Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2336 chữ

Kim ngô vệ, chính là thân vệ của hoàng đế, cầm nghi trượng Kim ngô, thủ bên cạnh thiên tử. Chuyến này có mười hai người, ngự kiếm ngay ngắn mà đến, thay mặt cho lệnh thiên tử.

Thống lĩnh đứng đầu lấy một đạo thánh chỉ tơ vàng thêu rồng, trở hai tay, tấm lụa vàng liền mở ra giữa trời.

Thánh chỉ viết, Tố quốc công Tây Vực đột ngột qua đời, thiên tử vô cùng thương tiếc. Vực không thể một ngày không chủ, lệnh Chung Tùy Phong thay mặt đảm nhiệm chức trách của quốc công. Hai người con trai đều còn nhỏ tuổi, cho Kim ngô vệ đón vào cung, để thiên tử tự mình giáo dưỡng.

“Vào cung…” Chung Hữu Ngọc hoảng hốt quay lại nhìn đệ đệ, tuy quốc công chính là chủ một vực, nhưng chung quy vẫn là hạ thần của thiên tử. Bọn họ ở Tây Vực có thể xưng vương xưng bá, đến Bắc Vực cũng tự do tự tại, nhưng vào kinh thì sẽ phải kẹp đuôi làm người.

Chung Vô Mặc vẫn nguyên bộ dang bất động như núi, dường như đã có dự tính trước.

Kim ngô vệ thu hồi thánh chỉ, đệ trình cho Thẩm Kỳ Duệ địa vị cao nhất. Thẩm Kỳ Duệ xem ấn thiên tử, rồi giao cho Chung Tùy Phong giữ, “Chư vị bôn ba suốt đường rồi, vào nội đường dùng trà đi.”

“Làm sao bây giờ? Ta không muốn vào kinh!” Chung Hữu Ngọc mặt mày ủ rũ, bảo Thẩm Lâu đề xuất ý kiến cho hắn.

“Thánh chỉ đã xuống, ngươi còn muốn làm gì?” Thẩm Lâu xoay người lại không thấy Lâm Tín đâu, sai Hoàng Các đi tìm y, tuy Chung gia như bây giờ không có ý muốn bắt Lâm Tín, nhưng vẫn nên đề phòng chút.

“Tiểu Mặc, ngươi nói một câu đi chứ!” Chung Hữu Ngọc bợp đệ đệ một cái, vẻ mặt chán nản, “Ta muốn làm gì, ta còn làm gì được? Nếu không phải cha ngươi xin chỉ, sợ là ông ấy sẽ trực tiếp tiếp quản luôn Tây Vực. Cha không còn nữa, nhị thúc lại là người không trông cậy được, ta còn có thể dẫn binh kháng chỉ sao? Tử đệ chư hầu vào cung, chẳng khác gì con tin, lỡ hoàng đế cố ý dưỡng phế bọn ta, đến lúc đó lấy lý do còn chưa cập quan không thể kế vị, giam hai bọn ta tám năm mười năm, bọn ta…”

(Cập quan: con trai đủ 20 tuổi, tổ chức lễ đội mũ, chính thức là người trưởng thành)

“Nói năng cẩn thận!” Thẩm Lâu quát Chung Hữu Ngọc không giữ mồm giữ miệng lại, búng tay đẩy con vẹt Ấm Nào đậu trên cửa sổ xuống.

“Dưỡng phế! Dưỡng phế!” Ấm Nào ngã từ trên bậu cửa sổ xuống, quang quác lặp lại lời Chung Hữu Ngọc, rất là bực bội.

Chung Hữu Ngọc cúi đầu ủ rũ nhặt con chim đang ăn vạ dưới đất lên, nhét vào trong tay Thẩm Lâu, nhờ hắn chăm sóc hộ. Con chim này tuyệt đối không thể mang đến kinh thành được, ấm nào không sôi nhấc ấm ấy. Hắn lắm lời, ngày nào nói không đến một vạn cũng phải mấy ngàn câu, chưa biết chừng lại bị con chim này học theo cái gì. Kinh thành không thể sánh với núi Mạc Quy, tai vách mạch rừng.

