Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất phát. (P2)

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Làm sao vậy?

Thân ảnh Lâm Cường xoát một tiếng, liền xuất hiện trên không cái hố, hắn nhíu mày, nhìn Lâm Dịch bên trong hố.

Lâm Dịch chật vật bò lên mặt đất, hung hăng lắc lắc đầu, khiến bụi đất rơi xuống. Dùng cường độ thân thể trước mắt của hắn, loại đả kích này đã không thể tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với hắn rồi.

Sau khi rũ bụi đất trên người rớt xuống, Lâm Dịch mới có chút cúi đầu, thật lâu sau mới nói:

- Thật xin lỗi, phụ thân.

Lông mày Lâm Cường có chút nhíu lại, nhìn Lâm Dịch có chút chật vật trong hố. Những ngày này, việc tu hành của Lâm Dịch tựa hồ lâm vào cổ chai, hơn nữa lộ ra cảm xúc rõ ràng cực kỳ táo bạo, sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Cường đại khái đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, lập lức thở dài một hơi nhẹ nhàng, sau đó nói:

- Hôm nay tu hành đến đây a, đợt lát trở lại tới tìm ta.

Lời vừa nói ra, thân thể xoát một tiếng, liền hoàn toàn biến mất vô tung.

Sau khi Lâm Cường rời đi, Lâm Dịch chật vật đặt mông ngồi xuống mặt đất, mang trên mặt vẽ ảo não và bực bội, một mực hít sâu mấy hơi thở, sau đó mới miễn cưỡng chế trụ xao động trong lòng.

- Mặc dù biết không thể sốt ruột, nhưng thật sự không cách nào khống chế.

Lâm Dịch cũng rất rõ ràng cảm xúc gần đây của mình có chút không ổn định, hơn nữa hắn cũng biết nguyên nhân là gì, nhưng biết rõ nguyên nhân là một việc, vượt qua nó thì lại là một chuyện khác, dù sao thì từng chút từng chút trôi qua, khoảng cách đến lúc đó càng ngày càng gần, nói không bực bội, khẳng định là gạt người.

Sau khi ngơ ngác sững sờ trong một thời gian dài, Lâm Dịch mới bò lên, yên lặng lơ lửng trên không trung, thân thể lóe lên, hóa thành một đạo bạch mang, đi về hướng nhà mình.

Về đến nhà, Lâm Dịch mang theo tâm tình có chút nhấp nhô, cúi đầu đi vào phòng mình.

- Phụ thân..

Lâm Cường ở trong đại sảnh, bưng một chén nước trà trong tay, trước khi Lâm Dịch tiến vào, ánh mắt của hắn như một mực quang theo hào quang như có điều suy nghĩ, sau khi Lâm Dịch đi vào mới nhìn lại Lâm Dịch.

Bộ dáng Lâm Dịch lúc này thật sự có đủ chật vật, một thân quần áo sớm đã bị phá vỡ nhiều chỗ, trên người một mảnh bụi đất, trên gương mặt thanh thu, mang theo thất ý nhàn nhạt, hắn cúi đầu, không dám nhìn Lâm Cường.

Lâm Cường khẽ thở dài một tiếng, chợt lại cười nói:

- Tốt rồi, cha cũng biết nguyên nhân vì sao cảm xúc của con chấn động trong những ngày này. Đúng vậy, thời gian đích thật càng ngày càng gần rồi, nhưng con cũng không cần ép bức mình quá mức, dù sao thì nghĩ cách cứu viện mẹ con không phải là chuyện của riêng con, sự tình kinh thiên địa nghĩa này, còn có người làm chồng như cha, huống chi, không phải còn năm năm nữa sao?

Thân thể Lâm Dịch chợt run rẩy thoáng một chút, chợt cúi đầu thấp hơn:

- Phụ thân, thực xin lỗi, con khiến người thất vọng rồi.

Lâm Cường đứng lên, vỗ nhẹ bả vai Lâm Dịch, Lâm Dịch không khỏi ngẩng đầu, khuôn mặt hòa ái tươi cười của Lâm Cường lọt vào mắt Lâm Dịch.

- Không, trái lại, phụ thân rất tự hào về con.

Lâm Cường cười, lập tức khiến nội tâm Lâm Dịch run lên mãnh liệt, một cỗ ôn hòa lập tức bay lên từ tận đáy lòng, cảm thụ được bàn tay ôn hòa của Lâm Cường đang đặt trên vai mình, Lâm Dịch có chút kích động, đúng vậy a, chuyện thiên đại, còn có phụ thân ở đây.

Lập tức trong mắt lộ vẻ kích động, nhưng lại nói không ra lời.

