Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Hiểu Sinh!

Phiên bản Dịch · 1740 chữ

"Phạm Mịch đã chết, từ nay về sau ta chính là giáo chủ mới của Thánh giáo!"

Một chân đá văng thi thể của Phạm Mịch, Nghiêm Thiệp mặt không cảm xúc đem Viên nguyệt loan đao vẫn còn đâm vào ngực của mình rút ra, nhìn đám người Trí tuệ thiên vương.

Mấy người kia vẫn còn kinh hoàng về kết quả của trận chiến kinh thế vừa rồi kia, khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên người đầy máu đứng sừng sững trong đại điện, cực kì trầm mặc.

Nhuế Ngọc thì vô cùng thích thú, cảm nhận được một loại trống rỗng, lập tức nhanh chóng chạy đến trước mặt Nghiêm Thiệp, thay hắn lo lắng, xử lý vết thương.

Chính vào lúc này, Ái dục thiên vương bỗng nhiên không dám tin rống to nói:

“Giáo chủ, sao ông có thể thua được chứ!”

Ông ta điên cuồng không thôi, bỗng chốc xông qua, vung chưởng nhắm vào hướng Nhuế Ngọc đang băng bó cho Nghiêm Thiệp.

Biến hóa này không ai có thể lường trước được.

Xuất thân giang hồ nhưng Ái dục thiên vương lại có quan hệ không để người khác biết với Phạm Mịch. Thậm chí ông ta còn là tâm phúc lớn nhất trốn trong Ma Giáo.

Nếu trận chiến này Phạm Mịch không bại vong quá đột ngột, nếu thực lực của Nghiêm Thiệp không làm cho người khác quá bất ngờ, thì thắng bại lần này nhất định sẽ xảy ra rất nhiều điều ngoài ý muốn.

Đừng thấy giết Phạm Mịch chỉ là một mình Nghiêm Thiệp ra tay, dường như những người khác hoàn toàn không có tác dụng. Nhưng trên thực tế, hai người Nghiêm Thiệp sở dĩ phải hợp tác với đám người Trí tuệ thiên vương, chính là vì không có sự giúp đỡ của họ, chỉ dựa vào thế lực của hai người hắn, căn bản khó mà hoàn toàn tiêu diệt được thế lực của Phạm Mịch trong Ma Giáo, sau đó triệt để nắm giữ Ma Giáo.

Ma Giáo là một tổ chức to lớn, lại lâu đời hơn ngàn năm, Giáo chúng có nhiều hơn hàng vạn người, phân bố khắp các ngỏ ngách trong giang hồ. Giết chết Phạm Mịch chỉ là một điều kiện để trở thành giáo chủ Ma Giáo, chứ không phải tất cả.

Bọn họ sở dĩ có thể im hơi lặng tiếng giết người trong Thiên thánh điện, chính là vì Phạm Mịch mấy năm nay không quan tâm Giáo vụ, thế lực trong Giáo đã quá tàn lụi, không có bao nhiêu người sẽ giúp hắn, còn số ít kia cũng đã bị khống chế.

Nhưng Ái dục thiên vương lại là người của Phạm Mịch, vậy thì thế lực của Phạm Mịch cần phải đánh giá lại từ đầu rồi.

Trong thời gian thoáng qua, người trong sân đã suy nghĩ rất nhiều thứ.

Nhưng một chưởng của Ái dục thiên vương thì không người nào có thể ngăn lại thay Nhuế Ngọc được.

Nhuế Ngọc nhất định phải chết không toàn thay.

"Tiểu Thiệp!”

Trong tiếng kêu gào hoảng sợ của Nhuế Ngọc, cơ thể của Nghiêm Thiệp liền xiêu vẹo, ngả xuống mặt đất.

......

Khi Nghiêm Thiệp tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường màu hồng nhạt, cách bài trí xung quanh đều là những thứ mà khuê phòng của con gái mới có.

