Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1147-1149

Phiên bản Dịch · 4573 chữ

Lý Vân Diệc vội vã nhìn về phía Lang Sa. Thanh âm của nàng mang theo chút bi thương nói:

- Trưởng lão Hạ Tinh vị trong trận chết chín mươi sáu ngươi, Trung Tinh vị chết mất ba mươi hai người, Đại Tinh vị mười bảy người. Tộc nhân bình thường, hơn ba vạn.

Lý Vân Diệc đứng yên tại chỗ, một lát sau nước mắt rơi xuống, hắn nắm chặt bàn tay của mình.

Mặc dù rời khỏi Cổ Thuật đã hơn ba trăm năm, thế nhưng bên trong Cổ Thuật vẫn còn huyết mạch của hắn. Những người này đối với hắn mà nói, không chỉ là tộc nhân, mà còn là hậu bối huyết mạch của hắn a.

- Hỗn đản...

Lý Vân Diệc nghiến răng nói.

Biểu tình trên mặt Bạch Tiếu Thiên cũng chuyển thành xấu xí. Hắn nhớ rõ trình tự vừa rồi trong câu nói của Lâm Dịch. Đầu tiên là Cổ Văn, sau đó là Năng rồi mới tới Cổ Thuật. Cuối cùng là hoàng tộc đế quốc. Như vậy thì hoàng tộc không biết thương tổn bao nhiêu a.

Hắn không muốn hỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà khàn khàn lên tiếng:

- Vậy hoàng tộc thương tổn bao nhiêu?

Lâm Dịch ngạc nhiên, sau đó rồi trầm mặc, không nói gì.

Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng không còn chút huyết sắc nào nữa. Hắn ngơ ngác nhìn lên bầu trời, hoàng tộc của hắn chính là một gia tộc truyền thừa thực sự a. Bạch Tiếu Thiên hắn chính là người nhiều tuổi nhất trong hoàng tộc. Những tộc nhân này, mỗi một người đều là huyết mạch của hắn.

Lâm Dịch thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Mới mở miệng nói:

- Chờ sau khi ta chạy tới thì đã chậm...Bên phía hoàng tộc, tổn thất cụ thể ta cũng không rõ lắm. Thế nhưng những người đóng giữ ở đó, toàn bộ ngã xuống.

Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên càng thêm tái nhợt không chút huyết sắc. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nhắm hai mặt lại, nước mắt từ trong hốc chảy ra.

Nam nhi không bao giờ rơi lệ, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm.

Nhiều tộc nhân ngã xuống như vậy, cho dù Bạch Tiếu Thiên là nhân vật bực này cũng không nhịn được sự bi thương trong lòng.

- Vậy thì Cổ Năng thì sao?

Lý Vân Diệc mở miệng hỏi.

Bọn họ năm đó từ đại lục Bạch Đế tới nhân trung, thực lực người Cổ Năng là yếu nhất. Thậm chí ngay cả Đại Tinh vị cũng còn chưa tới, chính bởi vì năm đó một phần cũng dính dáng tới Lâm Dịch nên toàn bộ cường giả Đại Tinh Vị của Cổ Năng đã không còn ai. Từ hai trăm năm trước, những người Cổ Năng, bởi vì những kẻ thù năm xưa tìm tới trả thù mà đám cường giả còn lại cũng chết đi khá nhiều.

Năm đó bị giết còn vài người, vì vậy hiện tại chỉ còn có năm người mà thôi.

Những người chết đi đối với Lâm Dịch cũng không có quan hệ quá lớn, vì vậy khi Lâm Dịch biết tin tức cũng không hỏi nhiều.

Nhưng Tam đại truyền thừa chính là thế lực truyền thừa từ xa xưa, vô luận là quan hệ tương hỗ trong đó như thế nào, bọn họ đều là bộ tộc thủ hộ Bạch Đế đại lục. Hôm nay ngoại nhân xâm lấn Bạch Đế đại lục, một thế lực cũng quan hệ tới tổng thể thực lực của Bạch Đế đại lục. Vì vậy địch nhân lớn nhất của Cổ Năng năm đó - Lý Vân Diệc cũng không nhị được mà khẽ hỏi.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng.

