Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến trường(2)

Phiên bản Dịch · 2041 chữ

(Chính văn chương 25- phần tiếp theo)

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Sau đó ông ta nghe chủ nhiệm lớp A2 từng nói rằng hai đứa trẻ này vẫn chưa quay lại trường.

Chuyện học sinh không tự ý nghỉ học không tới lớp cũng không phải chuyện nhỏ, chỉ là trường của họ đông học sinh như vậy, không có cách nào kiểm soát hết được, hơn nữa hai học sinh này lại là hai đứa bé không có hộ khẩu, càng là ngay đến cả người giám hộ, hoàn cảnh của chúng ngay đến cả ủy ban trong thôn cũng đều không nắm rõ, huống chi là nhà trường.

“Không biết Tần tiên sinh ngài là...?”

“Tôi là cha của Tiểu Bối và Tiểu Bảo.” Tần tiên sinh nói thẳng vào vấn đề.

Nghe thấy lời của Tần tiên sinh, hiệu trưởng vô cùng cả kinh, trong lòng thầm nói một câu: “Quả nhiên là như vậy”. Trước đó, tin đồn gì về thân thế của hai đứa trẻ cũng đều có, nhưng lại không ngờ rằng hai đứa trẻ này lại là con của chủ tịch tập đoàn Tần Thị, hai đứa trẻ này bỗng dưng biến mất xem ra là cũng có liên quan tới vị Tần tiên sinh này.

“Tần tiên sinh ngài đến trường chúng tôi là chuẩn bị chuyển trường cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo sao?” Hiệu trưởng Trần lén đưa tay lên quẹt mồ hôi lạnh ở trên trán, phỏng đoán.

Công tử và thiên kim của chủ tịch tập đoàn Tần Thị, sao có thể còn tiếp tục học ở trường trung học cấp huyện của họ chứ.

Hiệu trưởng Trần hỏi xong, chỉ nghe Tần tiên sinh đáp lại một câu “Đây chỉ là chuyện thứ nhất.”

“Còn một chuyện nữa.”

Không biết vì sao, nghe thấy Tần tiên sinh nói “còn một chuyện nữa”, trong lòng hiệu trưởng Trần lại có chút hồi hộp, bỗng dưng có một dự cảm không hay.

“Tần, Tần tiên sinh xin cứ nói.”

“Về việc hai đứa con tôi ở trường bị bắt nạt, quý trường có phải là nên cho người làm phụ huynh như tôi đây một lời giải thích hợp tình hợp lý hay không?” Tần Thiệu nhìn mấy người, lạnh giọng nói, những lời này khiến cho người ta không rét mà run.

Nếu biết tâm tình của Tần tiên sinh không vui, đến cả những lão cáo già trên thương trường cũng phải run rẩy bất an, huống chi là hiệu trưởng của một trường trung học cấp huyện cỏn con ở trước mặt này chứ.

Bị ánh mắt của Tần tiên sinh nhìn chằm chằm vào, hiệu trưởng Trần theo bản năng co rúm người lại lui lui về đằng sau.

“Tần tiên sinh ngài nói phải, chuyện Tô Bối bị mấy học sinh cá biệt trong trường bắt nạt, chính là do nhà trường chúng tôi có chỗ thất trách, thực sự rất xin lỗi ngài vì chúng tôi chưa bảo vệ tốt cho học sinh, có điều, sau chuyện này, nhà trường chúng tôi đã tiến hành kỷ luật nghiêm khắc đối với mấy học sinh đó, hơn nữa còn lấy đó làm gương răn đe những học sinh khác” Bị ánh mắt lạnh lẽo của Tần tiên sinh nhìn chăm chú, giọng nói của hiệu trưởng Trần ngày càng nhỏ hơn.

“Sau này chúng tôi nhất định sẽ tăng cường việc giáo dục với học sinh về vấn đề này, cũng sẽ tiến hành xử lý lại với mấy học sinh này một lần nữa”

Tần Thiệu ngắt lời của hiệu trưởng Trần “Ông đang cố đuổi khéo tôi sao?”

Hiệu trưởng Trần mặt biến sắc “...”

“Quý trường cảm thấy hai đứa con tôi không có phụ huynh, cho dù ở trường bị bắt nạt thì cũng không có ai thèm quan tâm đến chúng có đúng không?”

