Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1038-1039

Phiên bản Dịch · 2985 chữ

Huống chi Phần Viêm đại nhân lúc đầu còn trịnh trọng nói với đám người mình không nên trêu chọc đến Lâm Dịch. Điều đó chứng tỏ Phần Viêm đại nhân cũng có vài phần kính nể đối với Lâm Dịch.

Hai người đều cảm thấy trên cổ của mình trở nên lạnh lẽo đi một chút. Tuy rằng cái đầu của mình vẫn còn hoàn hảo nằm ở trên cổ nhưng mà cảm giác giống như lúc nào cũng sẽ bị rơi xuống vậy.

- Người kia đối với chúng ta là địch hay bạn? Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết thế này hay sao?

Diệp Nhuận cũng có chút nóng nảy. Mấy vạn năm qua, lần đầu tiên trong đời hắn mới có cảm giác như thế này - Bị một người có thể là cường giả Thần cấp chăm chăm để ý tới, chuyện này chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt gì.

Mâu Quân cũng lo lắng ở trong lòng y như Diệp Nhuận. Hắn nhíu mày, suy nghĩ, tính toán mãi cũng không ra được kế sách vẹn toàn nào.

- Không nên suy nghĩ lung tung nữa, đám người Lưu Phong cũng không phải do Lâm Dịch giết.

Vương Úc nãy giờ vẫn không nói gì, hiện tại mới nhàn nhạt nói. Mâu Quân và Diệp Nhuận đồng thời quay lại nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vương Úc than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói tiếp:

- Người đó căn bản không cần thiết phải làm như vậy. Nếu như các ngươi thành Thần rồi thì có cần phải để ý tới một tên Hư Thần cảnh nữa không?

Mâu Quân nhíu mày, ngẫm lại một chút rồi nói:

- Nhưng mà ngươi đã quên, Lưu Phong cũng là cường giả Ngưng Thần kỳ, nói không chừng ngày sau có thể ngưng tụ Thần cách. Có phải vì vậy nên Lâm Dịch mới làm thế phải không?

Vương Úc khinh thường cười nói:

- Nếu như ngưng tụ Thần cách đơn giản dễ dàng như vậy thì trong Thiên giới này cường giả Thần cấp đã bay đầy trời từ lâu rồi.

Lưu Phong trở thành cường giả Ngưng Thần kỳ cũng đã ngoài ba vạn năm rồi, nhưng vẫn như cũ không thể thành Thần. Có thể nói hy vọng để hắn có thể ngưng tụ Thần cách là vô cùng nhỏ bé. Hơn nữa, cho dù Lưu Phong thành thần thì Lâm Dịch cũng không có gì phải e ngại hắn. Lâm Dịch lúc đầu vội vã muốn sử dụng không gian truyền tống trận như vậy, chứng minh rằng hắn đang có việc gấp cần phải ly khai Tây Bắc Thiên. Nếu như thực sự thành Thần rồi thì chỉ sợ hắn đã ly khai từ sớm, làm gì còn có khả năng lưu ý tới ba người bị thương nặng nữa? Hơn nữa, ba người Lưu Phong chết rất không rõ ràng, nếu nói là do Lâm Dịch gây ra cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Mâu Quân cũng trầm mặc lại, hắn vừa tự hỏi vừa nghe Vương Úc nói. Vương Úc chỉ lắc đầu cười cười, ánh mắt nhìn về phía Cơ Nghiên lúc này thần tình đã hơi chút dại ra, rồi xoay người ly khai khỏi phòng khách.

Mãi một lúc thật lâu sau, Mâu Quân mới khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

- Hiện tại lo lắng cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi.

Trong lòng Mâu Quân bất đắc dĩ như thế nào thì có thể nghĩ, một người trước đó vài ngày còn bị hắn chỉ mặt mà mắng, vài ngày ngắn ngủi sau đã trở thành một khối cự thạch lớn trong lòng. Loại biến hóa thân phận như thế này làm cho hắn không có cách nào tiếp nhận kịp.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, đám người Mâu Quân cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.

Tại một nơi trên không trung độ cao mấy vạn dặm, đám người Vân Tinh đang tụ tập lại nơi đây.

- Đã thông tri cho bên Hắc Hổ, nghe được tin tức đại nhân đã trở về, mấy tên đó đều kêu la muốn tới đây, thực sự là không biết phải làm sao.

Sử Vũ lắc đầu cười khổ nói.

