Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhưng chúng ta là ma đạo!

Phiên bản Dịch · 1959 chữ

"Hóa ra là Tiểu Lý Thám Hoa, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu."Nghiêm Thiệp quan sát từ trên xuống dưới người đàn ông trung niên này, khẽ gật đầu.

Lý Tầm Hoan nói:

"Nào có, so với các hạ còn trẻ mà đã trở thành giáo chủ thiên hạ đệ nhất đại giáo thì Lý mỗ có được tính là gì.”

Nghiêm Thiệp nói:

"Ngươi muốn nói gì?"

Lý Tầm Hoan tiến lên trước, chắp tay làm lễ nói:

"Vừa rồi ở bên cạnh, Lý mỗ cũng đại khái hiểu được tình hình rồi. Hoa cô nương vốn chính là người của quý giáo, vì yêu Bạch huynh, phản giáo rồi bỏ đi. Điểm này dĩ nhiên là cô ấy làm không đúng, nhưng cũng có thể tha thứ được.

Bây giờ họ đều đã có tình cảm với nhau, giáo chủ hà tất không hợp tình người như vậy, bằng không thì ngồi xuống từ từ trò chuyện, mọi người kết giao bằng hữu, nói không chừng có thể đem chuyện này dàn xếp ổn thỏa.”

"Tội phản giáo, tuyệt không thể tha!"Nghiêm Thiệp hờ hững đáp.

"Một khi đã như vậy thì để Bạch mỗ xem thử rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì."

Bạch Thiên Vũ rút đao chỉ vào Nghiêm Thiệp, sát khí trên người ngưng động.

"Bạch huynh, đừng kích động……"

Lý Tầm Hoan vẫn muốn cố gắng chút nữa ngăn chặn trận chiến này.

Ông ta hiểu rõ Ma Giáo chính là Thiên hạ đệ nhất đại giáo, ít nhất có hàng ngàn giáo chúng, Bạch Thiên Vũ một khi quyết liệt với đối phương, dù hôm nay may mắn giành thắng lợi, sau này cũng có rắc rối không đếm xuể.

Huống chi trực giác nhạy bén của ông ta nói với ông ta, giáo chủ Ma giáo trẻ tuổi, quá đáng trước mặt đây, thực ra chính là cao thủ mà cuộc đời ông ta hiếm gặp, Bạch Thiên Vũ chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Ông ta có lòng tốt, nhưng Bạch Thiên Vũ lại lạnh nhạt nói:

"Lý huynh, huynh không cần nhiều lời, ta muốn xem thử thằng nhóc lông cũng chưa dài hết như hắn thì có thể hạ tôi thế nào.”

Nhìn nét mặt kiên quyết của hắn ta, Lý Tầm Hoan thở dài một hơi, rồi lui ra ngoài.

Dưới ánh mắt lo lắng của Hoa Bạch Phụng và một người phụ nữ khác, Bạch Thiên Vũ cầm đao nhìn chằm chằm Nghiêm Thiệp, khí thế trên người dần trở nên vô cùng lạnh lùng, cùng với thiên địa bao la xung quanh dung làm một thể.

Hắn ta chính là đao, đao chính là hắn ta.

Đao của hắn ta nơi nào cũng đến, người của hắn ta nơi nào cũng có.

Đối mặt với hắn, Nghiêm Thiệp bình thản nói:

"Đừng nói bổn tọa không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi có thể đánh bại khẩu đao này trong tay bổn tọa, từ đây về sau trên dưới giáo ta sẽ không truy cứu tội phản giáo của Hoa Bạch Phụng nữa.”

Trong tay Nghiêm Thiệp cũng xuất hiện một cây đao, thân đen sắc nhọn, hệt như lông mày của nữ nhân, cong như trăng lưỡi liềm, chính là Viên Nguyệt Loan đao!

"Ngươi giữ lời chứ?"

Bạch Thiên Vũ kêu lên, hắn ta tuy ngông cuồng, nhưng cũng biết thế lực Ma giáo to lớn. Nếu như có thể hòa bình giải quyết chuyện này, dĩ nhiên hắn ta sẽ không nguyện trở thành kẻ địch sống chết với hàng ngàn đệ tử Ma giáo.

Hơn nữa, hắn ta có tự tin, khắp thiên hạ, không người nào có thể đánh bại hắn ta trên đao pháp.

Nghiêm Thiệp rít dài nói:

"Bổn tọa luôn nói một không nói hai!"