Lời này của Tần tiên sinh khiến cho tất cả mấy giáo viên đó im bặt, chính xác là trước đó họ đã từng nghĩ như vậy, chuyện xảy ra giữa đám học sinh, bọn họ đã cố gắng làm cho chuyện to hóa thành chuyện nhỏ, so với mấy phụ huynh khó nhằn của đám Chu Hồng Mai đó thì chính xác là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo càng dễ dàn xếp hơn.

“Điều này”, hiệu trưởng Trần do dự một lát, rồi lại nói “Chuyện này phía nhà trường xử lý quả thật là có chút chưa thỏa đáng, Tần tiên sinh nếu ngài thấy không hài lòng đối với cách xử lý này.”

“Tất nhiên là không hài lòng!”, Tần Thiệu cười lạnh một tiếng “Hay là quý trường lại chuẩn bị dùng cách thức xử lý qua loa mọi chuyện như lúc dàn xếp với hai đứa trẻ này đến để đối phó với tôi sao?”

Hiệu trưởng Trần “...”

Hai đứa trẻ thì dễ xử lý, thế nhưng vị Tần tiên sinh này là người có thể để họ có thể dễ dàng phủi tay vậy sao.

Chỉ là chuyện này, phía nhà trường thực sự cũng có chỗ khó xử.

“Tần tiên sinh, cũng không phải là chúng tôi có ý thoái thác, chỉ là chuyện này chính xác là có chút phiền phức, mấy phụ huynh của đám học sinh cá biệt đó có người thì đi làm ăn xa, có người ở đây nhưng cũng khó mà gọi qua để “nói lý” được.'', hiệu trưởng Trần bắt đầu “than vãn”.

“Không cần phiền tới quý trường, cha mẹ của mấy học sinh đó, tôi đã cho người gọi qua đây rồi.”

Tần tiên sinh vừa nói câu này chưa lâu, quả nhiên, cha mẹ của mấy học sinh ngỗ ngược đó đã lần lượt được gọi tới trường.

Trong số mấy người này, có người thì đang đi làm ở công xưởng, kết quả là giám đốc xưởng tới tận nơi thông báo để ông ta đến trường học.

Còn có mấy người bị chủ nợ thông báo tới.

Lại có mấy người bị người ta đi suốt đêm đón từ vùng khác về tới đây.

Thấy hai mươi mấy phụ huynh đã đến gần đông đủ rồi, những giáo viên đang ngồi đó không nhịn được mà trong lòng thầm thở dài, có tiền có quyền a…

Mấy phụ huynh bị gọi tới đây đều sững sờ, chẳng hiểu mô tê gì, có mấy người bắt đầu lớn tiếng với mấy giáo viên “ Thầy giáo, các vị kêu chúng tôi tới trường lại có chuyện gì nữa?”

Nhóm giáo viên:….

“Người gọi các vị tới đây không phải là trường chúng tôi, mà là vị Tần tiên sinh ở phía đối diện kia.”

Cuối cùng thì, lúc này Tần tiên sinh cũng đã lên tiếng “Gọi các người tới đây là vì con của các người đã đánh con tôi ở trong trường.”

Nghe thấy câu này của Tần Thiệu, mấy phụ huynh đó càng mông lung hơn, chính vì chuyện này mà lại kêu bọn họ tới đây? Đứa trẻ bị con cái của họ đánh tính ra thì nhiều lắm, giờ lại là ai đây?

“Là như vậy” Hiệu trưởng Trần đứng ở bên cạnh, giải thích với những phụ huynh này.

Nghe xong, có người đã tỏ ra không vui.

“Sao lại vẫn là chuyện đó chứ, chuyện này trước đó chẳng phải đã giải quyết rồi sao, lúc đó tôi còn đến trường rồi, sao giờ vẫn mãi chưa xong thế”

“Phải đấy, tôi nghe ba tụi trẻ nói, lúc đó chẳng phải là đã bồi thường rồi sao, sao còn gọi tôi qua đây nữa.”

Hiệu trưởng Trần: “Các người có nói với tôi cũng vô dụng, mấy lời này của các người phải nói với cha của đứa bé Tô Bối đó.”

Cuối cùng, mấy phụ huynh đó lại chuyển mục tiêu sang phía Tần tiên sinh kia.

Đối diện với người đang mặc trên mình mang một bộ vest, chân đi giày da, vừa nhìn đã biết là một ông chủ lớn với thân phận không hề tầm thường đang ngồi trên ghế sofa đó, nhóm phụ huynh đó chẳng hiểu vì sao lại có chút run sợ.

