Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc hội ngộ bất ngờ

Tiểu thuyết gốc · 1283 chữ

Vừa đến cổng trường , Dương Manh Manh đã thấy thấp thoáng bóng dáng ai đó quen thuộc . Trong đầu thầm nghĩ ra một ý nghĩ xấu xa:“Hắc hắc , Trần Uyển Chi , bà chết với tôi!”. Chả là 2 tuần trước, trong tiệc sinh nhật của Trần Uyển Chi, cô với Trần Uyển Chi rõ ràng đã hứa với nhau sau sinh nhật sẽ rủ nhau đi quẩy tăng hai.Ai dè, vừa chuẩn bị đi với nhau thì nhị thiếu gia của Lục gia đi đến mời Trần Uyển Chi đi chơi. Dương Manh Manh đang định lên tiếng bảo rằng Trần Uyển Chi có hẹn với mình rồi thì... Trần Uyển Chi thấy trai đẹp lập tức sáng mắt lên, bỏ qua người bạn xinh đẹp, giỏi giang là cô mà đi với tên tiểu bạch kiểm nhà họ Lục kia! Đã thế lại còn bảo cô về đi, muốn đi chơi với tên Lục Tấn Nam kia!!! Cô đã khóc lóc cầu xin chị Như cho nghỉ show tối nay để đi với tên mê trai bỏ bạn kia. Đáng lẽ cô không nên tin vào lời nói của Trần Uyển Chi kia mới đúng. Đã thế còn dám trốn cô tận 2 tuần. Hừ , giỏi đấy!

Sau một hồi hồi tưởng lại kí ức “đau thương” và “cay cú” kia, Dương Manh Manh dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ ra, lao đến, đập vào vai Trần Uyển Chi kêu “bốp” một cái rõ to cho hả dạ.

- Á Á Á Á Á Á Á Á Á! Ôi Đệt !!! Đau quá , tên khốn nào dám đánh lén bà? Bà sẽ đập cho mày đến cha mẹ không nhìn ra luôn!!!!

Trần Uyển Như dùng ánh mắt đằng đằng sát khí quay phắt lại xem kẻ to gan nào dám đánh đại tiểu thư nhà họ Trần – Trần Uyển Chi này. Sau khi phát hiện ra kẻ to gan kia chính là Dương Manh Manh thì cô hét lên

  • DƯƠNG MANH MANH ! CON bíp NHÀ BÀ , BÀ LÀM TRÒ CÁI GÌ THẾ HẢ ? CÓ TIN TÔI ĐẬP CHẾT BÀ KHÔNG HẢ?

  • Bà còn dám nói hửm? Tôi đây chưa đập chết bà thì thôi mà bà còn dám đập chết tôi ? Con nhà bà bíp , bà dám bỏ tôi đi chơi với trai, làm tôi bỏ mất buổi show còn bà thì hay rồi.

Trần Uyển Chi đau đớn xoa cái lưng tội nghiệp của cô vừa bị “bà cô bạo lực” – Dương Manh Manh kia hành hạ . Cô đau đến nỗi chảy ra nước mắt mặt dày cãi lại .

-Có mỗi chuyện ý thôi mà bà phải thù tôi dai thế? Bà không cần tình yêu thì cũng phải để cho tôi có tình yêu với chứ. Người ta xinh đẹp, dịu dàng đáng yêu thế này mà phải chịu kiếp FA chung với bà sao? Tôi không chịu đâu!

Dương Manh Manh “…”

Đáng lẽ cô không nên nghĩ rằng con bạn này của cô biết xám hối vì hành vi của mình. Cô quá tự tin vào điều con bạn này của cô ít nhất cũng có tí liêm sỉ nhưng thực chất đã mất hết liêm sỉ từ lúc nào rồi. Cô thực tuyệt vọng nha!

  • Mặt bà …Dày thật ha!

Trần Uyển Chi “…”

  • BÀ ĐỨNG LẠI ĐÓ , MANH MANH BÀ CHẾT VỚI TÔI ! CÓ MẶT BÀ DÀY Ý!!!

