Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn buông thả uống cho say!

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

"Nhớ trước kia khi lão tử còn trẻ, khi ấy cũng là kẻ phong lưu phóng khoáng, danh kỹ hai bên bờ sông Hoài, ai không muốn cùng ta một đêm xuân vì vinh hoa phú quý chứ?”

Tăng nhân dùng giọng điệu hùng hổ phá hoại hình tượng rống to nói, giống như một cụ già lớn tuổi đang khoe khoang với người khác về chuyện xưa của mình.

May thay lúc này trong quán trọ nhỏ ngoài Tôn Đà Tử ra, không có người nào khác, nếu không thì hẳn là họ sẽ nghĩ rằng đầu óc của người này có vấn đề.

Người trung niên đang nâng bình rượu, trên mặt đầy nét cười khổ nhìn hắn ta, vô cùng bất đắc dĩ.

Tăng nhân nói tiếp:

"Nhà ta tuy không phải là gia đình trí thức như nhà của ngươi, nhưng cũng là Võ Lâm thế gia truyền thừa mấy trăm năm, đến đời ta, chính thống chỉ còn lại một mình ta đây, cho nên ta tuy có thể tùy hứng làm bất cứ điều gì, nhưng cũng phải gánh vác trọng trách phục hưng của gia tộc.”

"Nhưng lão tử chính là trời sinh chậm chạp, không chịu chuyên tâm luyện võ, làm mẹ già của ta tức giận dùng roi da đánh ta, cuối cùng lão tử không thể không luyện võ. May thay lão tử thiên tư hơn người, chưa đến 20 tuổi đã võ công đại thành, thiên hạ quần hào trong mắt ta chỉ là hữu danh vô thực. Mẹ già của ta cũng chết rồi, cũng không có người nào có thể quản ta, lúc đó ta chỉ cảm thấy trời đất to lớn, bất quá là mặc ta ngao du!”

Hắn ta ha ha cười lớn, trong thanh âm lại dần dần chứa đầy thê lương.

Trên mặt người trung niên cũng hiện ra hồi ức.

Hắn nghĩ đến bản thân khi là thiếu niên, lúc ấy hắn còn trẻ phong lưu, cao trung thám hoa, chính là khí thế hừng hực.

Một tay tuyệt kỹ phi đao xếp thứ 3 trên Binh khí phổ, thiên hạ vô song, tận tình với giang hồ, tiếu ngạo ở Võ Lâm, tự nghĩ rằng trong thiên hạ không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được bản thân.

Mãi cho đến khi.......

"Tình, chữ này tổn thương người ta nhất, trước kia lão tử vốn vô tình, cùng nữ tử đều là gặp dịp thì chơi, mãi đến khi gặp được nàng ấy.

Còn nhớ đó là một mùa xuân, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân ấm áp, dương liễu lả lướt, nàng ấy một thân bạch y đi đến trước mặt ta, lúc ấy tim ta không ngừng nảy sinh một loại rung động trước nay chưa từng có.......”

Tăng nhân thở dài một tiếng, mở miệng đổ vào một ngụm rượu.

"Từ đó về sau, ta cũng không đi bất kỳ nơi phong nguyệt nào nữa, không uống rượu với bất kỳ bằng hữu nào, không đánh bạc, chỉ một lòng một dạ bên cạnh nàng ấy.

Thân phụ của nàng ấy huyết hải thâm thù, ta đương nhiên phải giúp nàng ấy báo thù, nhưng kẻ thù kia quá lợi hại, còn ta khi ấy lại quá trẻ, cho nên không giúp được nàng ấy, thế là nàng ấy tặng cho ta một môn tuyệt thế thần công. Sự huyền diệu của môn võ học kia tất nhiên không thua kém vô tướng thần công gia truyền của ta. Tuy tốt nhưng vẫn chưa đủ cần phải là thân thể đồng tử mới có thể luyện được, nhưng ta khi ấy đã là cao thủ hàng đầu đương thời, tu luyện cũng không cần theo trình tự từng bước, mà là đi từ trên cao xuống, lấy mạnh bù yếu.....”

Thần sắc trên mặt hắn ta bỗng nhiên trở nên rất bi thương.

"Ta khổ tâm nghiên cứu hai năm, cuối cùng nhờ vào môn tuyệt thế võ học kia đem vô tướng thần công gia truyền nâng đến cảnh giới người xưa chưa từng đạt được. Nhưng trong hai năm đó, ta lại hoàn toàn chìm đắm trong thế giới võ học, lãnh hội được một loại phong cảnh không giống ở trần gian, đó là thứ khiến người ta mê muội.......”

Trên mặt của tăng nhân hiện ra vẻ say rượu, sau đó lộ ra một nỗi thống khổ.

