Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Lý Thám Hoa!

Phiên bản Dịch · 1981 chữ

"Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng. Nhãn lưu huyết, nguyệt vô quang.

Nhất nhập thần đao đường, đao đoạn nhẫn, nhân đoạn tràng!

Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng. Lệ như huyết, nhân đoạn tràng.

Nhất nhập thần đao đường, hưu tưởng hồi cố hương.”

Quan Đông, Thần đao đường.

Suốt sáu trăm dặm ruộng đồng bát ngát, một mảnh vắng lặng mênh mông, hơi thở hoang vắng cổ xưa lan tỏa, không nói thành lời.

Khi gió thu lướt nhẹ qua, vài bóng người thờ ơ, sừng sững, trên người mang theo vẻ xơ xác tiêu điều.

Hai tay của Nghiêm Thiệp chống bên eo, hắc bào bay phất phới, phối hợp với nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giữa đôi chân mày nheo lại mang vẻ cao ngạo.

Nhìn mái hiên san sát đằng trước, kiến trúc cao lớn, đao khí hòa lẫn với đồng hoang mênh mông, hắn khen ngợi:

"Hay cho một Bạch Thiên Vũ, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã gây dựng được cơ nghiệp thế này, quả thực là nhân vật lưu truyền đệ nhất đương thời. Khó trách Hoa Bạch Phụng có thể không tiết phản giáo, giao thân cho hắn.”

"Theo kinh nghiệm nhìn người của lão phu, Bạch Thiên Vũ thật sự có thể xưng là anh hùng một thời, nhưng người này phong lưu thành thói, thêm hành vi hống hách, sau này nhất định chết không yên."

Bách Hiểu Sinh xoa râu nói.

Nghiêm Thiệp khẽ gật đầu.

Bạch Thiên Vũ sau này sau khi Thượng Quan Kim Hồng chết, chính xác là thừa thế mà nổi lên, xưng bá võ lâm. Nhưng cũng giống như Bách Hiểu Sinh nói, cứng quá dễ gãy, không bao lâu thì bị thuộc hạ huynh đệ phản bội, tập hợp rất nhiều cao thủ vây giết hắn. Cuối cùng, máu nhuộm Mai Hoa Am, tuy thần dũng một đời, nhưng vẫn khó mà trốn tránh số mệnh.

Thần đao đường đã thành Vạn mã đường, còn Hoa Bạch Phụng đưa con trai của Bạch Thiên Vũ đi, thế là có đao thần Phó Hồng Tuyết. Nhưng sự thật đó không phải là con trai của Bạch Thiên Vũ.

Bạch Thiên Vũ sinh ra con trai là truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao- Diệp Khai, trong miệng Công Tử Vũ lập ra truyền thuyết giang hồ ba cái mười năm.

Trong nguyên tác từng nói Bạch Thiên Vũ đã hẹn chiến thiên sơn với giáo chủ Ma giáo, đánh thắng ông ta một chiêu, cho nên mới có sau này Hoa Bạch Phụng tiếp cận hắn ta, âm mưu cướp đao pháp của hắn ta, nhưng không thể tự thoát ra mà yêu hắn ta.

Nhưng ở thế giới này lại có chỗ không giống vậy, Hoa Bạch Phụng sớm đã quen biết Bạch Thiên Vũ, đã phản giáo và dùng thực lực của Phạm Mịch. Bạch Thiên Vũ có phải bị hắn ta đánh chết không hay còn vấn đề khác.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Thiệp nhìn hướng Bách Hiểu sinh:

"Ông từng đưa vào Binh khí phổ, lời bình về cao thủ thiên hạ, không biết ông có đánh giá thế nào về thực lực của Bạch Thiên Vũ?"

Bách Hiểu Sinh trầm ngâm chốc lát, nói:

"Bạch Thiên Vũ thiên tung kỳ tài, tài đao pháp quỷ thần không ai lường được, quả thực còn ở trên Tung Dương Thiết Kiếm, Ngân Kích Ôn Hầu. Nhưng có thể trốn khỏi một đao bách phát bách trúng của Lý Thám Hoa hay không, thì lão phu cũng khó nói được.”

Đối với điều này, Nghiêm Thiệp cười ha hả.

Ánh mắt nhìn người của Bách Hiểu Sinh nhiều nhất dừng lại ở cao thủ hạng nhất, như Lý Tầm Hoan, Thượng Quan Kim Hồng những cao thủ tuyệt đỉnh này, chứ không thể tiếp nhận lời của hắn.