- Tuy rằng địa phương thứ hai chạy tới chính là Cổ Năng, thế nhưng đáng tiếc vẫn tới muộn một bước. Toàn bộ Cổ Năng không còn lấy một người sống.

Tâm tình của mọi người lần thứ hai trầm xuống, một cổ cảm giác đau đớn không nói nên lời xuất hiện trong lòng mọi người. Một lúc lâu sau, Lâm Dịch mới hít vài một hơi, chậm rãi nói:

- Người chết cũng đã chết, việc cấp bách hiện tại của chúng ta chính là nghĩ biện pháp chống đỡ thế lực kia. Sao đó mới nghĩ tới biện pháp báo thù.

Bạch Tiếu Thiên hít sâu một hơi,sau đó chậm rãi nói:

- Thế lực kia tên gọi là gì?

Lâm Dịch nói:

- Thanh Long Bảo, Huyền Nam Thiên.

- Thanh Long Bảo?

Sắc mặt đám người Lâm Thiên Ngạo tức thì đại biến.

Bọn họ ở Thiên Giới nhiều năm, tuy rằng sáu mươi năm nay đều ở trong khu khai khoáng, thế nhưng trước đó cũng nghe qua đại danh Thanh Long bảo.

Là một thế lực nhất lưu trên Thiên Giới, không ngờ lại nhắm vào một diện vị phổ thông, cũng khó trách bọn hắn lại kinh hãi.

- Hắn, bọn hắn vì sao lại muốn hủy diệt đại lục Bạch Đế?

Mọi người nghi hoặc hỏi.

Lâm Dịch lắc đầu, hàn mang trong mắt chợt lóe:

- Mặc kệ là nguyên nhân gì, bọn họ đều phải trả một cái giá thật đắt.

Vừa nghĩ tới những người chết đi, trong lòng không khỏi giận dữ. Lâm Dịch cũng không phải là một người lạnh lùng, chỉ cần là một người có chút lương tâm, sợ rằng khi nhìn thấy cảnh đó cũng không nhịn được mà phẫn nộ.

- Dịch nhi, con có kế hoạch gì chưa?

Lâm Thiên Ngạo cau mày hỏi. Sự vui mừng khi khôi phục thực lực đã tan biến, thấy khuôn mặt Lâm Dịch hiện lên sát khí, Lâm Thiên Ngạo không nhịn được mà khẽ hỏi.

Lâm Dịch hít sâu một hơi nói:

- Cụ thể Thanh Long Bảo kia có bao nhiêu cường đại, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm. Thế nhưng có thể khẳng định một điều, đó chính là một thế lực phi thường cường đại. Chỉ bằng thực lực hiện tại của chúng ta, đừng nói là đả thương tới gân cốt, cho dù chống đỡ sự tấn công đại lục Bạch Đế của bọn họ, cũng khiến cho chúng ta sứt đầu mẻ trán rồi...Vì vậy, chúg ta phải nhanh chóng đề cao thế lực bản thân.

Mấy người còn lại đều gật đầu, Bạch Tiếu Thiên chau mày một lát rồi nói:

- Ý ngươi muốn dùng thực lực của Bách Nguyên Tông?

Lâm Dịch có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, lập tức thoải mái. Làm kẻ chấp chưởng đại lục Bạch Đế nhiều năm, có thể nhìn thấu điểm này cũng không có gì là lạ.

Lúc này hắn mởi gật đầu nói:

- Không tồi, lúc đầu con và tên đầu lĩnh chạm mặt hắn lại tưởng con là Kỳ Dương. Có thể thấy được hắn cùng với đám người cao tầng của Bách Nguyên Tông chưa từng gặp nhau, con nghĩ nếu như chuyện này khi hắn nói cho Thanh Long Bảo biết, bọn họ cũng không dám vọng động. Dù sao, Bách Nguyên Tông ở Đông Nam Thiên coi như là thế lực có uy tín lẫn thực lực.

