Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ nhất ngoại tầng (thượng) (2)

Phiên bản Dịch · 1328 chữ

- Lãnh Lưu Kiếm vận đụng đến xuất thần quả thật quá mức cực đoan, chỉ có tiến công, không có phòng ngự. Khó chơi nhất chính là hắn đã luyện bộ võ học này đến đại thành, rất ít sơ hở, muốn lấy hiểm thủ thắng, ngay cả ta cũng chỉ có năm thành nắm chắc.

Triệu Phong thầm nghĩ, bắt đầu suy tính, phân tích.

Chênh lệch lớn nhất giữa hắn và Triệu Nhất Kiếm chính là ở chỗ đẳng cấp võ học.

Cho đến lúc này, muốn thắng Triệu Nhất Kiếm thì chỉ có hai biện pháp.

Biện pháp thứ nhất - kéo dài, không ngừng kéo dài thời gian, kéo dài cho đến lúc đối phương kiệt sức.

Đối với điểm này thì Triệu Phong rất tự tin, hắn có mắt trái trợ giúp, lại còn luyện ra Võ Đạo Nội Kình, khí mạch bền bỉ hơn Triệu Nhất Kiếm nhiều.

Biện pháp thứ hai - sử dụng Võ Đạo Nội Kình, lấy lực mạnh mà thủ thắng.

Trong lúc Triệu Phong đang tính toán trong lòng.

- Trọng tài, hai người trên luận võ đài quả thật đều là tài năng có thể bồi dưỡng của gia tộc, nếu như kéo dài quá lâu thì sẽ xuất hiện thương vong, lúc đó ngài sẽ khó mà gánh vác nổi.

Triệu Thiên Kiếm đi đến trước sân luận võ, thấp giọng nói với trọng tài.

Nhìn tình huống chiến đấu trên đài, trong lòng Triệu Thiên Kiếm cũng lo lắng thay cho con trai của mình.

Theo lẽ thường, cho dù có kéo dài thì Triệu Nhất Kiếm cũng có ít nhất năm sáu phần thắng, thế nhưng chẳng biết tại sao, Triệu Thiên Kiếm lại có cảm giác bất an, biết rằng không thể tiếp tục kéo dài

- Chuyện này... thế nhưng bọn họ rõ ràng là bất phân thắng bại mà.

Trọng tài có chút do dự khó xử, thế nhưng cũng không dám đắc tội Triệu Thiên Kiếm.

Tu vi của Triệu Thiên Kiếm đã đạt đến lục trọng võ đạo, là cao tầng trong tộc, thán phận không thấp.

- Thắng bại không phải đã rõ rồi sao, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra người nào đang chiếm thượng phong hay sao?

Triệu Thiên Kiếm mỉm cười, đồng thời cũng thầm nháy mắt với trọng tài.

Ý tứ này đã rất rõ, nếu như chuyện thành, ắt sẽ có trọng tạ...

- Được rồi

Trọng tài đưa mắt nhìn lên đài, trầm giọng nói:

- Triệu Phong số 188, ngươi đã rơi xuống hạ phong, nếu như tiếp tục trì hoãn, bổn trọng tài có quyền đưa ra phán quyết.

Như vậy cũng có thể sao?

Trong lòng Triệu Phong đột nhiên dâng lên ngọn lửa vô hình.

Trọng tài phán quyết như vậy, rõ ràng có chút thiên vị cho Triệu Nhất Kiếm.

Chẳng qua, trọng tài làm vậy cũng không tính là vi phạm nguyên tắc, bởi vì theo quy tắc tỉ thí trọng tài có quyền tự do phán quyết kết quả. Ví dụ như, trong một trận chiến dây dưa khó phân thắng bại, để không làm chậm trễ tiến trình thi đấu, trọng tài có thể tự ra phán quyết

Phán quyết này của trọng tài tự nhiên khiến một số người tranh luận.

- Hừ! Không ngừng trốn tránh cũng gọi là anh hùng sao, làm trễ thời gian của chúng ta, trọng tài làm vậy cũng không sai!

Dưới sân chẳng qua chỉ có chút tranh luận nhỏ.

Chẳng qua vẫn có một vài vị trưởng bối trong gia tộc cảm thấy không công chính, thế nhưng cũng không có người nào muốn xuất đầu vì một đệ tử chi tộc, càng không nói đến việc đắc tội với cha con Triệu Thiên Kiếm.

- Được! Không tránh né nữa!

Triệu Phong ngược lại không giận mà cười, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống.