"Tiểu Thiệp rốt cuộc đệ cũng tỉnh rồi, đệ có biết tỷ lo lắng cho đệ nhiều thế nào không? Lần sau dẫu có thế nào cũng đừng làm như vậy nữa......"

Nhuế Ngọc xúc động nhìn hắn, sắc mặt của nàng vô cùng tiều tụy. Dễ nhận ra đã rất lâu không có nghỉ ngơi, nhưng sâu trong đôi mắt lại không thấy sự mệt mỏi, chỉ có sự dịu dàng và quan tâm không nói hết thành lời.

Nghiêm Thiệp nặn ra một nụ cười, nói:

"Nhuế tỷ tỷ, tỷ đừng lo, tu vi của đệ thâm sâu, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, lúc ấy đệ nhìn thấy tỷ gặp nguy hiểm, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều thế.”

"Cái thằng bé này."

Nhuế Ngọc nhẹ nhàng xoa hai má hắn, trong đôi mắt ngập tràn cảm động và an tâm.

Lúc này đây, một ông lão đi vào:

"Công chủ, đã đến thời gian thay thuốc cho thiên vương rồi.”

Nhuế Ngọc gật đầu với ông ta, nói:

"Vậy tay chân ông chú ý một chút, ta đi giải quyết một số chuyện trước.”

Phạm Mịch vừa chết, Ma Giáo thay đổi lớn, công việc nhiều vô kể, nàng phải giúp đỡ Nghiêm Thiệp trở thành Giáo chủ, đương nhiên có rất việc cần xử lý. Dịu dàng căn dặn Nghiêm Thiệp vài câu, sau đó bèn vội vã rời đi.

Sau khi nàng rời đi, ông lão kia bỗng biến thành một người khác, mỉm cười nhìn Nghiêm Thiệp nằm trên giường:

"Nghiêm thiên vương, tài biểu diễn của cậu tốt lắm đấy. Bây giờ Nhuế Ngọc công chủ có lẽ là đặt hết trái tim lên người cậu rồi.”

Nét mặt của ông ta mang theo một tia châm chọc.

Nghiêm Thiệp mặt không biểu cảm nói:

"Luận tài biểu diễn, ai lại có thể sánh qua Trí tuệ thiên vương ông chứ, hay là nói nên gọi ông là Võ lâm trí giả, giang hồ thường gọi là Bách Hiểu Sinh."

"Ha ha, chút ít danh tiếng này của lão phu, sao có thể đặt ngang hàng với giáo chủ Ma giáo được, không lâu sau chính là lúc ngài soán vị, lão phu ở đây chúc mừng trước.”

Trí tuệ thiên vương chính là Bách Hiểu Sinh, chuyện này nghe ra có chút không biết nói sao.

Nhưng thực ra cũng chẳng có gì bất ngờ cả.

Bách Hiểu Sinh liệt ra Binh khí phổ, tiếp theo không nhắc đến phụ, cũng không nhắc đến người tròn Ma đạo. Điều này thực ra còn có một kiểu giải thích, chính là bản thân ông ta né tránh Ma đạo, làm sao có thể tiết lộ tin tức của bản thân?

Từ xưa đến nay, xếp hạng khác nhau đều dẫn đến tranh chấp.

Bởi vì một phần Binh khí phổ, mà biết bao nhiêu cao thủ giang hồ tranh giành kẻ sống người chết?

Còn người được lợi sau cùng là ai, đương nhiên là không có ai trong Ma giáo được xếp hạng trên bảng.

Trừ việc này ra, danh xưng Bách Hiểu Sinh không ai không biết, Võ lâm trí giả, phía sau dĩ nhiên là có một mạng lưới tình báo lớn mạnh rồi, còn khắp thiên hạ, ngoại trừ Giáo chúng phân bố trong Võ lâm ma giáo, còn có thế lực nào có sức mạnh tình báo lớn mạnh như vậy?