Bạch Tiếu Thiên nhíu mày, một lúc lâu sau lại lắc đầu nói:

- Cách thức có chút không thích hợp. Nếu như Bách Nguyên Tông có thể trấn nhiếp Thanh Long Bảo, nếu như bọn hắn không muốn hỗ trợ chúng ta, mà lại đi giúp Thanh Long Bảo tự mình xuất thủ hủy diệt đại lục Bạch Đế cũng là chuyện không có khả năng. Đối với Bách Nguyên Tông mà nói, đại lục Bạch Đế chỉ là một trong những diện vị trên danh nghĩa bọn hắn quản lý mà thôi. Trên Thiên Giới này cực kỳ coi trọng lợi ích, nếu như vì một người mà muốn Bách Nguyên Tông đối đầu với Thanh Long Bảo, chỉ sợ là chuyện không có khả năng.

Lâm Dịch nghe vậy khẽ cau mày, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thực không dám dấu, Lâm Dịch cũng có chút lo lắng. Thế nhưng đại lục Bạch Đế chính là thứ trong tay Bách Nguyên Tông, nếu như không có Bách Nguyên Tông hỗ trợ, chỉ sợ chúng ta căn bản không có thế lực nào có thể dùng. Vô luận là kết quả ra làm sao, chung quy vẫn nên thử một chút.

Bạch Tiếu Thiên nghe vậy nhíu mày, một lát sau mới than nhẹ một tiếng nói:

- Đối đầu trực diện với Thanh Long bảo, quả thực là có chút khó khăn.

- Về điểm này, mọi người có thể yên tâm. Nếu như thế lực khác thì Bách Nguyên Tông có thể nhường một chút. Thế nhưng đối phương lại là Thanh Long Bảo, vậy thì cho bọn hắn một trăm lá gan bọn hắn cũng không dám.

Chương 1148: An bài. (2)

Trong lúc hai người đang đau đầu, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, mọi người nhất thời quay đầu lại thì thấy Lâm Phỉ mở miệng.

Lâm Phỉ nhíu mày, nhìn Lâm Phỉ ngạc nhiên nói:

- Phỉ nhi, nàng nói thế là ý gì?

Những người khác đều kỳ quái nhìn Lâm Phỉ, nói Thanh Long Bảo là thế lực đệ nhất thế giới cũng không quá đáng. Thế nhưng Bách Nguyên Tông thế lực so với Thanh Long Bảo yếu hơn rất nhiều, hết lần này tới lần khác lại ngạnh kháng với đệ nhất thế lực? Kỳ Dương chẳng lẽ là người ngu ngốc? Hoặc là trong đó có ẩn tình gì đó?

Lâm Phỉ nhìn thoáng qua mọi người, sau đó mới nói:

- Chư vị có điều không biết, nói tới những điều này phải nhớ tới sự phân chia thế lực của Hậu Thiên Giới.

Lâm Phỉ sắp xếp từ ngữ một lát, rồi mở miệng nói:

- Trước Ngũ Thần Biến, Thiên Giới chủ yếu phân thành năm trận doanh. Phân biệt là thế lực Thanh Long Thần ở Huyền Đông Thiên và Đông Bắc Thiên. Bạch Hổ Thần ở Huyền Tây Thiên và Tây Bắc Thiên. Chu Tước Thần ở Huyền Nam Thiên và Tây Nam Thiên. Huyền Vũ Thần ở Huyền Bắc Thiên. Thủ phủ của Hoàng Long Thần ở dưới Loạn Tinh hải, cùng với thế lực của Hắc Long Thần ở Đông Nam Thiên. Nhưng mà trong năm trận doanh này, trừ thủ phủ Hoàng Long Thần ở Loạn Tinh hải năm đó ở vị trí trung lập thì Thanh Long Thần, Chu Tước Thần, Huyền Vũ Thần, ba trận doanh này gắn bó thành một mạch. Mà Bạch Hổ Thần cùng với Hắc Long Thần này đối địch với nhau.

- Năm đó bởi vì thực lực của Hoàng Long Thần mạnh nhất, sự trung lập của bọn hắn cũng khiến cho những trận doanh khác cũng không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ. Tuy rằng thế lực và thế lực đều là một chữ giống nhau, thế nhưng thực lực lại không giống như vậy.

Lâm Phỉ nói xong thở dài một hơi. Rồi chậm rãi nói:

- Đáng tiếc, sau đó Hoàng Long Thần cũng giống như Tam thần khác, dẫn tới Ngũ Thần biến, Bạch Hổ Thần và Hắc Long Thần đều thần hình câu diệt.

