Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần đao vô song Bạch Thiên Vũ!

Phiên bản Dịch · 1846 chữ

Thánh sơn của Ma Giáo, hôm nay một bầu không khí trang nghiêm.

Bắt nguồn từ ngàn vạn Giáo chúng khắp nơi, lúc này đây đều mang tâm trạng trang nghiêm, đến bên ngoài Thiên thánh điện.

Lão giáo chủ Phạm Mịch không lâu trước đã từ trần, hôm nay chính là lúc tân giáo chủ kế vị.

Đối với cái chết của Phạm Mịch, rất nhiều Giáo chúng trong lòng đều cảm thấy bất ngờ và nghi hoặc. Nhưng suy cho cùng Phạm Mịch đã lớn tuổi lắm rồi, đột ngột từ trần cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.

"Chư vị, xem ra mọi người đều biết cả rồi, Phạm giáo chủ không lâu trước đã quy tiên, điều này quả là tổn thất to lớn của giáo ta, trong lòng bổn tọa vô cùng đau buồn."

Bách Hiểu Sinh đứng ở nơi cao, dùng giọng nói nặng nề kể. Bên dưới, tâm trạng của ngàn vạn Giáo chúng cũng bị ông ta kéo theo đều rất đau buồn.

Ngay lập tức, ông ta lại nói:

"Nhưng cái gì gọi là đất nước không thể một ngày không có vua, cơ nghiệp ngàn năm của thánh giáo ta cũng không thể một ngày không có chủ. Khi lão giáo chủ quy tiên, đã xác nhận chọn Cô phong thiên vương làm giáo chủ kế nhiệm. Hôm nay liền mời Cô phong thiên vương kế nhiệm đại vị, thống lĩnh giáo ta, kiến lập thời đại hưng thịnh huy hoàng."

Lúc ông ta nói xong, cùng đi xuống chỗ Nhuế Ngọc, Nghiêm Thiệp chậm chạp bước lên nơi cao nhất phía trước Thiên thánh điện, nét mặt trang nghiêm.

Bên dưới rất nhiều Giáo chúng hô to lên, tung hô Giáo chủ vạn tuế.

Trong số này có một bộ phận tương đối là nâng đỡ, nhưng thật sự cũng có một bộ phận ủng hộ Nghiêm Thiệp.

Suy cho cùng Nghiêm Thiệp cũng là người duy nhất trong Tứ đại thiên vương hiện nay từ nhỏ đã xuất thân ở bổn giáo. Tuy còn trẻ, nhưng thực lực lại mơ hồ đứng đầu Tứ đại thiên vương, so sánh với thiên vương khác càng thêm thỏa mãn điều kiện tín nhiệm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Bách Hiểu Sinh bọn họ muốn phối hợp với Nghiêm Thiệp. Điều kiện kế nhiệm giáo chủ Ma giáo giống như đế vương của triều đại phong kiến, không phải hoàng thất thì không thể kế nhiệm, những người khác như thừa tướng, tướng quân, cho dù quyền thế có lớn đi nữa, cũng không thể nối ngôi, nếu không chính là mưu phản.

Giáo chủ Ma Giáo cũng nhất định phải là đệ tử của Ma giáo từ bé, người khác trong giang hồ ở trong Ma giáo, lớn nhất chỉ trở thành thiên vương.

Quy tắc này cũng là một trong những nguyên nhân Ma giáo ngàn năm nay tuy không ngừng thu nhận cao thủ giang hồ, nhưng vẫn duy trì, chưa từng mất đi sự chính thống trong Giáo.

Mặc lên một chiếc trường bào màu đen chỉ có Giáo chủ mới có thể mặc, Nghiêm Thiệp lộ ra vẻ mặt tươi cười với mọi người bên dưới:

"Cảm tạ sự ủng hộ của chư vị, thực ra bổn tọa cũng biết bản thân vẫn còn quá trẻ, thiếu rèn luyện, lần này tuy vì Lão giáo chủ đột ngột từ trần, không thể không bước lên ngôi vị này. Nhưng trước khi hành sử giáo vụ, vẫn phải nương nhờ sự giúp đỡ của chư vị huynh đệ tỷ muội trong giáo. Ngoài ra dạo gần đây, trong giáo ta đã xuất hiện không ít phản đồ, trước có Nam Hải nương tử, sau có Hoa Bạch Phụng làm cho uy danh của giáo ta tổn hại rất lớn. Bổn tọa ở đây bảo đảm, sau khi kế vị, nhất định sẽ diệt trừ tận gốc hai phản đồ này, để giang hồ nhớ đến uy danh của giáo ta một lần nữa.”

