thạch sinh sống trong trại, tiếp xúc và tiếp nhận với thế giới bên ngoài cũng nhiều hơn họ Thịnh, chẳng trách tâm tư Thạch Gia Tín lại thay đổi, không muốn dính dáng đến con gái nhà họ Thịnh. Có điều Thịnh Ảnh nếu đã từng đi học, nhất định cũng sẽ biết những tác hại cực đoan của kết hôn họ hàng gần, tại sao lại vẫn cứ túm chặt lấy Thạch Gia Tín không buông chứ? Chẳng lẽ hôn nhân giữa bọn họ sẽ không xuất hiện kết quả biến dạng tồi tệ như vậy? Được rồi, cho dù có không xuất hiện hậu quả tồi tệ thì Quý Đường Đường cũng không thể chấp nhận, cô gần như nghiền ngẫm như sắc mặt âm trầm của Thạch Gia Tín: nói chưa biết chừng tên Thạch Gia Tín này cùng với mình cũng có chút quan hệ huyết thống lằng nhằng khó nói như vậy ấy chứ. ———————————————————— Đám người Thạch Gia Tín bắt một chiếc taxi, Quý Đường Đường cũng vội vàng gọi một chiếc, dặn tài xế đi theo sau, mắt thấy tài xế nhìn mình như thấy quỷ, Quý Đường Đường lúng túng giải thích: “Cái đó… là bồ nhí…” Tài xế giật mình, vừa khởi động xe vừa rất chi là đồng tình hỏi cô: “Kết hôn được mấy năm rồi?” “Không phải tôi, là chị gái tôi. Anh rể tôi ngoại tình.” Quý Đường Đường tiện miệng chém bừa, xe ở trên đường lách qua lách lại, cộng thêm có một người to lù lù như tài xế ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, Quý Đường Đường không thể nhìn được tình hình bên phía Thạch Gia Tín, trong lòng ít nhiều có chút nôn nóng, có điều nghĩ lại thì trên xe kia cũng có tài xế, nếu là chuyện cơ mật thì đám Thạch Gia Tín cũng sẽ không nói linh tinh. Vốn tất cả đều nên thuận buồm xuôi gió, trên đường đi lại xảy ra một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn: gần đến điểm cuối, có một chiếc motor bên cạnh giành đường, cọ vào cửa xe, chuyện này nói nhỏ cũng không nhỏ, tài xế táp vào lề dừng lại, xuống xe bắt đầu gây gổ với người đi motor, Quý Đường Đường mắt thấy đám Thạch Gia Tín xuống xe trước cửa nhà khách Đằng Long, trong lòng gấp gáp, cũng chẳng hỏi tiền xe bao nhiêu, ném 20 đồng lại ghế ngồi rồi nhảy xuống xe đuổi theo. Nhà khách Đằng Long có bốn tầng, tầng một là đại sảnh và quầy tiếp tân, ba tầng trên là nơi nghỉ ngơi. Lúc Quý Đường Đường đuổi đến quầy tiếp tân đã không thấy bóng dáng đám Thạch Gia Tín đâu, Quý Đường Đường lấy danh nghĩa “thăm khách hàng” nhờ tiếp tân tra số phòng, cô tiếp tân chúi đầu vào máy tính tra xét một lượt, ngẩng đầu vô cùng nghi ngờ nhìn cô: “Cô có nhớ nhầm tên không vậy? Chẳng có ai tên Thạch Gia Tín cả.” Quý Đường Đường hơi sửng sốt, chẳng lẽ Thạch Gia Tín không dùng chứng minh thư của mình đăng ký?

Thấy cô sững sờ, cô gái tiếp tân cũng dấy lên lòng nghi ngờ, dùng ánh mắt đề phòng nhìn cô: “Này, cô ơi, rốt cuộc là cô tìm ai vậy? Khách hàng của cô có ở trong nhà khách của bọn tôi không hả?” Quý Đường Đường lúng túng: “Vậy cũng có thể là anh ta dùng chứng minh của bạn gái, cô thử tìm giúp một vị tiểu thư họ Thịnh đi, Thịnh trong Mậu Thịnh” Kết quả tìm kiếm là căn bản không có khách nữ nào họ Thịnh hết. Mắt thấy tiếp tân đang dùng ánh mắt nhìn mấy cô gái ở hộp đêm mà nhìn cô, Quý Đường Đường có chút không đỡ nổi, tự mình giải vây cho mình: “Vậy để tôi gọi điện hỏi thử xem.” Cô giả bộ thò tay vào túi quần lấy di động, đi đến góc đại sảnh, đám người ở quầy tiếp tân đầu tiên còn chỉ trỏ về phía cô, sau đó cũng chẳng chú ý đến cô nữa — Quý Đường Đường nhân cơ hội lẻn lên cầu thang, đến tầng hai, lại nhìn hành lang yên tĩnh thật dài mà ngẩn ra: bao nhiêu phòng như vậy, trên còn có hai tầng nữa, đám Thạch Gia Tín rốt cuộc đang ở phòng nào đây, cô đương nhiên có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất là tra xét từng phòng một, nhưng thế thì phải tra đến năm nào tháng nào mới ra đây?