“Tiểu Ngọc, Tiểu Mặc, nhị thúc có lời muốn nói với mấy đứa.” Chung Tùy Phong bực bội đi đến, gọi hai anh em sang.

(Bản gốc là 一脑门子官司: tâm trạng bực bội, cáu bẳn, nhìn cái gì cũng không thuận mắt)

Thẩm Lâu xách con chim đứng dậy cáo từ, nghĩ A Tín hình như rất thích con chim này, đem về cho y chơi. Vừa ra khỏi viện của huynh đệ Chung gia đã thấy Hoàng Các vội vàng chạy đến, “Thế tử, A Tín, không thấy đâu nữa.”

“Cái gì gọi là không thấy đâu nữa?” Thẩm Lâu thót tim, vứt con vẹt cho Hoàng Các, chạy nhanh về phía viện của Chu Tinh Ly.

Trong viện trống không, mặt đất trải bằng cát mịn, để lại một vòng gợn nông, chính là hoa văn tạo thành do linh lực của linh kiếm lúc mở ra. Rất rõ ràng, có người ngự kiếm mà đi tại đây.

“Lâm Tín…” Thẩm Lâu siết chặt nắm tay, cát vàng chảy qua khe tay, mãi đến khi lòng bàn tay trống rỗng, chẳng nắm được thứ gì.

Lâm Tín vẫn đi cùng Chu Tinh Ly rồi, không thể tránh khỏi việc lặp lại số mệnh kiếp trước. Nhưng mà tại sao? Lúc trước còn đang nói chuyện bình thường, bảo về Hoán Tinh Hải cùng hắn luyện kiếm, sau này sẽ gọi hắn là sư huynh, sao tự nhiên lại thay đổi rồi?

“Trước khi Kim ngô vệ đến vẫn còn thấy nó mà.” Hoàng Các ôm con chim, cố gắng nhớ lại tung tích của Lâm Tín.

Kim ngô vệ…

Thẩm Lâu bỗng bừng tỉnh, “Hoàng Các, ngươi lập tức ngự kiếm đuổi theo, đi về phía đông nam. Bảo A Tín, Kim ngô vệ đến không phải để bắt y, ta không hề nói với phụ thân.” Sống hai đời rồi mà vẫn bị bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu che mắt. Cho dù nhỏ tuổi mấy thì Lâm Tín vẫn là Lâm Bất Phụ cẩn thận đa nghi kia, tuyệt đối không thể là thằng nhóc ngốc mới quen mấy ngày đã toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn được.

“Vâng!” Hoàng Các đến nửa câu thừa thãi cũng chẳng hỏi, trực tiếp lấy linh kiếm ra, ngự gió mà đi.

Ấm Nào bị rơi từ giữa không trung xuống xoay một vòng, tức giận kêu ầm ĩ: “Không biết đường mà lấy lông hồ ly à?”

Kiếm Xuân Ngấn một ngày ngàn dặm, khi Hoàng thị vệ một lòng một dạ đuổi về hướng đông nam, Lâm Tín đã cùng sư phụ bày sạp bói toán trong một tòa thành nhỏ rồi.

“Một quẻ một lượng bạc, không đúng không lấy tiền.” Trên tấm cờ phướn dài viết một cách rồng bay phượng múa, chữ “tiền” cuối cùng hết chỗ, thui thủi rúc trong góc viền.

Cởi bộ lụa đỏ rực, tháo ngạch trụy lộc ly trên đầu, Chu Tinh Ly mặc bộ bạch y tiên khí bay bay, ngồi trước sạp bói mặc người vây xem. Lâm Tín chỉ cầm ống quẻ, mặt lạnh tanh đứng bên cạnh, lay ầm ầm một cách rất có trách nhiệm.

“Một quẻ một lượng bạc, ngươi là thần tiên à?” Người xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ vào đôi thày trò mặt dày, người khác xem bói chỉ mất hai văn tiền, người này lại đòi cả một lượng.”