Nói tới thời gian đó, trong mắt Lâm Phỉ hiện lên sự thống khổ. Điều này cũng không tránh khỏi con mắt của Lâm Dịch, hắn biết Lâm Phỉ trải qua Ngũ Thần biến, chỉ là thời gian đó nàng là Hân Dao mà không phải là Lâm Phỉ mà thôi.

Ánh mắt Lâm Dịch hiện lên sự nhu hòa, nhẹ nhàng cầm tay Lâm Phỉ. Lâm Phỉ ngạc nhiên, cảm kích nhìn Lâm Dịch. Sau đó rồi lắc đầu, biểu thị bản thân mình không có việc gì, rồi mới hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

- Nam Thiên là phạm vi thế lực của Hắc Long Thần. Năm đó Ngũ Thần biến tuy rằng dẫn đến Hắc Long Thần thần hình câu diệt, thế nhưng thủ hạ thần cấp của hắn trên Đông Nam Thiên cũng không có ngã xuống. Có thể nói, hiện tại Đông Nam Thiên vẫn là phạm vi thế lực của Hắc Long Thần.

- Mà Thanh Long Bảo kia chính là thế lực hàng đầu của Thanh Long Thần. Mà Thanh Long Thần, năm đó là kẻ khơi mào Ngũ Thần biến. Bởi vậy, vô luận là Huyền Tây Thiên, Tây Bắc Thiên, những cường giả Thần Cấp ở Tây Bắc Thiên hay Đông Nam Thiên đối với Thanh Long Thần đều cực kỳ cừu thị. Hiện tại móng vuốt của Thanh Long bảo lại kéo tới Nam Thiên, đây chính là một cái tát vang dội vào mặt những cường giả Thần Cấp, vì vậy, cho dù như thế nào đám Thanh Long Bảo kia cũng không dám dương oai. Vậy không cần phải nói tới hợp tác.

Lâm Phỉ nói một phen, khiến cho những người khác sợ run. Những điều Lâm Phỉ nói, cho dù người sinh sống vạn năm trên Thiên Giới cũng không nhất định đã nghe qua. Nhất thời mọi người không biết nên làm như thế nào.

Qua một lúc lâu sau, Bạch Tiếu Thiên ho khan một tiếng, nhíu mày nói:

- Thuật lại dù sao cũng chỉ là thuật lại. Sự thực có đúng như thế hay không còn cần phải nghiệm chứng. Cũng không thể dựa vào điều này a.

Bạch Tiếu Thiên cũng không biết bản thân Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp, đương nhiên sẽ cho rằng, những lời nàng nói đều là truyền lại từ xưa, không có chứng cớ xác thực.

- Đây cũng không phải là truyền thuyết mà là sự thực.

Lâm Dịch lắc đầu, những lời này khiến cho đám người Lâm Thiên Ngạo, Bạch Tiếu Thiên sững sờ.

- Dịch nhi, con, con có thể xác định?

Lâm Thiên Ngạo cũng có chút hoài nghi. Dù sao, tương truyền về ngũ thần bọn họ cũng có nghe qua. Thế nhưng trong đó có bao nhieu sự thực a? Bằng vào một câu nói của cháu dâu lần đầu tiên gặp mặt liền nhận định đây là sự thực, liệu có chút qua loa quá hay không?

- Gia gia, lời của Phỉ Nhi muội muội chính là thật.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung lúc này cũng nói thêm vào.

Như thế lại càng khiến cho đám người Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn phu thê bốn người. Thực sự không lý giải được.

Đám người Lâm Thiên Ngạo không biết thực lực hiện tại của Lâm Phỉ, đương nhiên không thể tin được nàng. Nhưng mà Thư Mộng, Thủy Linh Lung lại hiểu rõ thực lực của nàng.

- Ta cũng tin tưởng những lời của Phỉ nhi muội muội.

Cuối cùng, Lang Sa vẫn thường xuyên trầm mặc không ngờ lại lên tiếng.

Như thế lại khiến cho đám người Lâm Dịch ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía nàng.

Khuôn mặt Lang Sa tức thì hồng lên, những lại lập tức khôi phục lại như thường. Nàng đương nhiên không phải tin tưởng vào Lâm Phỉ mà là tin tưởng vào Lâm Dịch mà thôi.

