Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2313 chữ

Lúc sáng sớm, Nhạc Phong có tỉnh lại một lần, bị chuông báo thức của di động đánh thức, anh nhắm mắt lại vươn tay ấn tắt, chùm chiếc chăn lông ngỗng lên đầu mơ mơ màng màng, tiếp tục ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, lại bị một tiếng kêu lúc dài lúc ngắn dưới lầu đánh thức, người kia vừa gọi còn vừa gõ lên hàng rào sắt ngoài cổng biệt thự: "Phong Tử! Phong Tử!"

Nhạc Phong nhận ra đó là giọng của Da Đen, nhận mệnh than thở, sau đó lờ đờ bước đến bên cạnh khung cửa sổ sát đất, kéo rèm lên.

Ánh mặt trời đẹp đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi, ánh sáng đột nhiên tiến vào khiến anh chói mắt không mở ra nổi, anh đẩy cánh cửa sổ ra một khe hẹp, trong giọng nói có sự mất kiên nhẫn rõ ràng: "Gọi cái gì mà gọi hả!"

"Phong Tử, là ông thật à!" Da Đen mừng rỡ, "Sáng tôi đi qua, thấy xe ông đỗ dưới lầu, đang nhủ không biết có phải ông đã về rồi không, về thật mới hay, sao không báo cho anh em một tiếng, để anh em đón gió tẩy trần cho ông chứ, Phong Tử, mở cửa đi."

Xem ra kiểu này đừng mong mà ngủ được, Nhạc Phong đưa tay day day chân mày, mặc áo ngủ vào, xuống lầu mở cửa cho Da Đen.

Da Đen hưng phấn vô cùng, kể từ lúc vào cửa miệng chưa từng ngậm lại: "Dưỡng thương ra cái dạng này à? Mấy ngày trước các anh em tụ hội còn nhắc đến ông đấy, tên Cửu Điều đê tiện kia còn nói ông sắp chết vì tình, tôi nhủ thầm còn lâu, thiên hạ mỹ nữ nhiều vô kể, Phong Tử làm sao có thể treo cổ trên một cành cây được, đúng không?"

"Nhặng xị như ruồi ấy, lái xe cả đêm, mệt chết đi được, nói ít đi được không. Pha cho gia cốc trà."

Da Đen ừ một tiếng, quen cửa quen nẻo bước đến cạnh tủ, mở cửa lấy ra một lớn đựng đầy trà túi lẫn lộn, vừa lựa lựa nhặt nhặt vừa sỉ vả Nhạc Phong: "Phong Tử, nói sao thì nói cũng đang ở biệt thự, đẳng cấp sống của ông có thể cao lên một bậc nữa được không? Thứ đồ chơi như trà túi này..."

Nhạc Phong ngả người nằm xuống sô pha, đầu gác tren thành sô pha ngửa mặt nhìn cái đèn chùm to đùng treo trên trần nhà: "Gia không biết uống trà, trà túi với Đại Hồng Bảo, uống vào cũng như nhau cả."

Da Đen ra bình nước lấy nước: "Còn tưởng ông sẽ ở lại Cổ Thành lâu cơ đấy, nhưng về cũng tốt, sắp qua năm mới rồi, mấy ngày nay tụ tập nhiều lắm, Cửu Điều ngày nào cũng nhắc đến ông. Chỗ con bé Khiết Du, một mình giúp ông quản lý hai quán bar, bận đến không thể bận hơn... À, đúng rồi, Khiết Du có bạn trai rồi đấy, ông biết chưa?"

Nhạc Phong ngoài ý muốn ngẩng đầu lên: "Chuyện bao giờ?"

"Cũng mới đây thôi, lúc ông đi còn chưa có động tĩnh gì cả." Da Đen gãi gãi đầu, "Con bé này thật là, đã canh ông bao nhiêu năm như vậy rồi, vất vả lắm mới canh được bà chánh cung Miêu Miêu kia lui xuống, cố chờ thêm một chút, có phải là tu thành chính quả được với ông rồi không? Để xây ngàn dặm lại bị phá trong chốc lát, thế mà lại đi chạy theo người khác."

Nhạc Phong cười mắng anh ta: "Miệng chó không mọc được ra ngà voi, Khiết Du là em gái nuôi của tôi, cũng là đối tác làm ăn của tôi, ông đừng có chuyện gì cũng lôi sang quan hệ nam nữ được không. Bạn trai của Khiết Du lai lịch thế nào, tìm người tra một chút, Khiết Du nhà chúng ta là một cô gái tốt, đừng để người ta lừa."

Bụng rỗng uống trà, càng uống càng đói, Nhạc Phong định thu rọn ra ngoài ăn bữa trưa cùng Da Đen, ở trong thành phố lái xe việt dã không tiện, Da Đen lái xe của mình tới, sáng bong sáng bóng, mới toanh, Nhạc Phong vỗ vỗ đầu xe: "Lại đổi sang Lexus, ôn con nhà ông nhảy cóc cũng nhanh thật đấy."