Bóng người của hắn chợt động, giống như ma quỷ, từ phía trên ép xuống, loan đao trong tay ma tính tàn bạo, phá hủy mọi thứ, tỏa ra chấn động mãnh liệt, chém thẳng xuống dưới.

Ma đao đao pháp đứng đầu Ma giáo thập thần công, còn có tên là Như ý thiên ma liên tiếp tám thức, mỗi thức chia thành ba mươi sáu chiêu, mỗi chiêu cùng sở hữu một trăm linh tám kiểu biến hóa, tổng cộng ba vạn một ngàn một trăm linh bốn kiểu biến hóa, trong chiêu lồng chiêu, giữ chặt liên tục, có thể nói trình độ đao pháp vô cùng cao, thiên hạ vô song, một đao chém xuống sẽ khiến người khác không có cơ hội thở.

Nghiêm Thiệp sau khi giết chết Phạm Mịch, đã đạt được môn ma đao có một không hai này. Hai tháng nay không ngừng lĩnh hội, dù cho hắn thiên tư phi phàm, bản thân còn là cao thủ hạng nhất đương thời, mạnh như thác đổ. Cho đến hôm nay, vẫn chỉ là có thể nắm giữ hơn ba vạn kiểu biến hóa kia, còn cách khoảng cách hoàn toàn thông hiểu rất lớn, còn việc hóa phức tạp thành đơn giản, đạt đến cảnh giới Thần đao trảm, thì càng không biết phải đến khi nào.

Nhưng dù chỉ là bước đầu học được bộ đao pháp này, cảnh giới đao đạo của Nghiêm Thiệp cũng là tiến bộ vượt bậc, tuyệt đối sẽ không thua bất kì danh gia đao pháp đương thời nào.

Dùng tu vi của hắn, lại phối hợp với Viên nguyệt loan đao môn Ma đao có một không hai này, một đao oai phong, cho dù là Lý Tầm Hoan, lúc này cũng biến sắc.

"Hay cho một đao pháp tuyệt diệu, thật đáng sợ......"

Lý Tầm Hoan lẩm bẩm.

Còn Bạch Thiên Vũ đối mặt với một thanh đao này, càng cảm nhận được áp lực trước giờ chưa từng có, đồng tử kéo căng ra, khí lực toàn thân tập hợp trên cổ tay, bàn tay trắng bệch, đao quang đen nhánh.

Bàn tay trắng bệch, đao quang đen nhánh!

Khoảnh khắc Bạch Thiên Vũ cầm đao, giữa trời đất như sắp đến ngày tận thế, bọn ma quỷ gào khóc thê thảm, chư thần cũng ngấn lệ.

Leng keng!

Nương theo một âm thanh va chạm lanh lảnh, giữa trời đất hai thanh ma đao đáng sợ nhất phát ra sự va chạm vô cùng kịch liệt, đao quang như nước, tham nhập vào mỗi một nơi trên mặt đất, nhật nguyệt bởi thế mà âm u.

Lưỡi đao sắc bén,đao thế liên tục, khí lực thâm sâu, ma ý nặng nề...... cho dù là thần thánh cũng phải vì hai thanh đao này mà biến sắc.

Keng!

Loan đao của Nghiêm Thiệp giống như mặt trăng, như ý bát thức liên tiếp nhau, giống như tình nghĩa nhân gian vướng mắc khổ đau, chém không dứt, cắt không ra, vô cùng vô tận.

Thiên trường địa cửu có lúc tận, đao này liên tục mãi không ngừng!

Vào lúc hắn dùng đao đầu tiên, hơn ba vạn đao phía sau cũng giống như cuồng phong bão táp trút xuống. Trên thế giới này tuyệt không có người nào có thể đỡ được hơn ba vạn đao này.

Nhưng Bạch Thiên Vũ lại làm được.

Trên bàn tay trắng bệch kia của hắn ta, lưỡi đao đen nhánh bất ngờ phát ra ánh sáng thâm thúy, giống như một lỗ đen, thôn tính mỗi một luồng đao quang đến gần hắn ta, còn giống như ma đao đã từng bị nguyền rủa, trảm chém tứ phía, hệt như trong biển khơi cuồn cuộn nổi lên sóng gió, bông tuyết bay lượn dưới cuồng phong.

Đá bay loạn trời, sóng lớn đập vào bờ, cuồn cuộn nổi lên ngàn đống tuyết!

Thần đao vô song, không hổ danh này của hắn ta.