Hoặc có lẽ cô có thể kêu to tên của Thạch Gia Tín trong hành lang — hiệu quả đương nhiên sẽ rất nhanh, nhưng dĩ nhiên sẽ đánh rắn động cỏ, đắn đo mãi, đành phải dùng cách ngu xuẩn nhất. ———————————————————— Sau khi kiểm tra xong từng gian phòng một ở tầng hai, không có kết quả, trái lại còn bị năng lực phản phệ, lúc gần đến cuối có chút choáng váng, Quý Đường Đường chống vào tay vịn cầu thang lấy lại bình tĩnh, đang định đi lên lầu ba, chợt nghe thấy một tiếng vang trầm đục khổng lồ, cảm tưởng như cả thân tòa nhà cũng bị chấn động rung lên. Quý Đường Đường bỗng nảy sinh một dự cảm vô cùng chẳng lành, sự im lặng chết chóc kéo dài khoảng hai ba giây, dưới lầu có người thét lên: “Nhảy lầu rồi, có người chết!” Cửa phòng lục tục được mở ra, có người ngó dáo dác, lúc ánh mắt chạm nhau lẳng lẳng trao đổi sự hoảng sợ và nghi hoặc, Quý Đường Đường cảm giác lồng ngực như nghẹn cứng, cô mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như có liên quan đến bản thân, theo bản năng chạy xuống dưới lầu, vì đang là Tết nên khách vào ở cùng với người đi ngang qua đường cũng không nhiều, chưa đến mức nước chảy không lọt —- Quý Đường Đường liếc thấy có một cô gái tay chân dang ra nằm trên mặt đất, bên dưới là một vũng máu lớn, mái tóc dài ngâm trong máu, kết thành từng lọn từng lọn, có người to gan cúi người xuống thăm dò, sau đó lắc đầu với mấy người đứng xung quanh, ý là: chết rồi. Đó là Thịnh Ảnh. Khoảnh khắc nhận ra đó là Thịnh Ảnh, thân thể Quý Đường Đường lập tức cứng lại: thế này là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Thạch Gia Tín đã biết chuyện Thịnh Ảnh giết Vưu Tư nên mới giết Thịnh Ảnh cho hả giận? Khoảng thời gian Thịnh Ảnh rơi xuống lầu rất ngắn, đám Thạch Gia Tín nhất định vẫn còn đang ở trên lầu, trái tim của Quý Đường Đường nhảy lên mãnh liệt, xoay người đang định đi lên lầu lại thấy Thạch Gia Tín dẫn Thịnh Phúc Thịnh Lộc xuống lầu, ba người chen vào dòng người đang xuống dưới lầu xem náo nhiệt, sắc mặt mặc dù có chút khác thường nhưng không quá gây chú ý — lúc ra đến cửa, bọn họ liếc nhìn về phía Thịnh Ảnh, xoay người đi về hướng ngược lại phía sau nhà khách. Quý Đường Đường buộc bản thân mình bình tĩnh lại, đang định đi theo, sau lưng bỗng vọng đến tiếng kêu kinh hãi của một người phụ nữ: “Nhìn mặt cô ta! Mặt cô ta!” Mặt cô ta? Mặt của Thịnh Ảnh làm sao? Biết rõ lúc này đuổi theo Thạch Gia Tín mới là việc quan trọng nhất nhưng Quý Đường Đường vẫn không kìm được mà ngoái đầu lại nhìn, chỉ nhìn một cái, toàn thân đã rét run, giống như có ai đó cậy hộp sọ của cô ra, đổ ào một cốc nước đá vào. Mặt của Thịnh Ảnh có ba đường máu từ bên trong xuyên ra ngoài, máu thịt mơ hồ, dữ tợn như lệ quỷ. Vết thương như vậy chẳng hề xa lạ với cô. Xương đinh! Quý Đường Đường chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cô lùi lại phía sau hai bước, bất chợt xoay người qua chỗ khác, tựa như phát điên đuổi theo về phía sau nhà khách. Xa xa, đám Thạch Gia Tín đã lên một chiếc taxi màu xanh, đuôi xe bốc lên một đống khói bụi, ngay sau đó hất bụi mà đi. Trái tim của Quý Đường Đường rơi vào vực thẳm: lần này xong hết rồi, trong nhà khách có camera giám sát, đám Thạch Gia Tín đi cùng với Thịnh Ảnh vào nhà khách, chắc hẳn cũng biết rõ, một khi Thịnh Ảnh gặp chuyện không may, bọn họ chính là những người bị tình nghi — lần này đi rồi, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế giấu diếm tung tích, muốn tìm được bọn họ sẽ khó như lên trời. Quý Đường Đường đứng đó một lúc, chán nản, lê đôi chân nặng nề trở về, hiện trường vụ án mạng đã có đông người hơn, bảo vệ nhà khách đang giải tán người xem giữ vững trật tự, từ xa vọng đến những tiếng ò e ò e, không biết là xe cảnh sát hay xe cứu thương. Quý Đường Đường chợt tỉnh ngộ lại, cô đã nghĩ sai một việc: Thịnh Ảnh không thể là do Thạch Gia Tín giết được, Thịnh Phúc và Thịnh Lộc là đi theo Thịnh Ảnh đến, cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ về phe Thịnh Ảnh chứ không phải Thạch Gia Tín, nhưng giờ, bọn họ lại đi cùng với Thạch Gia Tín — vừa nãy, trong phòng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, đám Thạch Gia Tín đều không thể ngăn cản mà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Rốt cuộc là chuyện gì kia chứ? Thịnh Ảnh rõ ràng đã chết bởi xương đinh, chẳng lẽ là oán khí của Vưu Tư trả thù? Chẳng lẽ ở đây còn có một người khác đang khống chế Lộ Linh, cảm ứng được oán khí của Vưu Tư, giúp cô ta báo thù? ———————————————————— Trên xe taxi, Thạch Gia Tín ngồi ở ghế phụ, sắc mặt âm u đến mức sắp chảy ra nước, Thịnh Phúc và Thịnh Lộc ngồi ở hàng ghế sau, tay vẫn đang run run, môi mấp máy, lại nuốt nước bọt liên tục, không thốt ra được chữ nào. Taxi dừng lại trước trạm xe, vừa xuống xe đã bước ngay vào dòng người đông đúc ồn ã, có lẽ là hơi người ấm áp mang lại chút an ủi, sắc mặt của Thịnh Phúc và Thịnh Lộc không còn trắng bệch như trước, Thạch Gia Tín căn dặn Thịnh Phúc: “Dùng một bộ giấy tờ khác đi mua vé, chon chuyến gần đây nhất về Quảng Tây.”