Da Đen cười cười: "Năm mới cảnh mới mà, tích cóp tiền hai ba năm, bán chiếc cũ mới đổi chiếc mới, đúng rồi, phòng trà của Đại Trí mới tân trang lại đấy, giờ cứ gọi là vô cùng khí khái, đến đó ăn, thế nào?"

Nhạc Phong gật đầu: "Ông sắp xếp đi."

Da Đen lái xe, Nhạc Phong ngồi ghế phụ, nhìn ra được Da Đen rất thích chiếc xe mới này, lái rất cẩn thận, không lạng lách cái kiểu không va phải hai người bán hàng rong thì tuyệt đối không bỏ qua như hồi trước.

Da Đen, Đại Chí, còn có cả Cửu Điều, cùng với một vài người chưa xuất hiện là đám bạn bè có giao tình vô cùng thân thiết với Nhạc Phong trong thành phố này, tất cả đều không có xuất thân là người giàu có, mới đầu cũng bị người ta kêu đến hét đi, cũng chịu khổ mấy năm trời, sau này lại tự mình mày mò làm lấy, mạng lưới quan hệ dần dần mở rộng, cửa hàng cửa tiệm được mở từng cái một, cuộc sống ngày càng ổn định, mặc dù không tính là đại phú đại quý nhưng so với quá khứ cũng coi như cách biệt một trời một vực.

Xe rẽ vào tuyến đường chính, dòng người tăng dần, cảnh tượng thành phố quen thuộc lần lượt đập vào tầm mắt, quảng trường thành phố, trung tâm thương mại Thái Bình Dương, siêu thị máy tính, nhà hàng hải sản, những cô gái ăn mặc thời thượng trên đường, khoác những chiếc túi hàng hiệu líu ríu, Nhạc Phong có chút thất thần, Da Đen liếc anh một cái, làm bộ như lơ đãng mở miệng: "Sao hả, thấy cảnh sinh tình, nhớ đến Miêu Miêu nhà ông hả?"

Nhạc Phong không lên tiếng, Da Đen lại tự lẩm bẩm tiếp: "Anh em cũng giúp ông hỏi thăm rồi, hôn sự của Tần Miêu đã định vào mồng năm đầu tháng, địa điểm là khách sạn Thủy Tinh Cung, thiệp mời đã gửi đến quán rượu của ông rồi, Khiết Du nhận, chờ ông mở đấy. Chồng tương lai của cô ta tên gì quên rồi, chỉ biết cha anh ta là Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật, tính ra cũng môn đăng hộ đối với nhà họ Tần, thằng ranh đó trước có bạn gái, nghe nói còn mang thai, vừa mới xác định chuyện với nhà họ Tần xong là lập tức chia tay phủi sạch, lấy năm mươi vạn đưa cho cô bạn gái kia để người ta đi, mẹ kiếp, đúng là ngoan tuyệt."

Nhạc Phong thấp giong chửi một tiếng: "Khốn nạn."

Da Đen chuyển tay lái rẽ sang khúc ngoặt: "Ông định thế nào đây, tôi và đám Cửu Điều trước còn nghĩ, Miêu Miêu không phải là gia đình không đồng ý hay sao, hay là bảo cô ấy bỏ trốn với ông, đường đi anh em sẽ sắp xếp, đảm bảo lão già nhà họ Tần kia có tìm khắp nơi cũng không thấy, được hai năm sinh một đứa con ra, gạo sống nấu thành cơm chín, không đồng ý cũng phải đồng ý, ông thấy thế nào?"

Nhạc Phong chẳng có chút tinh thần: "Đừng nói nhảm."

"Thật không thể vãn hồi?" Da Đen có chút tiếc hận: "Miêu Miêu xinh thế cơ mà, ông nói coi, ông cũng thật là, trước kia đồng ý đến chỗ cha cô ấy sắp xếp đi làm chẳng phải đã xong rồi không? Kiểu gì thì cũng phải cười cho xong rồi hẵng nói chứ?"

"Ngây thơ."

"Tôi làm sao mà ngây thơ?" Da Đen không phục.

"Ông thực sự cảm thấy tôi đồng ý đi làm ở cơ quan thì nhà họ Tần sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này?" Nhạc Phong nhìn sợi dây treo Quan Âm cát tường trong xe, "Đó chỉ là cái cớ thôi, Miêu Miêu có bối cảnh thế nào? Nhà​ tôi xảy ra chuyện đó, chỉ cần là người hơi lớn tuổi một chút trong thành phố này đều biết cả, nếu thật sự kết thông gia với nhà họ Tần thì sẽ có bao nhiêu người bàn tán về vụ việc kia? Một người ưa thể diện như Tần Thủ Nghiệp có thể chịu được bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng hay sao? Trừ bối cảnh gia đình ra, còn cả bạn bè nữa, tôi không có ý chê bai các ông, nhưng đám người cao cao tại thượng như bọn họ, coi chúng ta đều là lưu manh côn đồ, thực sự có thể hạ mình chấp nhận cuộc hôn nhân này? Ông quá hồn nhiên rồi."