Lâm Cường lại vỗ vỗ vai hắn lần nữa, sau đó mới nói:

- Tốt rồi, những gì cần truyền thụ thì cha đã truyền thụ hết cho con rồi, điều con cần làm hiện giờ, chính là không ngừng thành thục, tranh thủ sớm đạt tới trình độ thông hiểu đạo lý. Mà Tinh Vị cảnh tăng lên, ngoại trừ cố gắng thì cảm ngộ cũng là phi thường trọng yếu. Ở phương diện này cha cũng không có cách nào truyền thụ cái gì cho con, chỉ có thể dựa vào chính con lục lọi, bất quá cha tin tưởng, dùng ngộ tính con, cái này nhất định không khó.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nghe xong lời Lâm Cường nói, tâm tình Lâm Dịch lập tức sáng sủa, cái phần táo bạo kia cũng hoàn toàn biến mất, không thấy gì nữa.

Lâm Cường thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nói:

- Ân, thời gian còn năm năm, không bằng ngày mai con lên đường đi, Tổng bộ Cổ năng nằm trong thành Phượng Y tại hành tỉnh Tây bắc Y La, thời gian năm năm, như vậy là đủ rồi.

Lâm Dịch nghe vậy nghĩ nghĩ, hôm nay Lâm Cường cũng đã truyền thụ xong cho hắn những gì cần truyền thụ, ở lại trấn Hi Mạn cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng hiện giờ tiến về phía trước, mục đích của mình không phải là muốn du lịch các nơi trên đại lục một phen sao? Cũng không biết năm năm sau mình có còn sống hay không, chẳng bằng thừa cơ hội này, dùng thân phận lữ hành giả du lịch đại lục một phen, cũng là thỏa mãn một tâm nguyện của mình a.

Lâm Dịch lập tức nhẹ gật đầu, nhận lời, phụ tử hai người rãnh rỗi hàn huyên một phen, Lâm Dịch liền về tới gian phòng của mình, tiếp tục tu hành vòng xoáy năng lượng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Cường và Lâm Dịch sớm đã thức dậy.

Lâm Cường nhìn Lâm Dịch, sau đó gật đầu, cười nói với hắn:

- Yên tâm đi, sự tình không nghiêm trọng như con tưởng tượng, năm năm này, coi như là du ngoạn a.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, cười cười với Lâm cường, nói:

- Phụ thân, con đi.

Lâm cường gật đầu cười, thân hình Lâm Dịch khẽ chấn động một cái, lập tức khí thế như thực chất bộc phát ra quanh thân, sau khi phất phất tay với Lâm Cường lần nữa, một thanh âm bạo khí ầm ầm vang lên, liền hóa thành một đạo bạch mang, vọt lên không trung.

Đến khi thân thể Lâm Dịch đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, lúc này nụ cười trên mặt Lâm Cường mới dần biến mất, nhìn phương hướng Lâm Dịch rời đi, sau khi suy nghĩ một chút, quay người về trong phòng, một lát sau đi từ trong nhà ra, chợt nhìn nhìn bốn phía, thì thào nói:

- Cũng không biết, về sau còn có cơ hội trở lại không..

Khẽ thở dài một tiếng, thân thể của hắn xoát một tiếng, biến mất hoàn toàn.

Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời lười biếng treo trên không trung, tuy rằng bây giờ là tháng ba, nhưng ở phía nam cũng không lạnh lẽo như phương bắc, ngược lại càng là lộ ra ánh nắng ôn hòa mà hợp lòng người.

Lâm Dịch một mình chậm chạp đi dọc theo trên đường, kéo lấy bước chân lười biếng, hai mắt khép hờ, khóe miệng tự nhiên nhếch lên mỉm cười một mình , hắn dường như quên mất là đã bao lâu không có loại cảm giác khoan thai tự đắc này rồi. Trên thực tế, từ sau khi tiến vào Cấm kị sâm lâm, mỗi ngày hắn đều tiến hành chiến đấu, sau đó là chuyến đi Ma nguyên động quật, tiếp theo là Vô Song Hội, thậm chí là cả hai năm tu hành ở Hi Mạn trấn sau khi Vô Song Hội kết, không có lúc nào hắn nhàn rỗi cả.

Nhưng mà lúc này, sau khi một mình ra ngoài ba tháng, Lâm Dịch đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận rồi, tu hành một chuyện, căn bản chính là một quá trình tiến hành theo chất lượng, nhất là đối với hắn hôm nay đã tiến vào Tinh Vị Cảnh mà nói, khắc khổ tu hành có lẽ có thể tăng cường thể chất của hắn, nhưng đối với chiến đấu sau này cũng không có trợ giúp gì quá lớn cả, hôm nay hắn cần, chỉ là cảm ngộ thôi, tiến giai của Tinh Vị Cảnh, cũng không phải một mặt tu hành là có thể.

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.