"Ta đã từng đem như ý thiên ma bát thức liên hoàn đưa cho phu quân xem qua, tuy không phải toàn bộ, nhưng cũng đủ để chàng ấy nhìn lỏm được một chút, tân giáo chủ, ngươi nghĩ rằng bộ đao pháp này đánh bại chàng ấy sao, e là tính nhầm rồi đấy."

Ở nơi không xa, Hoa Bạch Phụng mỉa mai nói.

Cô ta lộ ra nụ cười đắc ý.

Lý Tầm Hoan cũng thở phào một hơi.

"Tiết lộ tuyệt học trong giáo, tội danh của ngươi lại nhiều thêm một khoản."

Giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Thiệp không biết truyền ra từ nơi nào.

"Đánh nhau cùng ta, ngươi lại còn dám phân tâm!"

Bạch Thiên Vũ gầm nhẹ, đao quang đen nhánh trong tay đột nhiên càng thêm mãnh liệt, chém về tứ phía.

Đao quang chói lọi, đao thế thấu trời.

Keng!

Hai thanh đao chứa đầy ma lực vô tận, điên cuồng va chạm.

Bỗng nhiên, nghe thấy một tiếng kêu khẽ, một thanh loan đao hình trăng tròn bay ra ngoài.

Bạch Thiên Vũ nhất thời sững sờ, sau đó mừng rỡ nói:

"Ngươi thua rồi, đao cũng tuột khỏi tay……”

Lời của hắn vẫn còn chưa nói xong, lại thấy dưới bốn phía đao quang kia, một đôi tay hai màu vàng bạc lấp lánh, phá không mà đến.

Kim quang ùn ùn chiếu rọi khắp tứ phía, vô cùng chói mắt, Bạch Thiên Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai lại cảm nhận được một tràng gào thét dữ dội, chưởng lực điên cuồng đánh trúng ngực hắn ta.

Tứ chiếu thần công đại thành, nội công mạnh mẽ thiên hạ vô song. Trong chớp mắt liền phá hủy lục phủ ngủ tạng của hắn ta, cả người hắn ta giống như con diều đứt dây, đột nhiên bay ra ngoài, mất hết sức sống.

"Ngài nói mà không giữ lời!"

Sắc mặt của Lý Tầm Hoan vẫn còn dừng lại ở biểu cảm vui sướng khi vừa rồi nghĩ rằng Bạch Thiên Vũ giành chiến thắng, vốn không ngờ Nghiêm Thiệp sẽ bất ngờ hạ độc thủ. Sau khi có lại phản ứng, ông bi nộ lẫn lộn, lòng bàn tay xuất hiện một thanh phi đao dài ba tấc bảy phân.

Tiểu Lý Phi Đao!

Hu hu!

Tiếng trẻ sơ sinh trong trẻo đã ngăn bàn tay phóng phi đao của ông ta.

"Lý Tầm Hoan, nếu ông phóng đao này, đứa bé này sẽ phải chết!"

Bách Hiểu Sinh cùng mấy cao thủ Ma Giáo không biết đã ẩn nấp trong Thần đao đường từ lúc nào, ôm lấy một đứa bé.

Lý Tầm Hoan nhìn chằm chằm đứa bé kia, hơi do dự, cuối cùng vẫn không phóng phi đao trong tay.

Còn Nghiêm Thiệp đằng kia đã dùng tư thế nhanh như chớp, đánh chết Bạch Thiên Vũ.

"Phu quân!"

"Khai Nhi!”

Hoa Bạch Phụng và một người phụ nữ khác của Bạch Thiên Vũ thống khổ kêu gào, chia nhau bổ nhào về hướng Bạch Thiên Vũ và đứa bé đang bị uy hiếp kia.

Hoa Bạch Phụng ôm lấy Bạch Thiên Vũ chết không nhắm mắt, căm phẩn nhìn Nghiêm Thiệp đứng sừng sững bên cạnh, gào ầm lên:

"Không phải ngươi nói chỉ cần chàng ấy có thể đánh bại đao của ngươi, thì ngươi sẽ buông tha cho bọn ta sao, tại sao ngươi còn muốn làm như vậy hả?”

Nghiêm Thiệp thản nhiên nói:

"Hoa công chủ, từ lúc nào ngươi đã trở nên ngây thơ như vậy chứ, nhưng chúng ta là ma đạo, lúc nào cũng chý ý giữ lời à?”

Lời nói tất nhiên này của hắn, lý lẽ ngay thẳng hùng hồn, trong mắt còn có sự chế giễu không nói hết.

Hoa Bạch Phụng nhất thời toàn thân sững sờ.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.