Đôi mày liễu của Vân Tinh cau lại nói:

- Hiện tại không thể để bọn họ tới đây. Bọn họ ở bên đó mới tập trung được sự chú ý của các thế lực khác. Nếu mà bây giờ tất cả bọn hắn đều chạy sang bên này thì sợ rằng chuyện của đại nhân sẽ bị phát hiện, ngay lập tức sẽ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Sử Vũ gật đầu cười nói:

- Ừ, ta cũng cho là như vậy nên đã nói cho bọn hắn biết rồi. Tên tiểu tử Hắc Hổ kia ở bên đó thực sự rất vất vả nhưng cuối cùng cũng trưởng thành lên rất nhiều, không còn kích động như trước đây nữa.

Vân Tinh khẽ lắc đầu cười:

- Sáu vạn năm này, hắn thực sự đã trưởng thành lên rất nhiều.

Sử Vũ lại gật đầu, lập tức nói:

- Sáu vạn năm thời gian, các thế lực cũng đã một mực chuẩn bị. Trận chiến trước kia ngã xuống mấy người nhưng lần này cũng đang dần dần trở về...Lần trước bị bọn đê tiện đó đánh làm cho trở tay không kịp, lần này chúng ta nhất định phải báo thù.

Nói đến đây, ánh mắt Sử Vũ lộ ra một tia sát ý.

Vân Tinh khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu:

- Năm xưa đại nhân quá tín nhiệm bốn phương thế lực khác, cuối cùng mới trúng phải mưu kế của bọn chúng. Chờ tới lúc chúng ta chạy tới thì đã chậm mất rồi. Lần này tuyệt đối sẽ không để chuyện tình đó xảy ra lần thứ hai nữa.

Hai người Phần Viêm tràn đầy đồng cảm, gật đầu. Mọt lát sau, Phần Viêm hỏi:

- Đúng rồi, tình huống của đại nhân hiên tại như thế nào?

Vân Tinh nhíu mày nói:

- Vẫn còn đang hôn mê, chỉ có điều các ngươi yên tâm, đại nhân ở Lưu Vân các sẽ được an toàn, không xảy ra vấn đề gì đâu. Mấy ngày này các ngươi cũng không nên tới Lưu Vân các. Chuyện Hân Dao trở về gây ra động tĩnh quá lớn, đã dẫn đến các phương thế lực phái người tới đây dò xét. Nếu như để cho bọn họ phát hiện ra có gì đó không thích hợp, sợ rằng sự tình sẽ có biến.

Phần Viêm và Sử Vũ nhìn nhau, lập tức nhíu mày nói:

- Có muốn hay không đi gõ bọn họ một chút? Tại nơi Tây Bắc Thiên này còn chưa tới lượt bọn họ dương oai.

Vân Tinh hơi gật đầu:

- Hiện tại ta gọi bọn ngươi đến đây chính là mục đích đó. Nếu như chúng ta cũng không có một chút phản ứng gì thì ngược lại sẽ làm cho bọn họ phát giác ra có điều gì đó không thích hợp. Không thể để cho bọn họ biết được người ngưng tụ thần cách là ai.

- Vậy chuyện kia của Khương Như...

Sử Vũ hơi dừng lại một chút rồi mới nói:

- Nên như thế nào?

Vân Tinh khẽ thở dài một tiếng nói:

- Không có biện pháp nào, chỉ có thể tận lực giấu diếm, cố gắng không cho bọn họ phát hiện ra. Bằng không bọn họ sẽ nảy sinh ra nghi ngờ.

Hai người lại tiếp tục gật đầu, rồi nghe Vân Tinh nói tiếp:

- Được rồi, chúng ta đi chỉnh lại bọn hắn. Trước khi xảy ra đại chiến điều hòa lại một chút.

Nói tới đây, trong đôi mắt xinh đẹp của Vân Tinh lộ ra hàn ý nhàn nhạt.

Bất luận cái gì dám gây nên thương tổn tới người trong lòng nàng, nàng đều không thể tha thứ.

Ba đạo kim quang phóng lên bay thẳng ra bên ngoài.

Trên không trung độ cao mấy trăm dặm, đang có hai đạo thân ảnh đang đi trên núi tinh thạch, trong rừng linh dược.

- Ngụy huynh, chúng ta cứ công khai đi đến đây như vậy, có phải chuyện tốt hay không?

Hai người này đều là nam nhân, trong đó một người mặc quần áo kim sam, trông hắn giống như một công tử quyền quý trong thế tục, trên tay phe phẩy chiết phiến làm bằng tơ vàng, dáng dấp tuấn mỹ, thần thái tiêu sái. Trên trán hắn là một đạo hoa văn ký hiệu phức tạp, lộ vẻ thần bí không gì sánh được.

