Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Chung Sống Đi - Chương 2

Phiên bản Dịch · 895 chữ

Thứ ba, thứ tư, thứ năm, cuối cùng cũng chịu được đến thứ sáu, ta và Lam Dịch vẫn như thường lệ đến quán bar, Lam Dịch không biết nhìn trúng em trai nào đã thất tung rồi, ta ngồi ở quầy bar uống rượu của ta.

“Đệ đệ, tôi mời cậu một ly được không.”

Ta quay đầu, muốn nhìn thử xem người tìm ta là ai, vừa nhìn, sh!t.

“Tiên sinh, không phải ngài nghĩ tôi vẫn còn vị thành niên sao.”

“Bây giờ tôi lại nghĩ cậu đã thành niên rồi.”

Ta cười nhạt, mẹ nó, thế giới này đúng là thiên kì bách quái, loại người gì cũng có.

“Hiện tại tôi không có hứng thú với anh và 419 đâu.”

“Tôi nói muốn tìm cậu 419 khi nào, em trai à, tôi đơn thuần là muốn mời cậu uống rượu, nhìn kiểu của cậu, thoáng qua là biết không đủ kinh nghiệm, tôi thích người nhiều kinh nghiệm.”

Tức giận đến nỗi tay cầm chén rượu của ta run rẩy dữ dội.

“Vịt nó có rất nhiều kinh nghiệm đó, ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Người kia không nói gì, vẫn chăm chăm nhìn ta.

“Đệ đệ, cậu thật đáng yêu.”

“Cút, ngươi nói ai đáng yêu.”

“Tôi là Lý Minh Kiệt, em trai, còn cậu.”

Ta ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng thấy lười rồi, xoay người đi, mẹ nó, dám nói ta không kinh nghiệm, sh!t, ta đây gọi là giữ mình trong sạch..

Vừa về tới nhà, ta chạy đến trước máy vi tính bắt đầu tìm, tìm nửa ngày cũng không tìm được thứ muốn tìm, lại quay trở lại ngăn kéo ở phòng khách tìm, còn đang lục lọi, Lam Dịch đã trở về.

“Cậu tìm cái gì đó, lục lọi hệt như ăn trộm.”

“Sao hôm nay cậu không đi bar?”

“A, hôm nay không tìm thấy ai thú vị.”

“Nga.”

Ta tiếp tục tìm trong ngăn kéo.

“Rốt cuộc là cậu tìm thứ gì.”

“GV.”

Ta vẫn không ngẩng đầu mà đáp.

“Đây là làm sao vậy, chịu đả kích gì rồi.”

“Con mẹ nó, có người nói tớ không có kinh nghiệm, mẹ nó, tổn thương lòng tự ái.”

Lam Dịch ngồi trên ghế salon bắt đầu cười ha ha.

“Cậu vốn là không có kinh nghiệm mà, còn sợ người ta nói a.”

“Cút, GV đâu, cậu để đâu rồi.”

“Không phải chứ, lẽ nào muốn học tập lấy kinh nghiệm.”

“Tớ xem thử xem kinh ngiệm của tớ không có chỗ nào.”

Lam Dịch không nói gì, xoay người vào phòng, một lát sau đi ra, trên tay cầm một cái đĩa phim.

“Cậu vào nhà đi, đừng làm trở ngại tớ nghiên cứu.”

Lam Dịch liều mạng nhịn cười, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn về phòng.

Sáng thứ hai, nghe nói hôm nay Tổng giám đốc mới sẽ đến, ta tiếp tục làm việc, chờ Phòng hành chính thông báo họp, mới dừng tay đi vào phòng họp.

“Các vị đồng nghiệp, đây là Tổng giám đốc Lý Minh Kiệt vừa chuyển từ công ty mậu dịch ở Tô Châu đến.”

Ta vừa ngẩng đầu lập tức kinh ngạc há to miệng, không thể nào, thế giới này thật nhỏ quá, lại đụng oan gia rồi, sau đó thì mảnh kí ức về phần sau buổi họp trong não ta là một mảnh trống không.

Cuộc họp kết thúc ta lại tiếp tục làm việc, đem việc này vứt ra sau đầu, đến lúc tan tầm, lại thấy Lý Minh Kiệt đứng trước cửa phòng làm việc.

“Em trai, không ngờ cậu lại là cấp dưới của tôi.”

“Anh tới đây một tháng rồi mới vào công ty báo danh, làm lãnh đạo thật tốt.”

“Đây gọi là trước tiên tìm hiểu về địa thế, thuận tiện tham quan gay bar.”

“Tôi thật không nghĩ ra được Tổng giám đốc mới lại là tên lưu manh.”

“Ha ha ha ha, Tần Tử Hi, cậu thật thú vị.”

Hơn một tháng sau đó, ta phát hiện một người có biểu hiện cầm thú, kì thực cũng không cầm thú đến vậy, tiếp xúc lâu ngày với Lý Minh Liệt, mới phát hiện tên nhóc này lúc làm việc quả thực có phong thái lãnh đạo, lại có chút mị lực của nam nhân đã thành thục.

Địa điểm, Quán bar Túc Mệnh, nhân vật: ta và Lam Dịch.

“Ai, cậu nói, muốn tìm người ở cùng cả đời, kỳ thực Lý Minh Kiệt rất hợp tiêu chuẩn đúng không.”

Lam Dịch sửng sốt.

“Bạn thân, câu này là thật sao.”

“Không phải, tớ là nghĩ, đã đến tuổi này rồi, cùng nên tìm một người cùng sống qua ngày, tuy anh ta có lưu manh một chút, không biết điều một chút, nhưng tổng thể coi như là người không tồi.”

Ta uống cạn chén rượu, trước nay cũng chưa từng hưng phấn thế này.

“Anh đẹp trai, mời tôi uống một chén rượu đi.”

Em trai thứ N+1 đến gần Lam Dịch rồi, lần này hình như đúng là loại Lam Dịch thích, cho nên Lam Dịch không cự tuyệt. Ta nhún vai, tự giác ra hiệu đi trước, Lam Dịch khoát khoát tay xem như là trả lời.

Bạn đang đọc Chúng Ta Chung Sống Đi của Giang Thi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.