Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái gọi là nguyên tắc

Phiên bản Dịch · 1501 chữ

Bất đồng hơn là, Lâm Cường lúc này hoàn toàn là trong lúc xúc động mà vô tình dẫn phát ra khí thế, mà Bố Lan Đặc lại cố ý gây nên, ai mạnh ai yếu, không cần phải nghĩ cũng biết được.

Lâm Dịch miễn cưỡng chống cự lại cổ khí thế này, không nói gì, mà sau một lát, biểu tình của Lâm Cường dẫn hoàn hoãn lại, cổ khí thế kia cũng hoàn toàn biến mất, trên mặt của hắn, lại lộ ra ảm đạm:

- Bởi vì, cha là người của cổ văn, mà Tinh Lam Lưu Ly Cầu với tư cách thứ thần khí, mặc dù trong Tam đại truyền thừa thế lực, cũng là thứ cực kỳ trân quý, mặc dù bà ngoại con thật sự có lòng giúp bọn ta, nhưng cũng không có tư cách kia, nàng dù sao cũng là người của cổ năng truyền thừa, nhất định phải vì cổ năng truyền thừa suy nghĩ.

- Vì vậy, bọn hắn đến nơi này, cùng cha tiến hành đàm phán.

- Đã nói những gì?

Lâm Dịch hỏi.

- Điều kiện bọn hắn nói ra ban đầu, chính là mang người về tổng bộ cô năng, vật đó đã bị con đạt được, vậy con đã trở thành chủ nhân của nó, hơn nữa dưới tình huống con đã sắp trở thành Khí Sử, bọn hắn căn bản không có biện pháp lấy vật ấy xuống từ tai con. Mặc dù là Đại trưởng lão cổ năng truyền thừa đã đạt đến đại tinh vị đỉnh phong, cũng không có cách nào... Thêm vào dị năng của con là lĩnh vực dị năng cực kỳ hiếm thấy, bọn hắn tự nhiên muốn tuyển nhận con đệ tử của bọn hắn rồi. Bọn hắn thậm chí còn phát ra lời mời với cha, mời cha cũng trở thành người của cổ năng truyền thừa...

Lâm Cường chậm rãi nói.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, như vậy không thể nghi ngờ là phương pháp đơn giản nhất rồi. Chỉ cần người nhà mình trở thành người của cổ năng truyền thừa, như vậy bọn hắn tự nhiên không có lý do gì không cứu mình cả. Dù sao, nếu như bọn hắn không cứu mình, như vậy mình sẽ trở thành Khí Sử không rõ đầu đuôi, đợi sau khi vật ấy hoàn toàn phù hợp với thân thể mình, có thể tưởng tượng đó là một loại phiền toái cỡ nào a? Về phần nói giết chết mình, lấy ra vật đó, phụ thân và mẫu thân, hiển nhiên sẽ không cho phép. Dù sao, nếu quả thật muốn giết chết mình, ban đầu lúc dị năng mình thức tỉnh, trực tiếp không sử dụng vật đó chẳng phải tốt rồi sao?

- Vậy phụ thân, người cự tuyệt bọn hắn sao?

Lâm Dịch không xác định hỏi.

Lâm Cường nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, cha cự tuyệt bọn hắn. Bất kể nói thế nào, cha là người của cổ văn, vô luận bọn hắn bây giờ không còn thừa nhận cha, Bạch Hổ hệ thiếu gia trước kia nữa, nhưng cha từ nhỏ đã lớn lên ở cổ văn, tự nhiên không thể nào thoát ly cổ văn tiến vào cổ năng được. Nếu không, lúc trước cha trực tiếp hiến vật đó cho cổ năng không phải tốt rồi sao?

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, tuy rằng đang mang tánh mạng mình, nhưng hắn đối với cách làm của Lâm Cường vẫn có thái độ ủng hộ. Hắn cũng giống Lâm Cường, là một tính cách quật cường, chuyện đã nhận định, cho dù nói gì cũng sẽ không thay đổi. Người cái gì cũng có thể không có, nhưng lại không thể không có nguyên tắc. Đối với Lâm Cường mà nói, trung với cổ văn chính là nguyên tắc của hắn, chạm vào chuyện này, dù là chết, hắn cũng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!

Tuy rằng có lẽ hắn trung với cổ văn theo người khác xem ra, cũng sớm đã là phản bội, nhưng đại trượng phu sinh khắp thiên hạ, chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được! Lâm Cường tự hỏi, trừ việc không giao vật đó cho cổ văn ra, hắn không làm ra chuyện gì có lỗi với cổ văn cả, dù ban đầu khi chạy trốn tứ phía trên đại lục, hắn cũng không giết qua bất luận một gã đệ tử của cổ văn truyền thừa nào.