"Giáo chủ vạn tuế!"

"Giáo chủ vạn tuế!”

"Thiên Ma bất tương, vạn diệu bất phương, thượng thiên nhập địa, duy ta độc tôn!"

"Thiên Ma bất tương, vạn diệu bất phương, thượng thiên nhập địa, duy ta độc tôn!”……

Rất nhiều Giáo chúng không ngừng xúc động la to khẩu hiệu.

Sắc mặt của Nghiêm Thiệp bỗng trắng bệch, được Nhuế Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ rằng là vết thương của hắn xảy ra vấn đề, liền vội vàng đến gần hắn. Cơ thể của hai người gần như dán sát vào nhau.

Chợt cánh tay đặt ở phía sau mạnh mẽ giơ lên, chân khí chuẩn bị đã lâu từ đầu ngón tay xông ra, điểm khắp các huyệt vị toàn thân Nhuế Ngọc.

Hai người họ vốn đứng ở nơi cao rất xa các Giáo chúng, còn Bách Hiểu Sinh nửa cố ý nửa vô ý đứng cản trước mặt hai người họ, tốc độ ra tay của Nghiêm Thiệp thì nhanh như chớp, cho nên không người nào phát hiện được chuyện này.

"Đệ......"

Huyệt vị bị điểm, toàn thân của Nhuế Ngọc khó mà cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm Nghiêm Thiệp.

Ngay lúc này, nàng phát hiện người trước mặt xa lạ đến thế.

"Chư vị, đúng như bổn tọa vừa mới nói, bổn tọa còn quá trẻ, thống ngự mọi người khó tránh có vài khả năng không đủ. Vì vậy bổn tọa quyết định trên Tứ đại thiên vương, Tứ đại công chủ, tái thiết lập một vị trí thánh nữ."

Nghiêm Thiệp mặt không cảm xúc nói, mọi người bên dưới cũng đang lắng nghe.

"Thánh nữ trong bổn giáo có vị trí cao quý đằng sau Giáo chủ, tuy không chưởng quản bất kì việc gì, nhưng có thể mãi mãi ở trong thánh đường, không giẫm tục thế. Lắng nghe giáo huấn của thần linh, trở thành sứ giả của chư thần.”

Ma Giáo giáo phái này có tính ngưỡng thuộc về bản thân, còn thánh đường chính là thánh địa của nhân gian mà thần linh trong truyền thuyết giữ lại, có thể mãi mãi sống trong đó. Chuyện này đối với Giáo chúng bình thường mà nói thì chắc chắn là chuyện hết sức thiêng liêng.

Nghiêm Thiệp chỉ Nhuế Ngọc ở bên cạnh đang không cách nào cử động, không thể mở miệng, nói:

"Bây giờ bổn tọa tuyên bố, vị trí thánh nữ sẽ do Nhuế công chủ đảm nhiệm. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ ở ẩn trong thánh đường, lắng nghe giáo huấn của thần linh.”

"Giáo chủ thánh minh, Thánh nữ thiên thu!"

“Giáo chủ thánh minh, Thánh nữ thiên thu!”

Rất nhiều Giáo chúng điên cuồng gào thét lên, thậm chí bao gồm cả những người đi theo Nhuế Ngọc.

Đối với họ, đây là báo đáp Nghiêm Thiệp dành cho Nhuế Ngọc sau khi nàng giúp đỡ hắn lên ngôi.

Nhưng trong lòng Nhuế Ngọc lúc này lại vô cùng đau khổ.

Thánh nữ chức vị này nghe có vẻ thiêng liêng tôn quý, thực ra mãi mãi sống ở thánh đường, không quản việc bên ngoài, chính là hoàn toàn giam lỏng.