Ba vị trí đầu của Binh khí phổ chính là muốn xếp ngược, Bạch Thiên Vũ đã chạm đến ranh giới của họ, nghe Bách Hiểu Sinh nói nhảm, vậy thì không có ý nghĩa gì rồi.

Nhìn ra Nghiêm Thiệp không để tâm đến lời nói của bản thân, Bách Hiểu Sinh không nhịn được có chút tức giận. Nhưng cũng không dám nổi giận, chỉ là mắng hắn trong lòng:

"Người trẻ tuổi chính là tự cao tự đại, đợi sau khi ngươi gặp bất lợi, thì mới biết lời khuyên quý báu của lão phu.”

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng ông ta lại nói:

"Đao pháp của Bạch Thiên Vũ tuy mạnh, nhưng thần công của giáo chủ càng huyền diệu, luận nội công, khắp thiên hạ không ai sánh bằng giáo chủ, lần này chắc chắn có thể một cử giết chết Bạch Thiên Vũ, để Hoa Bạch Phụng nhận sự trừng phạt của giáo pháp.”

Nghiêm Thiệp nhìn cũng không nhìn ông ta, căn dặn mấy người bên cạnh nói:

"Các ngươi đi trước mở đường, đừng ra tay, chỉ cần nói với Hoa Bạch Phụng, bổn tọa đển rồi!”

"Tuân lệnh!"

Mấy cao thủ Ma giáo lập tức tiến vào Thần đao đường.

Giáo chúng Ma giáo nhiều vô số, cao thủ đếm không hết, nếu như chỉ muốn diệt trừ Hoa Bạch Phụng, thực ra vốn không cần Nghiêm Thiệp tự mình ra tay, phái hơn mấy trăm người đến đây, mặc kệ hắn thần công vô song, hay ma đao vô song, dưới loạn tiễn, chắc chắc hắn ta chết không toàn thay.

Võ công không phải tiên thuật, sức người chung quy cũng có hạn, cao thủ lợi hại đi nữa cũng không cản nổi hơn mấy trăm ngàn người vây giết. Nhất là giáo chúng của ma giáo đều võ công cao cường.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nghiêm Thiệp phải trăm phương ngàn kế trở thành giáo chủ Ma giáo. Chỉ có nắm giữ thế lực to lớn nhất trên giang hồ này đây mới thật sự có khả năng sống yên ổn.

Nhưng mà lần này là Nghiêm Thiệp vừa mới kế vị, hành động để thể hiện năng lực của bản thân, cho nên hắn mới muốn tự mình ra tay.

……

"Tiểu Lý Thám Hoa, chúng ta đã lâu không gặp rồi, nào nào nào, uống rượu trước đã!”

Trong Thần đao đường, một người thanh niên tuấn tú đang nhiệt tình tiếp đãi một người đàn ông trung niên thân mặc áo khoác da chồn.

Bên cạnh hắn ta là hai cô gái xinh đẹp mỹ miều, nhìn nhau chăm chú, gương mặt không thiện.

Nhìn ra bầu không khí không tốt, người đàn ông trung niên trông có vẻ vô cùng hốc hác này ho hai tiếng, mỉm cười nói:

"Bạch huynh, Lý mỗ lần này đến từ biệt huynh, đến quan ngoại này đã được mười năm, Lý mỗ chuẩn bị quay trở về quan ngoại.”

Không biết vì cái gì, nét mặt của ông ta để lộ một loại bi thương không nói thành lời.

Ở phía sau ông ta, một người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón thấy ông ta như vậy, muốn nói lại thôi.

Thanh niên kia nhíu mày nói:

"Lý huynh ở đây rất tốt, tại sao còn muốn trở về, theo hiểu biết của Bạch mỗ, trước kia huynh đã phá sản, thậm chí cả Lý viên cũng……”

"Lá rụng về cội, con người dù sao vẫn phải trở về nơi mình sinh ra thôi."

Trên mặt người đàn ông trung niên lóe lên một tia hồi ức. Liền sau đó, lấy ra một miếng gỗ khắc từ trong ngực, si mê nhìn.

"Thôi được, khi ý của Lý huynh đã định, vậy thì Bạch mỗ chỉ có thể giúp huynh thuận bườm xuôi gió, hôm nay Bạch mỗ mở yến tiệc vì huynh, chúng ta không say không về."