Thịnh Phúc từ từ chạy về phía ô cửa bán vé, Thịnh Lộc cân nhắc sắc mặt của Thạch Gia Tín, hàm trên hàm dưới đều đang run rẩy: “Vừa nãy, vừa nãy là… Tần gia?”

“Vuốt Quỷ của Tần gia.” Thạch Gia Tín ngắt lời Thịnh Lộc, nắm đấm từ từ siết chặt, “Đồ tạp chủng này, cô ta làm việc cho Tần gia!” ———————————————————— Khi trời sẩm tối, Quý Đường Đường mới quay trở về nhà khách Huy Ánh — đầu của cô vẫn còn đau kịch liệt, phải ngồi bên cạnh một lúc lâu mới bắt xe về, quay về phòng ngồi yên một lúc, cảm thấy bụng có chút đói, lại lấy thẻ mở cửa phòng ra ngoài mua đồ ăn, lúc đi xuống cầu thang, rõ ràng là đường rộng như vậy, lại có một gã mập đang đi lên lầu đụng vào cô, Quý Đường Đường đang buồn bực trong lòng, trừng mắt định quát anh ta đôi câu cho hả giận, gã mập kia chợt nhét một mẩu giấy vào trong tay cô, sau đó như không có chuyện gì ngâm nga tiếp tục đi lên trên. Trong nháy mắt, Quý Đường Đường tưởng rằng mình gặp ma, nhưng mẩu giấy trong lòng bàn tay cảm giác rất chân thực, cô nắm chặt mẩu giấy, cẩn thận hồi tưởng lại, tin chắc bản thân chưa gặp gã mập đó bao giờ. Trong siêu thị nhỏ bên cạnh nhà khách, Quý Đường Đường chọn một góc khuất trong giá để hàng, mượn xung quanh che giấu, cô từ từ mở mẩu giấy ra, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ.Quý tiểu thư, chào cô, tôi là bạn của Nhạc Phong, xe tôi đỗ ở đầu đường bên ngoài cách nhà khách Huy Ánh hai con đường, xin hãy nhanh chóng quay về phòng thu dọn hành lý, tôi sẽ chờ cô ở đó, nguyên nhân sẽ giải thích sau.

Bạn đang đọc Chuông gió - Quyển 3 của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Italki
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.