"Đem ta giam cầm trong thánh đường, còn ngươi thù có thể dùng danh nghĩa của ta, trực tiếp chưởng quản thế lực của ta, từ đó từng bước ngồi vững trên bảo tọa Giáo chủ, Tiểu Thiệp, nước cờ này của ngươi dùng tuyệt thật đấy!”

Nhuế Ngọc lạnh lùng nhìn thiếu niên thờ ơ đứng bên cạnh, khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt, rồi sít sao nhắm mắt lại.

Nàng biết, bản thân lại thua một lần nữa rồi.

Đàn ông, quả thật không đáng được tín nhiệm.

"Thánh nữ vui quá nên khóc rồi, người đâu, dẫn thánh nữ đi tắm gội thay y phục, đưa đến thánh đường!"

Nghiêm Thiệp lạnh lùng phân phó.

Nhuế Ngọc bị hai người đàn bà dắt đi.

Nhìn bóng lưng của nàng, Nghiêm Thiệp thở dài trong lòng.

Không phải hắn muốn đem chuyện này làm đến mức tuyệt tình, mà là chính trị xưa nay không cho phép lưu tình, hắn muốn trở thành chủ nhân thật sự của đại giáo đệ nhất thiên hạ này, thì nhất định phải nhổ sạch tất cả những người cản đường.

Nhuế Ngọc tuy đối xử với hắn rất tốt, từng giúp đỡ hắn rất nhiều, nhưng sự tồn tại của nàng chắc chắn là xiềng xích lớn nhất khi hắn chủ quản Ma Giáo.

Không trực tiếp giết chết nàng, mà là dùng cách này, đã là sự nể tình lớn nhất của hắn.

Từ xưa đến nay, người thất bại trên chính trị có mấy người có kết cục tốt, có thể dùng thân phận thiêng liêng nhất, thoát ly khỏi giang hồ xảo huyệt phức tạp này, chẳng phải là một kết quả tốt nhất sao?

Đúng vậy, xét đến cùng, hắn chính là một kẻ vô tình vong ơn bội nghĩa. Điểm này hắn vốn không phủ nhận.

Đối với hắn mà nói, chung quy chỉ có bản thân là quan trọng nhất. Chỉ có ở trong tình cảnh không đe dọa đến bản thân, mới có thể nói tình cảm.

Cũng như Tần chiêu tương vương sở dĩ phải giết Bạch Khởi, Lưu Bang sở dĩ phải trừ khử Hàn Tín, Tống Cao Tông sở dĩ phải ban chết cho Nhạc Phi, vốn không phải là không tin tưởng những người này, mà là những người này có khả năng uy hiếp đến họ, thế thôi.

Vậy chẳng lẽ không phải là tội trạng lớn nhất sao?

Bàn tay trong tay áo phút chốc nắm chặt, Nghiêm Thiệp yên lặng nhìn Bách Hiểu Sinh bên cạnh, ánh mắt mang theo ý cười, lạnh lùng nói trong lòng:

"Sau Nhuế Ngọc, chính là ông đấy. Trong Ma Giáo, không thể cho phép tiếng nói bất đồng dười quyền ta!”

Nghĩ như thế, Nghiêm Thiệp cao giọng nói:

"Bổn tọa một khi đã kế vị, thì cũng giống như vừa rồi đã nói, từ hôm nay trở đi sẽ diệt sạch phản đồ, dựng lại uy danh của Giáo ta là chuyện lớn nhất, mục tiêu cao nhất của bổn tọa chính là......Hoa Bạch Phụng!”

Nét mặt của Bách Hiểu Sinh liền thay đổi, thấp giọng nói:

"Giáo chủ cậu nên biết, Hoa Bạch Phụng sở dĩ phản giáo, chính là vì một người đàn ông, người đàn ông kia tên là Bạch Thiên Vũ, mệnh danh là Thần đao vô song. Tu vi tuyệt đối không dưới vị trí số ba trong Binh khí phổ, với lại hắn ta còn có một người bạn, chính là ‘ Tiểu Lý Phi Đao’ đứng thứ ba trong Binh Khí Phổ.

"Vậy thì sao, người bổn tọa muốn giết, ai lại để cô ta thoi thóp hơi tàn chứ!”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.