Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Song thôn

Phiên bản Dịch · 1499 chữ

Lạp Cổ Kỳ quay đầu, ánh mắt nghi hoặc của tên thanh niên kia liền biến thành kinh hỉ, lớn tiếng cười nói:

- Quả nhiên là lão tiểu tử ngươi, ha ha, nói xong đi đến trước mặt Lạp Cổ Kỳ, đấm một quyền thân mật vào ngực lão ta, cái này khiến Lâm Dịch và Thủy Linh Lung có chút ngạc nhiên, liếc nhìn nhau, tóc Lạp Cổ Kỳ trắng xóa, mà thanh niên kia một đầu tóc đen, xem tuổi tác, rõ ràng hai người kém xa nhau, không nghĩ tới tên thanh niên kia lại gọi Lạp Cổ Kỳ là tiểu tử, trong lúc nhất thời, Lâm Dịch và Thủy Linh Lung đều có chút cảm giác cổ quái trong nội tâm.

Càng làm cho hai người giật mình chính là, sau khi Lạp Cổ Kỳ thấy thanh niên, rõ ràng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, đấm trả một quyền, cười nói:

- Lão tiểu tử, ngươi cũng tới? Ha ha.

Nhìn thần thái lão, tựa hồ không chút nào để ý đối phương bất kính.

Một tay thanh niên kia nắm bả vai Lạp Cổ Kỳ, nói:

- Không nói những thứ khác, nếu hôm nay ngươi không uống mười cân rượu với lão tử, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lạp Cổ Kỳ cười ha ha, nói:

- Bằng vào tửu lượng tên tiểu tử ngươi, xem lão tử hạ gục ngươi như thế nào, ha ha.

Đang lúc nói chuyện, hai người nhìn bề ngoài một già một trẻ này cứ như vậy kề vai sát cánh rời đi, lưu lại cho LÂm Dịch, Thủy Linh Lung và bốn gã thiếu niên thiếu nữ kia một hồi ngạc nhiên.

- Hiệu trưởng, ngươi..

Thấy hai người tựa hồ không có ý định quay đầu, rốt cục Lâm Dịch không nhịn được, hô lên.

Chỉ thấy Lạp Cổ Kỳ cũng không quay đầu lại, khua tay nói:

- Ngươi và Linh Lung cứ tùy tiện a, ngày mai thuyền đến, không cần chờ ta, hai ngươi cứ lên thuyền trước.

Nói xong càng chạy càng xa.

- Lão sư.

Bốn gã thiếu nam thiếu nữ sau lưng cũng nhịn không được hô lên.

- Các ngươi cũng như vậy đi.

Thanh niên kia cũng không quay đầu lại, la lớn.

Trên trán bọn người Lâm Dịch lập tức chảy ra một giọt mồ hôi lớn.

Im lặng.

Thật lâu sau, thấy một đôi thân ảnh không ra gì kia đã biến mất trong tầm mắt, mấy người mới thở dài một hơi, đánh giá lẫn nhau.

Một gã thiếu niên đi sau lưng thanh niên kia lộ vẻ tươi cười trên khuôn mặt ngại ngùng, cười với Lâm Dịch và Thủy Linh Lung, sau đó đưa tay ra nói:

- Các ngươi tốt, rất hân hạnh được quen biết, Ta là Lạp Cơ Tư, là đệ tử Khải lão sư.

Lâm Dịch lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Lạp Cơ Tư, cũng ngại ngùng cười nói:

- Ta là Lâm Dịch, là đệ tử học viện Ngũ hành, vị này là sư phụ của ta, Thủy Linh Lung.

- Các ngươi tốt.

Thủy Linh Lung cười, chào hỏi bốn gã thiếu nam thiếu nữ kia.

- Oa, lão sư ngươi thật xinh đẹp nha.

Thanh âm đó phát ra từ miệng một cô thiếu nữ ngây thơ, Lâm Dịch không khỏi nhìn lại hướng cô gái kia, chỉ thấy tướng mạo thiếu nữ này vô cùng ngọt ngào, nhưng ăn mặc lại thập phần mát mẻ, váy ngắn màu đỏ khó khăn lắm mới bao trùm được bờ mông của nàng, khiến cặp đùi vốn thon dài mượt mà của nàng càng thêm thon dài, trên thân chỉ mặc một kiện tiểu y màu đỏ, khó khăn lắm mới che chắn được hai ngọn núi trước ngực nàng, không thể phủ hết bờ eo thon nóng bỏng, ẩn ẩn lộ ra rốn, càng lộ vẻ gợi cảm và khả ái.

- Lão sư, ta là Lâm Gia.

Cô gái kia không đợi Thủy Linh Lung nói chuyện, liền mở miệng cười ha hả tự giới thiệu mình, hấp háy đôi mắt to hình trăng lưỡi liềm của nàng.

- Xin chào, ngươi cũng rất đẹp a.