Đám người Lâm Thiên Ngạo ngạc nhiên, Bạch Tiếu Thiên cười khổ nói:

- Nếu như Lâm Phỉ tiểu thư chắc chắn như vậy, vậy thì chúng ta có tin tức tốt rồi. Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào? Trực tiếp đi tìm Kỷ Dương sao? Với thân phận của chúng ta...

Tuy rằng đối với Bách Nguyên Tông này oán hận của mọi người đối với nó cũng không nhỏ dù sao bọn họ cũng ăn không ít quả đắng từ Bách Nguyên Tông.

Nghe thấy Bạch Tiếu Thiên hỏi, Lâm Dịch cũng có chút khó khăn. Bọn họ bị phong ấn thời gian dài như vậy, hơn nữa ở Thiên Giới lao động chân tay, vốn thực lực không mạnh hiện tại lại yếu tới mức đáng thương. Thành thật mà nói, cũng không giúp được cái gì. Như vậy nên an bài bọn họ ra sao đây? Đưa về đại lục Bạch Đế? Hay là trực tiếp mở một tòa Phù Phong trên Thiên Giới cho bọn họ ở lại?

Lâm Dịch suy nghĩ một lát rồi nói với Lâm Thiên Ngạo:

- Gia gia, mọi người dự định tiếp tục ở lại Thiên Giới hay là trở lại đại lục Bạch Đế? Nếu như ở lại Thiên Giới thì con sẽ thay mọi người tìm một tòa Phù Phong. Mọi người liền ở trên này, an tâm mà dưỡng thương tu hành, nếu như mọi người lựa chọn trở lại đại lục Bạch Đế, con sẽ mang mọi người trở lại.

Vấn đề này khiến cho những người chung quanh ngạc nhiên. Bọn họ nhìn nhau vài lần, trầm ngâm một lát, Lâm Thiên Ngạo mới nói:

- Chúng ta ở lại Thiên Giới, ở đại lục Bạch Đế cũng không có chuyện gì. Trên Thiên Giới tuy rằng cũng không giúp được gì. Thế nhưng ít ra thực lực có thể khôi phục nhanh hơn một chút.

- Vậy còn những vị tiền bối khác?

Lâm Dịch nhìn về phía những người khác.

Những người còn lại nhìn nhau vài lân, đều gật đầu nói:

- Đều ở lại Thiên Giới đi a.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta mau chóng xuất phát đi a. Cách Bách Nguyên Tông không xa có một ít Phù Phong, chúng ta lên đó.

- Làm phiền ngươi rồi, Lâm Dịch.

Bạch Tiếu Thiên cười nói với Lâm Dịch. Lâm Dịch cười lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói:

- Đi thôi.

Nói xong, mọi người liền bay lên bầu trời, hướng về một phương hướng khác bay đi.

Chương 1149: An bài. (3)

Huyết sắc quang mang ần ầm phóng lên cao. Sau đó chợt nở rộ trên không trung, hóa thành bốn mươi chín đạo ngân quang bay về phía chân trời. Bao phủ toàn bộ tòa Phù Phong khiến cho quang tráo sáng ngời. Linh lực chung quanh tức thì điên cuồng vận chuyển, so với khi trước nồng đậm hơn vài phần.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi thu hồi năng lực của bản thân. Nói:

- Gia gia, sau này mọi người ở lại nơi này tu hành. Con đã tạo cấm chế, không có thực lực ngoài Hư Thần Cảnh đừng nghĩ tới việc mạnh mẽ phá vỡ.

Nói xong, ngân quang trên tay hắn chợt lóe, trên tay xuất hiện bảy khỏa Linh Tinh đưa cho Lâm Thiên Ngạo nói:

- Gia gia, đây chính là Linh Tinh, năng lượng cung cấp cho trận pháp. Bảy khỏa bình thường có thể chống đỡ mấy trăm người công kích. Người cầm lấy đi.

- Khổ cực cho con rồi.

Lâm Thiên Ngạo cười tiếp lấy, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười tự hào. Nhìn tôn tử của mình càng ngày càng thấy thỏa mãn. Làm một gia gia ai mà không hi vọng nhìn thấy tôn tử mình có tiền đồ? Quang vinh a.

- Lâm huynh đệ, làm phiền ngươi rồi.