- Tiểu tử! Tiếp một kiếm của ta.

Trong lòng Triệu Nhất Kiếm mừng thầm, nhìn phụ thân dưới đài một cách cảm kích.

Triệu Thiên Kiếm đứng chắp tay, mỉm cười không nói.

Giờ phút này, rất nhiều đệ tử dưới sân, giống như Triệu Khôn chẳng hạn, tất cả đều có vẻ mặt hả hê.

Triệu Tuyết nhìn thân ảnh quen thuộc trên võ đài, âm thầm thở dài, thần sắc có chút phức tạp, có một tia thương cảm, nhưng sau đó liền bị một tia lạnh lùng thay thế.

Vù...

Chỉ thấy Lãnh Lưu Kiếm của Triệu Nhất Kiếm như gió lạnh mùa đông, đâm thẳng vào cốt tủy, tiếp cận trước người Triệu Phong.

Đối diện với một kiếm là võ học cao cấp đại thành, Triệu Phong cũng không hề né tránh.

- Nộ Long Quyền!

Lửa giận trong lòng Triệu Phong theo khí huyết dâng trào, dung nhập vào một quyền đánh ra, âm thanh rít gào chấn động vô cùng.

Không biết thức thời!

Một vài vị trưởng bối trong gia tộc đang quan chiến trên đài cũng không nhịn được mà lắc đầu.

- Haiz...

Trọng tài trưởng râu bạc trắng cũng thở dài.

- Ha ha ha! Châu chấu đá xe, vô dụng thôi, phá cho ta...

Triệu Nhất Kiếm cười dài một tiếng, vung lên một đạo kiếm lưu, giống như cầu vồng tuyết quét ngang bầu trời đêm, hàn quang rực rỡ.

-Mở! Triệu Phong hít sâu một hơi, bên trong khí huyết dâng trào đột nhiên bắn ra một luồng khí tức cường đại.

Phù...

Cánh tay, nắm tay của Triệu Phong đều cuộn trào một tầng khí tức xanh nhạt, mỹ lệ trong suốt, như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời.

Đột nhiên.

Triệu Phong cảm thấy tốc độ xuất quyền và lực lượng bộc phát của mình như đột phá gông cùm xiềng xích, đánh vỡ hạn chế vốn có của bản thân.

Một quyền còn chưa đánh ra, nhưng kình phong vô hình đã xông đến người Triệu Nhất Kiếm.

B...ù...n...g...

Lấy Triệu Phong làm trung tâm, từng hạt bụi khắp bốn phía, dưới lực lượng vô hình áp bách lập tức bị chấn động mà bay lên không trung

- Cái gì! Đó là...

Một vài vị trưởng bối trong gia tộc đang quan chiến trên đài liền nhận được một cú sốc.

- Không ngờ là...

Trọng tài trưởng “thịch” một tiếng đứng lên, khó có thể kìm chế được vẻ kích động trên mặt.

Không tốt!

Triệu Thiên Kiếm ở bên dưới luận võ đài, vẻ mặt cũng đại biến.

-Xảy ra chuyện gì? Triệu Nhất Kiếm đột nhiên cảm thấy áp lực không tên, ngay cả hít thở cũng khó khăn, giống như bị một luồng lực lượng vô hình áp bách, ngay cả tốc độ xuất kiếm của mình cũng bị chậm lại.

Trong tầm mắt của hắn, một quyền của Triệu Phong phảng phất như kèm theo một con nộ long đang rít gào...

Choang... rắc...

Thân hình Triệu Nhất Kiếm chấn động, thổ ra một búng máu.

Keng keng...

Bảo kiếm trong tay hắn gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.

Ngoài ra còn có một luồng lục lượng vô hình từ trên bảo kiếm, tràn vào trong cơ thể hắn.

- A...

Triệu Nhất Kiếm hét thảm một tiếng, cánh tay rụng rời, cả người bay trong không trung hơn mười thước mới ngã xuống đất.

Một màn như vậy khiến cho phần lớn đệ tử Triệu tộc chấn động tại chỗ.

Phù...

Triệu Phong vừa mới đánh xong một quyền ,lực lượng vô hình tràn khắp bốn phương tám hướng, từng đợt sóng bụi bặm chầm chậm rơi xuống đất.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai đột nhiên kinh hô:

- Võ Đạo Nội Kình!

Võ Đạo Nội Kình...

Chỉ thấy một luồng khí tức màu xanh nhạt trên người Triệu Phong lóe lên rồi lại biến mất.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 1143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.