“Tâm thành tất linh.” Chu Tinh Ly khẽ cười, trời sinh tướng mạo đẹp, dù khóe mắt hướng xuống dưới cũng tự có tiên phong đạo cốt.

“Ê, cậu bé, sư phụ ngươi có phải lừa đảo không?” Có người lên tiếng trêu Lâm Tín.

“Tin ắt có, không tin ắt không, nếu không trả nổi một lượng bạc thì đừng quấy rầy sự thanh tịnh của sư phụ ta!” Lâm Tín hếch cằm lên, lạnh mặt nói.

“Hê!” Tất cả mọi người đều bị lời nói của tiểu đồng này làm sững sờ.

Chu Tinh Ly hứng thú liếc đồ đệ một cái, được lắm, không thầy tự hay, chắc không phải con riêng hắn để quên ở đâu chứ?

“Ta bói một quẻ!” Một nam tử áo gấm ngồi xuống, lấy ra một cục bạc vụn, để lên bàn.

Chu Tinh Ly chẳng hỏi han gì, chỉ giơ một ngón ấn vào lòng bàn tay nam tử, thong thả sờ chỉ tay, trầm ngâm một chốc rồi nói: “Bồng Lai có đường, một sớm hận sai, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Mấy tiếng đáng tiếc liền, nam tử đột ngột biến sắc.

Bồng Lai có đường, ý nói gã vốn có thể bước lên con đường thành tiên, một sớm hận sai, ý nói bao năm nay gã đã quy tội lỗi lên nhầm người.

“Tiên sinh làm sao biết ta hận sai người?”

Gã xuất thân từ nhà phàm nhân, hồi bé từng có tiên giả đến sờ xương rồi mặc kệ. Sau này gã trưởng thành chấp chưởng cả nhà rồi, quen quý nhân tiên môn, mới biết mình có tư chất cực tốt. Nhớ lại năm đó mẹ kế từng cùng tiên giả sờ xương nói chuyện một hồi, chắc chắn là cố ý hủy tiên đồ của gã, lòng phẫn hận, thế là luôn đối xử khắc nghiệt với mẹ kế.

Lâm Tín hạ mắt không nói gì, im lặng nghe Chu Tinh Ly nói linh tinh. Màn xem tướng vừa rồi thực ra là sờ xương, tên khốn này chắc chắn nhìn ra đối phương dường như có tiên căn linh mạch, sờ mó một hồi biết là mạch ẩn lúc có lúc không, tiên giả tu vi thấp không sờ ra được.

Kiếp trước không ít lần theo Chu Tinh Ly ra ngoài bày sạp, có lúc đoán mệnh, có lúc bán son, thỉnh thoảng cũng sẽ đi ăn xin. Nói theo lời Chu Tinh Ly, xuất thế nhập thế đều là tu hành. Lời nói nghe thì êm tai, nhưng thực ra là để chơi cả.

Hồi trước y cảm thấy mất mặt, không muốn điên cùng Chu Tinh Ly. Mãi đến khi sư phụ chết rồi, nhớ lại năm xưa, thì những ngày tháng cầm bát xin ăn lại hạnh phúc nhất.

“Hồi hồn rồi.” Chu Tinh Ly búng y một cái, cầm tờ vải trắng làm bảng hiệu cuộn bừa lại rồi vứt sang một bên, “Đói đần người ra rồi hả?”

Lâm Tín phụ sư phụ thu sạp, cách thu chính là cầm ống quẻ trong tay ném bừa một cái.

Chu Tinh Ly ôm cánh tay, mắt to trừng mắt nhỏ với đồ đệ kỳ cục này, “Con nói xem chúng ta có phải gặp nhau từ kiếp trước rồi không.”

Hử? Lâm Tín luôn rất nhạy cảm với từ “kiếp trước”, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tinh Ly, “Sao lại nói vậy?”

“Không thì, sao con cứ như theo ta nhiều năm rồi ấy.” Chu Tinh Ly một tay chộp lấy y, vác lên vai, “Đi nào, con trai, cha kiếm được tiền rồi, đi mua đồ ăn ngon cho con.”