Lý Vân Diệc sợ hãi nhìn linh lực chung quanh mà than nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch có thêm chút kính nể. Bọn họ hiện tại vẫn không biết đẳng cấp hiện tại của Lâm Dịch, thế nhưng bọn họ cũng không có hỏi. Mà chỉ cảm giá năm đó tiểu tử ở trước mặt mình, tới lúc này đã trưởng thành, trở thành một nhân vật mà bọn hắn kính ngưỡng. Không ai không khỏi ước ao thiên tư của hắn, năm đó thiên tư của Bạch Đế vương cũng không có tốt như vậy a.

Lâm Dịch cười gật đầu:

- Các vị trưởng bối quá khách khí rồi, nơi này đã cách xa Bách Nguyên Tông, lại có trận pháp phù hộ tương đối an toàn, Lâm Dịch chúc mọi người nhanh chóng đề thăng thực lực, khôi phục tới trạng thái năm đó.

Con mắt mấy người sáng lên, muốn khôi phục trạng thái năm đó không ai mà không muốn. Đối mặt vơi những lời đàm tiếu khinh thường, từ khi lên tới Thiên Giới bọn họ lại trở thành hạ nhân. Hiện tại lại mượn lực người khác mới có thể miễn cưỡng chạy trốn khỏi địa ngục. Sau khi nghe thấy những lời nói của Lâm Dịch, trong lòng bọn họ đều nghẹn lại. Tu hành, nỗ lực tu hành, thế giới này chính là thế giới cường giả vi tôn. Có thực lực thì có tất cả.

Thấy sự kiên đinh trong ánh mắt mọi người, hắn hít sâu một hơi rồi nói:

- Trước tiên Lâm Dịch xin cáo từ, khi nào có tin tức mới nhất, Lâm Dịch sẽ thông tri cho chư vị.

- Được rồi. Dịch nhi, tất cả phải cẩn thận.

Lâm Thiên Ngạo quan tâm nói.

- Dạ, con biết rồi gia gia.

Lâm Dich gật đầu nói.

Thư Mộng, Thủy Linh Lung đi tới trước mặt Lâm Thiên Ngạo nói:

- Gia gia, chúng con đi trước, người phải bảo trọng.

- Tốt tốt, ngoan. Đi đi. Đi đi.

Lâm Thiên Ngạo hớn hở nói.

- Gia gia bảo trọng.

Lâm Phỉ cũng tiến lên thi lễ. Lâm Thiên Ngạo cũng hớn hở gật đầu.

Lang Sa ở bên kia thì hành lễ với Lý Vân Diệc nói:

- Đại trưởng lão bảo trọng.

Lý Vân Diệc hiện tại đối với Lang Sa vô cùng thỏa mãn, liên tục gật đầu cười nói:

- Tốt, tốt.

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Dịch noi:

- Nha đầu. Ngươi thích tên tiểu tử Lâm Dịch kia sao?

Khuôn mặt của Lang Sa tức thì đỏ lên, có vài phần hoảng loạn nói:

- Không, không có. Không có. Trưởng lão. Người nói cái gì?

Lời nói cuối cùng có chút nổi giận.

Lý Vân Diệc cười ha hả, sau đó nói:

- Lâm Dịch chính là một đại nhân vật. Nếu như thực sự thích hắn, phải nắm chặt lấy. Lang Sa mà ta biết không phải là một người con gái chỉ biết nhăn nhó.

Khuôn mặt Lang Sa đỏ bừng, một lúc lâu sau mới hành lễ, đi tới đám người Lâm Dịch.

- Cáo từ.

Lâm Dịch chắp tay lần thứ hai, hóa thành một đạo lưu quanh, cùng với mấy nữ tử bay lên trên không trung. Nhìn đám người Lâm Dịch biến mất, khuôn mặt Lâm Thiên Ngạo vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười.

- Ta hiện tại lại có chút ái mộ ngươi, tiểu tử nhà ngươi có một tôn tử tốt a.

Ô Lâm đi tới bên người Lâm Thiên Ngạo, ngẩng đầu nhìn bóng lưng mấy người Lâm Dịch, vừa cười vừa nói.