Mấy kẻ ban đầu còn lớn tiếng, đến giờ phút này lại im bặt.

Trước đó còn nghe nói đứa trẻ bị đánh đó là đứa trẻ bị bỏ rơi, sao giờ vẫn còn xuất hiện người cha có bối cảnh lớn như vậy.

“Cái đó, ông là ba của đứa trẻ này phải không, bọn trẻ nhà chúng tôi bắt nạt con của ông đúng là bọn nó đã sai, thế nhưng chuyện này con cái chúng tôi chẳng phải là cũng bị kỷ luật rồi sao?”

“Phải đấy, kỷ luật cũng kỷ luật rồi, ông còn muốn giải quyết thế nào nữa, dù sao thì cũng không để cho con nhà ông đánh lại con cái chúng tôi một trận.”

“Ý của tôi là con cái tôi da dày, có đánh thật thì người bị đau tay vẫn là con cái của mấy người thôi.”

Nghe thấy mấy phụ huynh này bắt đầu chơi xấu, mấy giáo viên của trường đứng ở bên cạnh có chút không tiếp tục nghe thêm được nữa.

Tần tiên sinh bỗng dưng cười lạnh một tiếng.

“Nếu như các người cảm thấy không giải quyết được, cũng chẳng sao, tôi vốn dĩ không định tính toán chuyện này với mấy đứa nhỏ làm gì cả, mà các vị sẽ thay bọn nó chịu trách nhiệm.''

Ánh mắt của Tần tiên sinh lúc này có chút dọa người, nhìn mấy phụ huynh đang ngây ra kia.

“Ý của ông là gì?”

“Ý của Tần tiên sinh chính là dùng cách thức của người lớn để giải quyết vấn đề.”

Lời này vừa nói ra đã làm cả phòng yên tĩnh lại, có một vài phụ huynh đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Tần tiên sinh, Tần Thiệu đây là muốn nói, hành vi của mấy đứa nhỏ gây ra thì sẽ do cha mẹ đến lãnh trách nhiệm thay.

Nếu thật sự là vậy thì không ổn rồi.

Mấy người này bình thường thì ghê gớm, tung hoành ở trong thôn, thế nhưng bọn họ cũng không phải người ngu.

Vị ở trước mặt này, vừa nhìn đã biết là không hề đơn giản rồi, chắc chắn là ông chủ lớn của tập đoàn nào đó, đây không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc được.

Đám người đồng loạt nghĩ tới quá trình mình bị gọi tới đây.

Lúc này, một người lớn tiếng xông ra “Chuyện của lũ trẻ sao lại lôi người lớn vào chứ, mâu thuẫn giữa bọn trẻ, đánh rồi thì đánh lại chẳng phải là được rồi sao, đâu cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy?”

Cha của Chu Hồng Mai.

Trước khi tới, Tần Thiệu đã giao phó cho Trần Đức điều tra về hoàn cảnh gia đình của mấy học sinh ngỗ ngược đó, đương nhiên cũng sẽ nhận ra người này là ai.

Tần Thiệu lạnh lùng nhìn, khiến sống lưng của lão Chu vốn là “chim đầu đàn” phải ớn lạnh, chỉ là, lời đã nói ra chỉ đành bất chấp mà nói cho hết.

“Hơn nữa, theo ý của nhà trường, chuyện này đã giải quyết rồi, lúc đó chúng tôi còn bồi thường nữa”

“Bồi thường rồi à?” Tần Thiệu bỗng dưng cười lạnh một tiếng.

“Đúng, bồi thường rồi, mỗi nhà bỏ ra 200 tệ.”

Nghĩ tới số tiền 200 tệ mà mình phải bỏ ra, lão Chu liền cảm thấy thắt ruột thắt gan.

Lão Chu còn đang muốn nói tiền đã trả xong, nếu như Tần Thiệu mặc kệ cũng được, vậy thì trả lại 200 tệ đó cho họ trước đã, rồi lại đem chuyện đánh nhau của lũ trẻ ra nói.

Chỉ là, còn chưa đợi lão Châu nói ra lời này, bên tai đã vang lên một tiếng “phanh”, ngay vào giây phút tiếp theo, trước mắt hắn ta tối sầm lại.

Bạn đang đọc Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác (Dịch) của Hàm Ngư Lão Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 460

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.