Thủy Linh Lung vừa cười vừa nói, tuổi cô gái kia nhiều nhất cũng chỉ làm mười sáu mười bảy tuổi, rất dễ khiến người khác yêu thích.

- Các ngươi là người dự thi hay là đến xem?

Lâm Dịch cười hỏi.

Lạp Cơ Tư gãi gãi đầu, vẻ như không có ý tứ, cười nói:

- Chúng ta là người dự thi, kỳ thật, lấy thực lực chúng ta, căn bản không có khả năng lấy được thứ tự gì tốt tại vô song hội, nhưng Khải lão sư nói coi như rèn luyện, cọ xát một phen, cho nên để chúng ta tham gia.

- A, các ngươi đều tham gia sao?

Lâm Dịch có chút kinh ngạc hỏi, phải biết rằng học viện Ngũ hành cũng chỉ có hai danh ngạch mà thôi, nhưng bọn hắn lại có bốn người, chẳng lẽ thế lực sau lưng bọn hắn so với học viện Ngũ hành còn lớn hơn?

Lạp Cơ Tư tựa hồ như nhìn ra nghi hoặc của Lâm Dịch, không có ý tứ cười nói:

- Ân, chúng ta đều tham gia, kỳ thật chúng ta cũng chỉ có hai danh ngạch, nhưng Bố Lô và Tháp Nhĩ có tên trong mười vị trí đầu tiên, cho nên đều tới.

Lâm Dịch nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn lại hai người một mực không mở miệng nói chuyện, hai người này một cao một thấp, bất quá xem qua thì lớn hơn mình mấy tuổi, tướng mạo cũng đều thanh tú, thấy Lâm Dịch nhìn về phía bọn hắn, cũng không khỏi hướng về phía Lâm Dịch lộ dáng tươi cười.

Những người được lựa chọn từ thi đấu tuyển bạt, cơ bản đều là cao thủ, mấy người này, đều không thể nào coi thường được.

- Làm sao bây giờ, không biết Khải lão sư và Lạp Cổ Kỳ lão sư chạy đi chỗ nào rồi, thật sự là chán ghét.

Lâm Gia vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nói ra.

Lạp Cơ Tư vuốt vuốt đầu nàng, nhìn bộ dáng rất là sủng ái nàng, sau đó quay đầu cười nói với Lâm Dịch và Thủy Linh Lung:

- Chúng ta cùng đi a, dừng chân tại Vô Song thôn không cần tiền, tám giờ sáng ngày mai thuyền đến, đến lúc đó chúng ta cùng lên thuyền, có thêm bạn cũng tốt.

Lâm Dịch không khỏi nhìn về hướng Thủy Linh Lung, cười nói:

- Lão sư, ý ngươi thế nào?

Thủy Linh Lung tự nhiên không có gì dị nghị, lập tức nhẹ gật đầu, bảy người liền tiến vào Vô song thôn.thời gian một tháng Lâm Dịch không ngừng tu hành dần dần trôi qua, hôm nay, chính là ngày bọn họ xuất phát tiến về Vô song hội.

Diện tích Vô song thôn quả thật không nhỏ, sau khi tiến qua đại môn hình bán nguyệt kia, một tràng cảnh phồn vinh náo nhiệt liền lọt vào tầm mắt, hai bên đường đi, khắp nơi đều là những nhân viên công tác ăn mặc thống nhất chào hàng một ít đồ chơi nhỏ với những người dự thi và người xem lễ, tại một địa phương hơi trống trải một chút, thậm chí còn có đoàn xiếc ảo thuật, nhìn không khí cực kỳ giống như là một ngày lễ.

- Thật náo nhiệt a.

Lâm Gia trợn to đôi mắt, hiếu kỳ liếc nhìn tả hữu, lúc thấy cái gì mới lạ, trong đôi mắt to của nàng lập tức lộ ra quang tuyến, tâm tính ngây thơ thuần khiết hiển lộ rõ.

Lạp Cơ Tư sủng ái vuốt vuốt đầu nàng, khẽ cười nói với nàng:

- Trước tiên chúng ta tìm chỗ ở, sau đó lại mang ngươi ra chơi đùa bốn phía, được không nào?

Đôi mắt to của Lâm Gia lập tức tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn về hướng Lạp Cơ Tư, hung hăng gật cái đầu nhỏ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lên một cái, bộ dáng như không thể chờ đợi được, khiến những người khác không khỏi phát ra tiếng cười.

- Chúng ta đi chỗ nào?

Lâm Dịch nhìn nhìn mọi nơi, nhà lầu hai bên tựa hồ đồng dạng như khách sạn, không khỏi mở miệng hỏi.

Lạp Cơ Tư quay đầu lại, cười nói:

- Tất cả phòng ở đây đều có thể tùy tiện ở, dù sao thì sáng sớm ngày mai thuyền tới, tùy tiện tìm một chỗ qua đêm a.

Bọn người Lâm Dịch tự nhiên không có gì dị nghị, lập tức tìm một cái nhà lầu gần đó, liền đi vào.

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.