Bách Hiểu Sinh mà giang hồ thường gọi lại là Trí tuệ thiên vương của Tứ đại thiên vương Ma Giáo.

Sau khi Nghiêm Thiệp gia nhập vào Ma Giáo, rất sớm đã dựa vào đủ loại manh mối mà đoán được điểm này, cũng vì thế đã lén có giao thiệp với Bách Hiểu Sinh.

"Sao thế, có phải Nhuế công chủ cô ấy nghĩ rằng cậu không quan tâm sống chết vì cô ấy đỡ một chưởng chí mạng, bây giờ cơ thể bị thương nặng, hoàn toàn yên tâm với cậu rồi."

Bách Hiểu Sinh ngồi xuống hỏi.

Nghiêm Thiệp thản nhiên nói:

"Khổ nhục kế vốn là một trong những kế sách hữu hiệu nhất giành được tín nhiệm, nhất là đối với phụ nữa mà nói, một người đàn ông đồng ý vì họ mà không màng đến bản thân thì sẽ làm cho họ cảm động.”

Bách Hiểu Sinh nói:

"Đáng tiếc cô ấy không biết chuyện này, thực ra cậu đã sớm biết Ái dục thiên vương là người của Phạm Mịch. Một chưởng kia cũng căn bản không gây ra tổn thương quá lớn cho cậu.”

Nghiêm Thiệp lộ ra một nụ cười:

"Lừa dối tình cảm của tỷ ấy thế này, trong lòng của ta thật sự rất áy náy, nhưng đành chịu thôi. Không làm như thế, tỷ ấy sẽ không hoàn toàn tin tưởng ta, để ta có thể đạt được thế lực của tỷ ấy. Ta chung quy vẫn thiếu hiểu biết về Ma Giáo, nếu như không có thế lực của tỷ ấy, cho dù võ công của ta có cao siêu đi nữa, cũng chỉ là con rối của họ.”

Thế giới này chung quy chỉ là một thế giới võ công thấp kém, võ công và quyền thế hoàn toàn không cách nào tính ngang nhau.

Sắc mặt Bách Hiểu Sinh thay đổi, nói:

"Cậu vẫn đúng là mãi mãi cũng không hiểu được tín nhiệm người khác.”

Nghiêm Thiệp thờ ơ nói:

"Ta chỉ tin tưởng chính mình. Tình cảm này dù sao vẫn là thứ không thực, cho dù Nhuế tỷ tỷ hiện tại đặc biệt tín nhiệm ta, thậm chí có thể đã đến mức xem ta là đệ đệ ruột. Nhưng ta vẫn phải ra tay với tỷ ấy, đạt được thế lực của tỷ ấy, triệt để trở thành giáo chủ thánh giáo.”

"Loại chính trị này, mãi mãi không thể nói tình cảm. Bạn bè hôm nay có lẽ chính là kẻ thù của ngày mai. Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu máu thịt tình thân vì quyền lực mà bất hòa, người tin tưởng tình cảm ở nơi tranh giành quyền lực, mãi mãi ngây thơ nhất, ông nói xem có đúng không?”

Nghiêm Thiệp ngồi dậy nhìn Bách Hiểu Sinh, ánh mắt như cười như không.

Người kia thở dài một tiếng, nói:

"Cậu đúng là một người đáng sợ, ta mãi mãi cũng không muốn làm kẻ địch với cậu.”

Nghiêm Thiệp cười nói:

"Chỉ cần Bách tiên sinh hiểu chuyện gì có thể làm, còn chuyện gì không thể làm, thì tôi mãi mãi cũng sẽ là bạn của ông.”

Bách tiên sinh…… cậu thật sự nghĩ rằng ta họ Bách sao? Trong lòng Bách Hiểu Sinh không ngừng phỉ báng, nhưng trên mặt thì vẫn chẳng có tí gợn sóng nào, giả bộ ân cần với Nghiêm Thiệp.

Hai người trò chuyện rất là vui vẻ.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.