Người thanh niên tiến lên khoác vai người đàn ông trung niên, khí phách ngất trời nói.

Người kia cười nói:

"Những thứ khác đều có thể không có, duy chỉ có rượu là nhất định phải có.”

Bỗng nhiên, vẻ mặt của hắn ta liền thay đổi, ánh mắt vẩn đục lúc đầu lộ ra sự sắc bén không gì sánh bằng, nhìn ra bên ngoài.

Dưới màn trời, mấy bóng người màu đen nhún người bay đến, mang đầy sát khí.

"Các ngươi là ai, mà dám tự ý xông vào Thần đao điện!"

Người thanh niên kia quát to một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh đao đen nhánh.

Trong hai cô gái phía sau hắn ta, lúc này nét mặt của một người trong số họ biến đổi lớn.

"Ma giáo làm việc, ai dám ngăn cản! Hoa Bạch Phụng, bọn ta là nhận chỉ ý của giáo chủ đến trước thông báo cho ngươi biết, ngài ấy đã đích thân ra trận, lần này nếu ngươi không chịu nhận tội, trên dưới Thần đao đường, giết sạch không chừa một ai!"

Hắc y nhân lạnh lùng nói.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai, vốn là yêu nhân của Ma giáo, dám đến Thần đao đường của ta làm càn, Bạch Thiên Vũ muốn các ngươi có đến mà không có về!"

Thanh niên gầm nhẹ một tiếng, thanh đao trong tay sắp ra khỏi vỏ.

Cô gái kia ngăn hắn ta lại, hỏi mấy hắc y nhân kia:

"Phạm giáo chủ mà cũng tự mình đến trước sao?”

Hắc y nhân đáp:

"Phạm giáo chủ đã quy tiên, Cô phong thiên vương kế vị, thề phải khiến cho đám người phản giáo hắn đền tội.”

"Phạm giáo chủ chết rồi, Cô phong thiên vương kế vị, là thằng oắt con kia……"

Cô gái này vô cùng kinh ngạc, cô ta không ngờ, trong thời gian ngắn ngủi, trong Ma giáo đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chính vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng quát lạnh lùng.

"Hoa Bạch Phụng. ngươi vẫn nhớ bổn tọa chứ?”

Bóng người của Nghiêm Thiệp giống như ma quỷ, mang theo sát khí vô tận, một đôi mắt chứa đầy băng giá.

"Cô phong…… không, bây giờ phải gọi ngươi là Nghiêm giáo chủ rồi, không ngờ Phạm giáo chủ sẽ quy tiên, sau đó lại do ngươi kế vị. Quả thực vượt quá dự liệu của ta rồi."

Cô gái kia cũng chính là Hoa Bạch Phụng nguyên thủ lĩnh của Tứ đại thiên vương Ma giáo, thấp giọng nói.

Nghiêm Thiệp khoanh tay đứng ở chỗ cao phương xa, bừng bừng tà khí bao phủ khắp nơi, giống như một quỷ thần, lạnh nhạt mở miệng:

"Bổn tọa chỉ hỏi ngươi một câu, có theo bổn tọa trở về chấp nhận hình phạt hay không?”

"Bạch Phụng chính là người phụ nữ của ta, ngươi muốn đưa nàng ấy đi, đã hỏi qua thanh đao trong tay Bạch mỗ chưa?"

Thanh niên bên cạnh bỗng quát, trong thần sắc chứa đầy phẩn nộ và sát khí.

Nghiêm Thiệp nhìn hắn:

"Ngươi chính là Bạch Thiên Vũ?”

"Không sai!”

"Ngươi có biết đối đầu với bổn tọa, sẽ có hậu quả gì không?”

"Vậy ngươi có biết làm kẻ địch với ta, sẽ có kết cục gì không?”

Bạch Thiên Vũ cầm đao lạnh lùng nhìn Nghiêm Thiệp, toàn thân bốc lên sát khí bừng bừng.

Chính vào lúc hai bên vô cùng căng thẳng, người đàn ông trung niên ở bên cạnh đã quan sát rất lâu bỗng nhiên than thở:

"Hai vị, có thể cho Lý mỗ nói vài lời được không.”

"Ông lại là ai nữa?"

Nghiêm Thiệp nhìn hắn ta, thực ra từ lúc hắn đến đây, thì đã nhìn ra được người này không bình thường.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói :

"Tại hạ Lý Tầm Hoan, từng gặp giáo chủ.”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.