Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm tàn như tro

Phiên bản Dịch · 1497 chữ

Nhưng mà, có thể làm gì được chứ, đối phương dù thế nào cũng phụ thân của Thủy Linh Lung. Lâm Dịch cưỡng chế lửa giận trong lòng, đứng ở một bên. Chuyện này, chỉ có thể do Thủy Linh Lung tự mình xử lý.

Thủy Linh Lung hít sâu một hơi, nhìn xem biểu lộ lạnh như băng của phụ thân, tâm hay vẫn là nhịn không được mà đau đớn. Đè xuống sự đau đớn trong lòng, Thủy Linh Lung dùng một thanh âm run rẩy mà mở miệng.

- Phụ thân...lần này ta trở về, chỉ là muốn hỏi người một vấn đề mà thôi...đã nhiều năm như vậy, phụ thân, có yêu thương con không?

Sau khi Thủy Linh Lung hỏi xong, thì biểu tình như là một phạm nhân chờ tuyên án vậy, trên khuôn mặt tú lệ vô song, lộ ra sự chờ mong vô hạn, nàng vừa chờ mong cũng lại vừa lo lắng ...

Lông mày phụ thân Thủy Linh Lung cau lại, hoàn toàn không hiểu Thủy Linh Lung muốn làm gì. Lập tức lạnh lùng nhìn nhìn Thủy Linh Lung, nhưng là không có cái gì để nói.

Thủy Linh Lung đợi câu trả lời của hắn...nhưng mà, đợi cả buổi, chỉ thấy được lông mày đối phương càng ngày càng nhăn lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng...giờ khắc này, Thủy Linh Lung tâm tàn như tro.

- Ngươi, con yêu nữ này! Mười năm trước không có đem ngươi giết chết, đó chính là phụ thân ngươi vẫn còn nhân từ. Không nghĩ tới hôm nay ngươi rõ ràng còn dám trở về để nhận lấy cái chết. Còn hỏi một vấn đề buồn cười như vậy!

Phụ thân Thủy Linh Lung không có trả lời. Nhưng mà người phụ nữ trung niên bên cạnh hắn đã mở miệng. Khi mới mở miệng nói câu đầu tiên, người phụ nữ kia còn nhìn xem sắc mặt phụ thân Thủy Linh Lung. Phát hiện đối phương không có phản ứng gì, lập tức liền lớn tiếng mắng. Đến cuối cùng, càng là lớn tiếng mắng chửi. Tiếng chửi bậy chói tai, vang vọng khắp cả thôn. Thủy Linh Lung tâm tàn như tro đứng nguyên tại chỗ, sững sờ không có phản ứng...

Tuy Lâm Dịch không hiểu được đối phương đang nói cái gì. Nhưng xem sự đắc ý trên mặt cùng âm thanh chói tai của nữ nhân kia, không cần nghĩ cũng biết là không nói cái gì tốt. Lại nhìn Thủy Linh Lung, chỉ thấy nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, như là thất hồn lạc phách vậy. Trong mắt của nàng toát ra sự mê mang, bất lực mà thê lương.

Trong lòng Lâm Dịch lập tức nổi giận. Lúc trước khi nghe Thủy Linh Lung kể đến sinh hoạt của nàng trong nhà, Lâm Dịch đã không có hảo cảm gì với người mẹ kế này. Xem sự đắc ý cao ngạo trên mặt nàng, trong lòng Lâm Dịch càng lúc càng giận dữ,

- Đã đủ rồi!

Một tiếng hét to lập tức cắt đứt âm thanh nhục mạ liên tục của nữ nhân kia. Đồng thời, cũng làm cho trong lòng mọi người nhảy dựng.

Một tiếng hét này của Lâm Dịch chính là dùng nội khí phát ra. Thanh âm cực lớn, vang lên trong tai người bình thường, quả thực không thua gì sét đánh. Thôn dân chưa từng gặp cường giả bao giờ, làm sao nghĩ ra được thanh âm có thể lớn đến như vậy. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Lâm Dịch...đến lúc này, bọn hắn mới nhìn thẳng vào thanh niên nhìn như gầy yếu nhưng tuấn mỹ bất phàm này.

Biểu lộ của nữ nhân kia lập tức trở nên rất khó coi. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch, không khỏi mang theo một tia sợ hãi...Phải biết rằng, Lâm Dịch ngoài trừ là chiến sĩ, còn là một dị năng giả. Một tiếng rống trong cơn giận dữ vừa rồi, không tự chủ mang theo một tia tinh thần lực. Mà với tư cách là mục tiêu chính của Lâm Dịch, lập tức liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, vốn đang mắng chửi thao thao bất tuyệt, lập tức ngừng lại.

- Ngươi là người nào? !