Chương 1039: Lai nhân. (2)

Người vừa hỏi là một gã thanh niên mặc quần áo hắc bào. Chiếc hắc bào bao phủ lấy toàn thân hắn, chỉ để lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo. Tia sáng màu hồng nhạt xuất hiện trong mắt hắn cũng không tạo nên chút cảm giác ấm áp nào mà ngược lại tạo nên một loại vị đạo dâm tà. Thanh âm của hắn tinh tế mà bén nhọn, gần giống như một tên thái giám bên người hoàng đế trong thế tục.

Tên có dáng dấp trông như công tử quyền quý được xưng là "Ngụy huynh" khẽ cười cười nói:

- Hàn huynh, chúng ta đến lần này mục đích chủ yếu là nhìn xem đến tột cùng là ai vừa mới ngưng tụ Thần cách. Hay là cái tên ngày trước đã ngã xuống kia đã trở về. Mặc dù công khai đi đến đây là chuyện không tốt, nhưng chúng ta vẫn phải qua đây mặc kệ việc con đàn bà Vân Tinh kia có thể phát hiện ra chúng ta.

- Mục đích đi qua đây một cách công khai thoải mái chính là để xem phản ứng của bọn họ. Nếu như không có phản ứng gì, như vậy đã nói lên trong lòng bọn họ có quỷ. Còn nếu có phản ứng, hắc hắc...lẽ nào ngươi không muốn nhìn một chút Thiên giới đệ tam mỹ nữ Vân Tinh sao?

- Hắc hắc...thực sự là người hiểu ta chỉ có Ngụy huynh.

Tên hắc bào nam nhân truyền ra tiếng cười chói tai. Trong đôi con ngươi màu hồng nhạt nhộn nhạo dâng lên một trận ba quang dâm dục.

- Vân Tinh kia năm xưa ái mộ đại thần Bạch Hổ, thế nhưng kết quả cuối cùng thì toàn bộ thiên giới đều đã biết. Đáng tiếc, đại thần Bạch Hổ lại bị đại thần Chu Tước của các ngươi mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo, để lại Vân Tinh ưu thương, buồn bã. Thật là đáng tiếc cho một đại mỹ nhân ôn nhu như vậy.

Ngữ khí của hắc bào nhân mang theo một tia tiếc hận, tấm tắc nói.

Tên công tử quyền quý nghe vậy, lộ ra bộ dáng tươi cười, rồi lắc lắc đầu. Đột nhiên hắn nao nao nhìn về phía xa xa, mở miệng cười nói:

- Vừa nhắc đến bọn họ thì bọn họ đã xuất hiện rồi.

Tên hắc bào nhân cũng nhìn về phương hướng mà tên công tử quyền quý đang nhìn, lộ ra bộ dáng tươi cười. Hai người cùng đình chỉ tiến tới.

- Có bằng hữu từ phương xa tới sao cũng không nói chuyện một tiếng vậy? Việc này mà nói ra người khác lại cho rằng Tây Bắc Thiên chúng ta không hiểu đạo đãi khách đó.

Thanh âm mạnh mẽ của Sử Vũ mang tính xuyên thấu từ xa truyền đến. Chỉ trong chớp mắt, ba đạo thân ảnh đã đến gần trong gang tấc.

- Ha ha, không có việc gì, nhàn rỗi nên qua đây đi dạo mà thôi, nhưng thật ra làm vậy đã quấy rối tới các vị rồi. Thứ tội...thứ tội...

Tên công tử hơi chắp hai tay lại, cười nói.

Người vừa mới tới là Tây Bắc Thiên tam Thần Vân Tinh, Sử Vũ, Phần Viêm. Sử Vũ đứng trước ba người, trên mặt mang theo hình dáng tươi cười nhàn nhạt, trong đôi mắt hiện lên vẻ băng lãnh cực kỳ rõ ràng. Vân Tinh đứng ở bên trái Sử Vũ, thần thái đạm mạc, ánh bắt băng lãnh. Cuối cùng là Phần Viêm đứng ở bên phải Sử Vũ, ánh mắt quét qua hai người đối phương, thần sắc cũng vô cùng hờ hững.

- Cạc cạc...Nói không sai, Tây Bắc Thiên Sơn minh tú này đúng là nơi phong cảnh khó gặp, thực sự làm cho người ta lưu luyến, mong muốn trở lại.

Tên hắc bào nhân cười lên một cái quái dị, nói xong, đôi mắt màu hồng nhạt yêu dị của hắn quét lên quét xuống trên vóc người yểu điệu của Vân Tinh mà không thèm kiêng nề chút nào.