Lâm Thiên Ngạo cười ha hả, sau đó mới chắp tay nói với mấy người;

- Chúng ta bị nhốt nhiều năm như vậy, lần này dựa vào vãn bối mà chạy trốn. Thành thực mà nói, con mẹ nó quả thực mất mặt. Sau này cần phải nỗ lực, không nói tới vượt qua Dịch nhi, chí ít cũng không thể tạo thêm phiền phức cho hắn. Ha ha.

Mấy người khác đều bật cười ha hả. Sáu mươi năm này, không những không làm mất nhuệ khí của bọn ho, mà còn thành lập một mối quan hệ gắn kết giữa bọn họ.

- Dịch ca, hiện tại chàng muốn đi tới Bách Nguyên Tông sao?

Trong lúc phi hành, thanh âm của Lâm Phỉ vang lên bên tai Lâm Dịch.

Lâm DỊch sửng sốt, sau đó mới gật đầu nói:

- Đúng vậy, có những lời nàng nói khiến cho ta an tâm hơn. chỉ là nếu như Kỳ Dương cũng không dám thoái nhượng, vậy những đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông kia chúng ta cứu bọn họ cũng không có việc gì chứ?

Lâm Dịch lại nghĩ tới những đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông kia, không khỏi nhíu mày, tức giận.

Lâm Phỉ có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Đây là hai chuyện khác nhau. Thanh Nguyên Kiếm Tông và Bách Nguyên Tông, mâu thuẫn giữa hai môn phái chính là thuộc về Đông Nam Thiên. Nếu như chàng muốn cứu đương nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng cứ như vậy thì Kỳ Dương sẽ nghĩ ra sao? Đối mặt với Thanh Long Bảo hắn cũng không dám thoái nhượng. Nhưng nếu như không để ý tới đám người Thanh Long Bảo tiến vào hủy hoại đại lục Bạch Đế. Dù sao cường giả Thần Cấp cũng không thể sai khiến, dù sao thế lực ở Thanh Long Bảo cũng không ở gần một chỗ.

- Nhưng mà, nếu như chỉ cứu đám người gia gia. Mục tiêu của chàng dù sao đi nữa cũng đã hoàn thành, hơn nữa Kỳ Dương cũng sẽ không vì vài người mà phát sinh hiềm khích. Chí ít ở trong lòng hắn hắn cũng không đứng ở cùng trận tuyến với chúng ta. Tại thời điểm đối địch, không có cách nào đảm bảo sự an toàn của đại lục Bạch Đế.

Lâm Dịch nghe xong khẽ sửng sốt, một lát sau mới cười khổ nói:

- Đúng vậy, ta quả thực nghĩ có chút thiếu chu đáo. Nếu không có nàng, sợ rằng ta đã phạm phải một lỗi quan trọng.

Lâm Phỉ cười lắc đầu nói:

- Dịch ca không nên tự coi nhẹ mình, dù sao Dịch ca và những người đó từng có tình đồng môn. Thấy bọn họ khổ sở tự nhiên cũng sẽ động lòng trắc, nhưng Phỉ nhi cùng bọn chúng không thân không quen, tự nhiên cũng rõ ràng hơn một chút.

Lâm Dịch cười lắc đầu, chợt khẽ thở dài một tiếng, không hỏi nữa.

Lâm Phỉ dừng lại một chút, đột nhiên cắn môi nữa:

- Dịch ca, muội phải rời khỏi đây một đoạn thời gian.

Lâm Dịch sửng sốt, nói:

- Rời khỏi đây? Đi chỗ nào?

Hai hài lông mi của Lâm Phỉ nhíu lại, lại có vài phần ngưng trọng:

- Chuyện này rất dài, Dịch ca tạm thời không nên biết nhiều. Muội đi nhanh thì mấy tháng, lâu là một năm. Dịch ca, chàng phải tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.

Thấy nàng nói như vậy, Lâm Dịch tức thì nhíu mày nói:

- Lâu như vậy sao?

Từ khi hắn quen biết Lâm Phỉ, thời gian hai người xa nhau chưa bao giờ dài như vậy.

Trong mắt Lâm Phỉ mang theo sự không nỡ, nói:

- Phỉ nhi cũng không muốn, nhưng sự việc trọng đại, hơn nữa còn liên quan tới Dịch ca...Chuyến này, Phỉ nhi nhất định phải đi.

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.