Phụ thân Thủy Linh Lung lập tức nhíu mày hỏi. Nhưng Lâm Dịch không hiểu được câu nói của hắn, tự nhiên cũng không cách nào trả lời. Lâm Dịch chẳng qua là lạnh lùng nhìn hắn một cái...nhìn đến mức trong lòng hắn nhảy dựng một cái, mới quay người đi tới bên người Thủy Linh Lung..Chứng kiến biểu tình tiều tụy lúc này của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy mình khuyên nàng tới đây là một sai lầm. Lập tức đau lòng nói ra:

- Chúng ta trở về, không cần phải nghĩ đến họ nữa!

Thủy Linh Lung mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch. Thật lâu về sau, đột nhiên khóc rống lên, nhào vào lồng ngực Lâm Dịch.

- Lâm Dịch...ta thật khổ...thật là khổ...ô....hắn là phụ thân của ta a...vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy?...Ô ô...ta thật đau lòng...

Trong ngực, truyền đến từng tiếng nói đứt quãng của Thủy Linh Lung, thân thể Lâm Dịch có chút cứng ngắc đỡ lấy Thủy Linh Lung, tùy ý nàng ở trong ngực mình thút thít nỉ non. Nhưng mà trong nội tâm, từng đợt tà hỏa lại sôi trào. Có chút quay đầu lại, trong đôi mắt của Lâm Dịch đã có chút tơ máu, lạnh lùng nhìn về phía phụ thân Thủy Linh Lung.

Mà trong một chớp nhoáng này, phụ thân Thủy Linh Lung đột nhiên cảm giác được toàn thân lạnh tới cực điểm, giống như đang ở trong một hầm băng vậy...Ánh mắt nhìn Lâm Dịch, cũng lộ ra sự sợ hãi. Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi. Cái nhìn bao hàm nộ hỏa này của Lâm Dịch, tự nhiên không phải là thứ mà hắn có thể thừa nhận được.

Nhưng mà Lâm Dịch lại hít sâu một hơi, đè lại lửa giận trong lòng...nói như thế nào, những người này đều là người nhà của Thủy Linh Lung.

Lâm Dịch quay đầu, nhẹ nhàng nói với Thủy Linh Lung trong ngực:

- Chúng ta ly khai được không?

Thủy Linh Lung trong ngực sớm bởi vì chuyện này mà có chút mất hồn. Căn bản là không có để ý tới Lâm Dịch, vẫn cứ khóc.

Lâm Dịch cũng không để ý tới những thôn dân kia nữa, nhẹ nhàng ôm lấy eo của Thủy Linh Lung, để cho nàng tựa đầu vào vai của mình, cứ như vậy đi về phía trước...Các thôn dân khi nãy còn hô hào đòi giết chết Thủy Linh Lung, lại không ai dám bước lên ngăn trở.

- Đại tế tự đến rồi!

Không biết ai lớn tiếng hô lên. Vẻ mặt của các thôn dân kia liền hiện lên vẻ kinh hỉ. Hướng về phía kia nhìn lại...chỉ có mấy người bằng hữu của Thủy Linh Lung, lập tức lộ ra thần sắc lo lắng không thôi.

Nhưng mà Lâm Dịch lại nghe không hiểu tiếng nói của bọn hắn, lúc này hắn chỉ muốn mang Thủy Linh Lung ly khai địa phương làm cho nàng đau thấu tận tâm can này. Cũng sẽ không dư thừa tinh lực để ý tới những thôn dân kia. Cho nên, hắn cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Đại tế tự là một lão đầu có tướng mạo cực kỳ xấu xí. Thân thể khô quắt trông như chỉ còn lớp da bọc lên khung xương vậy. Một đôi mắt đục ngầu sớm đã lõm vào sâu trong hốc mắt. Trên mặt của lão khắp nơi đều là nếp uốn...Nhìn ra, lão cũng đã sắp đi chầu ông bà rồi.

- Đại tế tự! Mười năm trước thôn chúng ta có xuất hiện một nữ yêu nay đã trở lại! Ngài nhanh đem nàng giết đi a!

Mẹ kế của Thủy Linh Lung, chính là người đàn bà vừa mắng chửi thao thao bất tuyệt kia lập tức thét chói tai hô lên.

- Ở chỗ nào?

Ngữ khí đại tế tự rất trầm thấp. Nhìn qua đúng là có vài phần khí thế của cao nhân. Nữ nhân kia lập tức chỉ vào bóng lưng của Lâm Dịch. Nói với đại tế tự:

- Đang ở đó! Ta đoán chừng người nam kia cũng không phải là thứ gì tốt.

Đại tế tự nâng cặp mắt đục ngầu của hắn thoáng nhìn về phía trước, sau đó nhẹ gật đầu. Chợt, thân thể của hắn dùng một loại tốc độ hoàn toàn không cân xứng với vẻ bề ngoài của hắn mà phóng tới.

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.