Mí mắt Vân Tinh hơi giương lên, đạm mạc mở miệng:

- Nếu như các hạ đến cả tròng mắt của mình cũng không muốn dùng nữa thì có thể tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Tên hắc bào nhân hơi giật mình một chút, lập tức hắc hắc cười gượng nói:

- Nghe đồn Vân Tinh tiên tử khí chất cao nhã, tính hình hờ hững, ngoại trừ đại thần Bạch Hổ ra thì trong thiên hạ không có một người nam nhân nào có thể lọt vào trong pháp nhãn của nàng. Xem ra lời đồn quả thật không giả chút nào.

Nhắc tới Bạch Hổ, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Vân Tinh trở nên rét lạnh xuống, nàng vẫn không thèm mở mắt lên nhìn về phía tên hắc bào nam nhân, đạm nhiên nói:

- Nếu ngươi còn dám nhắc lại một câu về đại nhân, ta sẽ cho ngươi không thể ra khỏi Tây Bắc Thiên này.

Trái tim của tên hắc bào nhân mạnh mẽ nảy lên, đôi con ngươi màu hồng nhạt co rút lại, lập tức thu hồi ánh mắt, cười gượng nói:

- Ha hả...chỉ đùa một chút thôi, Vân Tinh tiên tử không cần phải tức giận...

- Tuy rằng đều là cường giả Thần cấp nhưng nữ nhân này có lẽ mạnh hơn ta nhiều lắm. Xem ra tin đồn nàng là đệ nhất nhân thần cấp của Tây Bắc Thiên, quả nhiên cũng không phải sai. Cần phải cẩn thận một chút.

Tên hắc bào nhân thầm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng đẳng cấp ngang nhau nhưng trong số cường giả Thần cấp cũng có người mạnh, người yếu, điều đó phụ thuộc vào cảm ngộ Thiên đạo của mỗi người. Kể cả đẳng cấp như Ngũ Thần cũng không dám tự nhận là đã cảm ngộ hoàn toàn, hiểu rõ Thiên đạo, không cần nói đến những người khác chỉ dựa vào tu hành để thành thần về sau này.

Trước đây, trong Ngũ thần, Bạch Hổ là vị có lực lượng cực mạnh...cũng chính là do nguyên nhân này.

Mà Vân Tinh trong khoảng thời gian sáu vạn năm, bởi vì nàng đối với Bạch Hổ vô cùng tưởng niệm, cho nên tất cả thời gian nàng đều đi vào tu luyện. Bất luận là thần thức, năng lượng hay cảm ngộ Thiên đạo, so với sáu vạn năm trước nàng đều mạnh lên rất nhiều. Tuy rằng khoảng cách trình độ của nàng vẫn còn kém rất xa Ngũ thần, nhưng trong số hàng ngũ những cường giả thần cấp thông thường, tu vi của nàng tuyệt đối đứng đầu. Cường giả Thần cấp bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.

Trong mắt tên quý công tử hiện lên vẻ tươi cười, nhìn qua tên hắc bào nhân một cách kinh ngạc. Điều này cũng làm cho hắn rất hài lòng, hắn mở miệng cười nói:

- Vân Tinh tiên tử không cần tức giận, Hàn huynh đúng là rất hay thích nói đùa.

Vân Tinh đạm mạc quét mắt nhìn qua hắn, rồi lập tức lại buông mí mắt xuống, không thèm liếc mắt nhìn đến mấy người bọn họ nữa.

- Nói đi, các người đến đây có mục đích gì.

Sử Vũ mở miệng cười nói.

Tên quý công tử hơi nhướn mày lên, cười nói:

- Sử huynh đúng là quý nhân hay quên mọi việc, vừa nãy tiểu đệ đã nói rõ lý do đi đến nơi này rồi mà. Chính là đi dạo, chúng ta chỉ là đi dạo qua nơi này thôi, làm gì có mục đích nào khác. Ha hả...

- Thực sự là như vậy sao?

Sử Vũ cũng lại mở miệng cười nói, nhưng ngay lập tức vẻ mặt của hắn đã trầm xuống:

- Hình như các ngươi không nhớ rõ là Tây Bắc Thiên cũng không có mỗi quan hệ tốt đẹp với các ngươi như vậy. Hiện tại lập tức rời đi, chuyện này coi như cứ như vậy mà quên đi, bằng không thì các ngươi cũng không cần phải ly khai nơi này nữa. Tây Bắc Thiên không phải là nơi các ngươi có thể dương oai, hiểu rõ chưa.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của Sử Vũ làm cho người ta như cắn phải lưỡi. Khuôn mặt vừa xong còn tươi cười, thân mật. Ngay lập tức đã thay đổi thành dáng dấp đóng băng dày ba thước.

Sắc mặt tên quý công tử hơi biến một chút, nhưng rồi lại quay đầu cố ý nhìn về phương hướng phía sau ba người một chút, cười nói:

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.