“Ai là con trai ngươi!” Lâm Tín giãy giụa trượt vào lòng Chu Tinh Ly, “Sư phụ, người lúc nào thì dạy con tiên thuật?”

“Không phải ta vẫn luôn dạy con đây à? Sờ xương xem tướng, cũng là tiên thuật.” Chu Tinh Ly nói phét, giơ tay lấy một xâu hồ lô cắm trên cây rơm nhét vào tay đồ đệ, cũng không quay đầu lại mà ném hai tiền đồng sang.

“Thế gian này, có một loại tiên thuật, có thể khiến người ta cắt đứt linh mạch không?” Lâm Tín cầm lấy liếm một cái mới nhận ra mình đang ăn cái gì, không nhịn được mà đỏ cái mặt già.

Chu Tinh Ly rướn sang, trộm một viên sơn tra, nói lúng búng: “Đương nhiên là có.”

“Thế nếu thứ đó lây truyền được thì sao?” Lâm Tín nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tinh Ly.

“Thế thì đụng phải bệnh dịch rồi.” Chu Tinh Ly đáp không chút nghĩ ngợi, rướn sang định chôm tiếp thì bị Lâm Tín né đi.

Sư phụ không phải trùng sinh, nghĩ lại cũng đúng, thứ vừa sâu xa khó hiểu như vậy, có một không thể có hai, nào dễ dàng vậy được.

“Thế sức khỏe của Thẩm Lâu là làm sao?” Ngồi trong tửu lâu tốt nhất trong thành, Lâm Tín xới cơm hỏi tiếp.

Chu Tinh Ly gọi một bình rượu ngon, thong thả uống, “Hắn à…” cố ý kéo dài giọng, khiến cậu nhóc rất nhiều câu hỏi vươn dài cổ, “Mày ngược môi mỏng, là tướng thay lòng đổi dạ, chắc chắn là kiếp trước nợ tình vẫn chưa trả.”

“…” Biết ngay, Lâm Tín đảo mắt, không thèm để ý đến hắn nữa. Thẩm Lâu có môi mỏng thật, nhưng tuyệt đối không có mày ngược, mày kiếm mắt sao, chính khí đầy mình.

Chu Tinh Ly là người tùy tiện, nói chuyện với trẻ con cũng không giữ mồm giữ miệng, nhắc đến cái này cái là bắt đầu lảm nhảm tướng gì nhân duyên mỏng, tướng gì gọi hoa đào, khiến người bàn bên cạnh liên tục liếc sang.

Hai người đều không hề đi về phía nam về Chu gia như Thẩm Lâu dự tính, mà một đường đi về hướng đông, ra khỏi địa giới Tây Vực lại hướng bắc.

“Đây là đâu?” Đứng dưới ngọn Chiêu Dao, Lâm Tín biết thừa còn hỏi.

“Ngọn Chiêu Dao.” Chu Tinh Ly ôm y lên, ngự kiếm nhảy lên núi, rồi hạ xuống một nơi phong thủy cực tốt trong rừng, hắn dắt tay y đi về phía trước, nơi hoa cỏ ken dày, có hai nấm mộ. Phía trước mộ dựng tấm bia khắc bằng đá núi, viết rồng bay phượng múa “Chí hữu Tầm Lộc hầu Lâm Tranh Hàn chi mộ” và “Thê tử chí hữu Lan Tô chi mộ.”

Mở một vò rượu ngon, thắp một nén nhang, “Ra dập đầu với cha mẹ con đi.”

===

Kịch nhỏ:

Sư phụ: Biết vì sao vợ ngươi chạy rồi chứ? Cách của ngươi sai rồi.

Lâu Lâu: Cách gì

Sư phụ: Ngươi vẫn chưa hiểu sao, thứ y cần không phải linh kiếm

Lâu Lâu: Ta biết rồi, thứ y muốn chính là thật lòng với y

Sư phụ: Không phải, thứ y muốn chính là kẹo hồ lô

Lâu Lâu: …

Bạn đang đọc Chước Lộc của Lục Dã Thiên Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shadiaoguniang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.