Da Đen trầm mặc hai giây: "Phong Tử, là ông tự mình suy nghĩ nhiều quá chăng?"

"Không suy nghĩ gì hết, Tần Thủ Nghiệp nói vậy."

Da Đen chợt phanh lại, bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai, Nhạc Phong bị dây an toàn siết cho một cái, ngực đau gần chết:"Ông làm gì vậy!"

"Tần Thủ Nghiệp nói?! Ông ta nói ngay trước mặt ông?"

Nhạc Phong không lên tiếng.

"Cái *, họ Tần đúng là không phải người, nhắc đến chuyện kia nhà ông ngay trước mặt ông?"

Nhạc Phong lại cười: "Ông tức cái gì, tôi không tức ông tức gì chứ, Tần Thủ Nghiệp nói đâu có sai, trước kia là mẹ tôi không đứng đắn, làm trò bẩn thỉu với người ta ở ngoài, cha tôi đi bắt gian, kết quả sàn nhảy bốc cháy, chết cháy ở đó, lúc đó còn hoài nghi là mẹ tôi gây ra, mẹ tôi còn bị giam lại mấy ngày, sau đó không tra ra được, thả ra, nhưng ai nhìn vào cũng cảm thấy bà ta đã giết người, chuyện này lúc đó náo động thế nào kia chứ, sao ông ta lại không nhắc đến cho được?"

Da Đen há miệng ra rồi lại ngậm lại, được một chút buồn buồn khởi động lại xe.

Nhạc Phong lại an ủi anh ta: "Được rồi đấy cái ông này, đừng tự khiến mình khó chịu, ông cũng phải hiểu cho Tần Thủ Nghiệp chứ, ông ta có cay nghiệt đến đâu thì cũng xuất phát từ tấm lòng yêu thương con gái thôi, tôi không so đo."

Da Đen phẫn hận: "Nhưng chuyện mẹ ông gây ra cũng đâu phải lỗi của ông chứ."

"Đừng nhắc đến người đàn bà đó được không, làm tôi đau cả đầu."

"Tôi không phải là đang lo cho ông với Miêu Miêu sao, tôi sợ tương lai ông sẽ hối hận đấy, Phong Tử, tôi nói thẳng, người ông cưới cũng đâu phải cha của Tần Miêu, nhà cô ấy không đồng ý, bản thân cô ấy đồng ý là được rồi. Ông đưa cô ấy đi đi."

Nhạc Phong cười khổ: "Ông tưởng tôi không nghĩ vậy hay sao? Nhưng Da Đen, Miêu Miêu không giống chúng ta, cô ấy không thể làm loại chuyện phản nghịch như vậy được. Chuyện này chấm dứt tại đây đi, đừng có nhắc đến trước mặt tôi nữa."

Da Đen im lặng, không khí nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, được một chút anh ta giật nhẹ cổ áo: " Mẹ nó, bí thật."

Nói xong thì vặn radio trên xe lên, chuyển hết kênh này đến kênh khác, cái gì mà giai điệu âm nhạc, giải đáp thắc mắc của dân, chuyện kiếm hiệp linh tinh, đang chuyển, Nhạc Phong bỗng ngồi thẳng người dậy: "Từ từ, chuyển lại đi."

Da Đen sửng sốt: "Kênh nào?"

"Lùi lại, lùi lại hai kênh."

Da Đen ngoan ngoãn vặn lại.

"Chuyên gia phân tích, khu vực An Tây, Đôn Hoàng sẽ xuất hiện siêu bão cát với sức mạnh ghê gớm vô cùng hiếm thấy vào mùa đông, lần này chủ yếu là do ảnh hưởng của áp cao từ miền Tây Mông Cổ đổ xuống phía Nam cùng với áp thấp ở hành lang Hà Tây. Trước mắt siêu bão cát sẽ kéo dài khoảng ba ngày, tầm nhìn chưa đến 100 mét. Vài năm trước cũng từng xuất hiện siêu bão cát kéo dài mười ngày liền, chính quyền thành phố đã nhắc nhở người dân giảm bớt ra ngoài, xe cộ đi lại nhất định phải trang bị đèn báo hiệu..."

Da Đen nhìn Nhạc Phong một cái: "Bên Cam Túc kia, nhất là Tây Bắc, điều kiện khí hậu vốn đã kém rồi, ông xem gió cát thổi thế này, giặt quần áo cũng chẳng được, đúng không?"


Quý Đường Đường quấn hết những chỗ có thể quấn trên người lại, khăn quàng cổ thật dày che kín nửa gương mặt, kính mắt che nốt nửa phần còn lại, những hạt cát nhỏ đánh vào áo phao, phát ra những tiếng lạo xạo rất nhỏ--- may là đang ở trong thành phố, chứ nếu đang ở trong sa mạc bằng phẳng nơi bão cát đang hoành hành thì hạt cát có thể mài sạch lớp sơn trên đầu xe, chỉ để lại lớp sắt sáng loáng, nhìn qua chật vật giống y như bị lột sạch quần áo.

Bạn đang đọc Chuông gió - Quyển 3 của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Italki
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.