Chưa kịp để Trần Uyển Chi phản ứng lại kịp , Dương Manh Manh đã ù té chạy vào trường . Vừa chạy , cô vừa quay lại trêu chọc Trần Uyển Chi đang đuổi theo sao cho bõ tức . Dương Manh Manh đang chạy bỗng thấy “rầm” một cái , trời đất quay cuồng rồi ngã luôn ra đất . Cô vừa đụng vào lưng ai đó rồi ngã luôn ra , đang mải xoa xoa cái mũi bị đụng đến sưng đỏ rồi xoa đến mông vừa bị đập xuống đất ê ẩm thì bỗng nghe thấy tiếng cười quen thuộc , ấm áp trên đầu

  • Tiểu Manh Manh, em làm gì vậy? Lâu không gặp lại anh xúc động quá nên lao đến ôm anh à? Hahaha.

Dương Manh Manh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dương Cảnh Phong ôm bụng cường ngặt nghẽo. Cô ngạc nhiên, ngơ ngác dụi dụi mắt xem mình có nhìn lầm không. Mắt cô hơi cay cay, đỏ lên vì xúc động.

  • Anh Hai !

Dương Cảnh Phong là anh trai song sinh của Dương Manh Man , từ bé cơ thể yếu ớt hơn Dương Manh Manh nhiều. Bác sĩ nói Dương Cảnh Phong Yếu như vậy là do trong quá trình mang thai 2 đứa, chất dinh dưỡng từ Hà Vô Ngân( mẹ của hai người) đã bị Dương Manh Manh chiếm phần lớn nên mác dù được ra đời trước nhưng vẫn yếu hơn Dương Manh Manh. Cô sau khi biết lí do cơ thể anh hai mình yếu như vậy là do mình thì luôn cảm thấy có lỗi với Dương Cảnh Phong và hết mức yêu thương an , lúc nào cũng quấn quýt vui đùa với anh, có gì ngon đều phần hết cho Dương Cảnh Phong. Dương Cảnh Phong dù biết mình ốm yếu như vậy vì đứa em gái tinh nghịch này nhưng vẫn cực kỳ yêu đứa em gái này. Anh nhớ một lần anh bị ốm, lần ấy ba và mẹ đều đi vắng , chỉ có anh và Dương Manh Manh ở nhà. Đang chơi vui vẻ với nhau ngoài vườn thì đầu óc Dương Cảnh Phong Bỗng choáng váng rồi ngất đi mất, Dương Manh Manh thấy vậy liền sợ hết hồn, cứ khóc sướt mướt lay anh dậy sau đó người làm trong nhà phát hiện ra liền gọi ba mẹ anh về . Đêm hôm ấy, dù anh đã hạ sốt đi nhiều rồi nhưng Dương Manh Manh vẫn cứ khăng khăng ngồi cạnh trông chừng anh cả đêm, ba mẹ khuyên thế nào cũng không nghe, đòi trông anh đến khi anh tỉnh dậy mới thôi. Cũng may, sau này lớn lên anh cũng khỏe mạnh dần lên, không còn yếu ớt như hồi bé nữa. Hôm nay gặp lại Dương Manh Manh , Dương Cảnh Phong cũng rất ngạc nhiên, anh đã ra nước ngoài điều trị từ 3 năm trước rồi học luôn ở đấy đến hôm qua mới về. Mà Dương Manh Manh dạo gần đây do bận lịch quay nên ở luôn ở ngoài, đúng lúc tối qua điện thoại hết pin nên cô không hay biết gì.

  • Sao vậy nhóc, anh giờ mới về mà không tới ôm anh một cái hả, anh nhớ em lắm nha~

Dương Manh Manh òa khóc lao đến ôm Dương Cảnh Phong, cô rất nhớ người anh hai này, lúc anh đi nước ngoài cô chả khóc sướt mướt mấy ngày, giận dỗi trốn trong phòng mãi mới ra.

  • Huhuhu, anh hai đáng ghét, sao bây giờ anh mới chịu về hả, anh có biết em nhớ anh lắm không? Huhuhu.

Cô Khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem như đứa trẻ con, Dương cảnh Phong cười nhẹ lấy khăn ra lau cho cô. Đối với anh, dù Dương Manh Manh có to đầu lớn xác thế nào thì vẫn mãi là đứa em gái nhỏ bé, tinh nghịch, đáng yêu của anh.

  • Ma…nh ..Manh, cậu làm gì chạy nhanh thế ,hộc hộc mình sắp mệt chết rồi!

Vừa nói xong, cô ngẩng lên kinh ngạc nhìn Dương Cảnh Phong.

  • Cảnh… Cảnh Phong???? Cậu về rồi sao???
Bạn đang đọc Chưa Từng Quên sáng tác bởi TrầnThuHà714
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnThuHà714
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.