- Về sau thì sao?

Lâm Dịch lại lần nữa hỏi.

- Về sau, đàm phán tiến vào cục diện giằng co, cha không chịu gia nhập cổ năng, mà cổ năng cũng không muốn xuất ra Tinh Lam Lưu Ly Cầu, thời gian từng chút từng chút đi qua, tình huống của con cũng càng ngày càng nghiêm trọng, lúc ấy tâm lý của cha thật sự rất mâu thuẫn, nhìn nét cười ngày càng tà dị trên mặt con, cha cơ hồ nhịn không được muốn đáp ứng bọn hắn, nhưng nghĩ tới gia gia của con, cha lại chỉ có thể tiếp tục kiên trì, Dịch nhi, con, sẽ không trách phụ thân chứ?

Nói tới chỗ này, Lâm Cường nhìn về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch lắc đầu, nhìn Lâm Cường nói:

- Không, phụ thân. Con cảm thấy người làm vô cùng đúng. Chúng ta có thể không có thực lực cường đại, nhưng lại không thể không có nguyên tắc, cũng như người trước kia dạy bảo con -- Có ơn tất báo, cảm tác cảm vi, mới là cường giả chân chính!

Nghe được lời của Lâm Dịch, thân thể Lâm Cường nhẹ nhàng run rẩy một chút, chợt lộ ra dáng tươi cười vui mừng, nhẹ gật đầu:

- Dịch nhi, con quả nhiên trưởng thành...

Lâm Dịch nghe vậy lộ ra dáng tươi cười, sau đó mới nói:

- Về sau thì sao? Về sau thế nào vậy?

Lâm Cường ngẩng đầu lên, trong mắt lập loè nổi lên một tia óng ánh, chậm rãi nói:

- Chứng kiến tình huống của con càng ngày càng nguy hiểm, mẹ của con quỳ xuống trước trước mặt bà ngoại con, dùng sức dập đầu, nàng cũng không nói lời nào, chỉ dùng sức dập đầu. Máu chảy đầy đất, dùng năng lượng của nàng, đừng nói là mặt đất, mặc dù là sắt thép, nếu như nàng không muốn thì cũng không có khả năng lưu lại bất cứ vết thương nào trên người nàng cả.

Nắm đấm của Lâm Dịch bỗng nhiên siết chặt, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng mẫu thân cắn chặt răng, mãnh liệt dập đầu trước mặt bà ngoại, máu tươi đỏ thẫm trên trán trắng nõn, lộ ra chói mắt như vậy...

Thanh âm hơi trống rỗng của Lâm Cường chậm rãi vang lên:

- Nàng vĩnh viễn đều ủng hộ cha như vậy, kỳ thật dưới tình huống ấy, chỉ cần nàng nói một câu, có lẽ cha cũng không kiên trì nguyên tắc buồn cười như vậy nữa, nhưng nàng không có, nàng chỉ dùng hành động của mình yên lặng ủng hộ cha, nàng vĩnh viễn cũng chỉ yên lặng...

Nước mắt, rốt cục im ắng chảy xuống.

Lâm Dịch cắn chặt hàm răng, nắm thật chặc nắm đấm, nhưng lại không nói gì.

- Cũng may, bà ngoại con cuối cùng vì yêu thương nàng, sau khi thấy nàng gặp thảm trạng, bà ngoại con, rốt cục cho chúng ta nói chuyện... "

- Sự cường đại của vật đó tất cả mọi người không cách nào tưởng tưởng được, nếu như nói, con thật sự trở thành Khí Sử, như vậy tuyệt đối không phải là bất hạnh của một nhà chúng ta, đó là bất hạnh của cả đại lục! Không ai có thể tưởng tượng, sau khi một Khí Sử hoàn toàn nắm giữ lực lượng vật ấy xuất hiện, đại lục này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, đặc biệt là, Khí Sử này lại là một khí linh yêu dị, thị sát khát máu đến cực điểm...

Lâm Cường hít sâu một hơi, chậm lại thanh âm:

- Cuối cùng nhất, bọn hắn vẫn lùi một bước, ký kết hiệp nghị -- bọn hắn có thể dùng Tinh Lam Lưu Ly Cầu phong ấn lực lượng vật đó, nhưng mẹ của con phải theo bọn hắn trở về cổ năng, đồng thời cha và con trước khi giải quyết rõ ràng chuyện về vật này, không thể có bất kỳ liên hệ nào với người của cổ văn, hơn nữa, hạn chế con có được lực lượng cường đại... Cũng muốn khi con 30 tuổi, đi cổ năng một chuyến.

- À?

Lâm Dịch ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không rõ chế định của hiệp nghị này, đối với cổ năng truyền thừa có chỗ tốt gì.

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.