"Ta từ khi còn bé đã suy nghĩ bản thân tại sao phải sống, trước kia nghĩ rằng là vì vinh hoa phú quý, dương danh vạn năm, nhưng sau này gặp được nàng ấy, ta trở nên chỉ có một mình nàng ấy.

Mãi cho đến hai năm đó, ta cuối cùng cũng hiểu rõ, trên đời này ngoài phú quý, tình thù của thế tục, còn có một thứ gọi là ‘đạo trời’, so sánh với con đường cao nhất theo đuổi sinh mệnh, tất cả mọi thứ trong thế gian này thì được tính là gì?”

Hắn ta bỗng nhiên cười lớn, cười điên loạn.

Người trung niên ở bên cạnh than thở nói:

"Thế là người đã xuất gia, người vứt bỏ nàng ấy, cũng vứt bỏ những chuyện trước đây từng trải qua. Nhưng tại sao bây giờ người hối hận chứ?”

"Không phải hối hận, mà là tỉnh ngộ!"

Tăng nhân lắc đầu nói:

"Ngày hôm ấy, khi nhìn thấy mấy trăm tăng nhân sớm chiều sống chung với nhau bị giết chết không còn một ai, nhìn thấy ngươi cùng Tâm Hỷ bọn họ vì bảo vệ đạo mà quyết chí hy sinh, ta chợt tỉnh ngộ.”

Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bầu trời:

"Đạo trời rốt cuộc là gì? Ta vốn cho rằng nó là Phật, là không, là buông bỏ tất cả. Nhưng bây giờ ta đã hiểu, nó thứ gì đều không đúng, cũng thứ gì đều đúng!”

"Những lời người nói quá phức tạp rồi, Lý mỗ nghe không hiểu."

Người trung niên lắc đầu cười khổ.

"Ngươi không hiểu cũng chẳng sao, bởi vì chúng ta vốn đang ở trong đạo, nhất cử nhất động đều là đạo trời, không cần hiểu, cứ làm theo ý muốn lúc đầu là được!”

Tăng nhân xua tay, bỗng nhiên ôm lấy vò rượu, uống một hớp cạn sạch, rít dài đem vò rượu trống không nếm lên mặt đất, nằm dưới đất mê man.

"Xem ra tửu lượng của ngươi còn thua xa ta lắm."

Người trung niên haha cười lớn, cũng đem vò rượu trong ly một hơi cạn sạch, thân thể lắc lư lấy ra một tượng gỗ đã khắc hơn một nửa, tay trái vuốt ve, tay phải lấy ra một thanh đao nhỏ dài 3 tấc 7 phân tỉ mỉ chạm khắc.

Tay của ông ta rất chắc, vả lại còn vô cùng thuần thục, cẩn thận, mỗi một đường nét đều nhẹ nhàng và đẹp như vậy, tinh tế khéo léo.

Rất nhanh, một nữ tử diện mạo dịu dàng xinh đẹp được khắc ra, ông ta nhìn tượng gỗ trong tay, dần dần mất hồn, giống như người điên vậy.

"Người khác nói phi đao của ngươi cận thần, nhưng theo ta thấy, công phu khắc tượng gỗ này của ngươi mới thật sự xuất quỷ nhập thần....."

Tăng nhân không biết bò dậy từ lúc nào, thở dài nói.

Người trung niên cười đau khổ:

"Bởi vì cả đời này của ta, trước nay chỉ khắc một mình nàng ấy.”

Ông ta ngẩng gương mặt đầy hốc hác lên, xuyên qua màn đêm vô tận, nhìn về phía tiểu lâu không xa kia, nhìn thấy ngọn đèn cô độc ấy, cùng với bóng người đang cô độc đứng trong đó.

Ông ta bỗng nhớ đến câu thơ đầu tiên cha đã dạy ông ta khi còn bé, nhỏ tiếng đọc:

"Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ám ám sinh thiên tế. Thảo sắc yên quang tàn chiếu lí, vô ngôn thùy hội.....bằng lan ý.

Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy! Đối tửu đương ca.......cường lạc hoàn vô vị. Y đới tiệm khoan chung.....bất hối.....vi y tiêu đắc....nhân tiều tụy.......”

Sầu ý kia giống như một dòng sông xuân tuôn chảy trong lòng ông ta.

.......

"Ngươi nói xem tại sao con người cứ đợi sau khi mất đi rồi mới biết hối hận chứ?"

Trong màn đêm, Nhuế Ngọc nhìn hai người đã uống say trong quán trọ nhỏ xa xa kia, nhất thời thất vọng.

Nghiêm Thiệp mỉm cười nói:

"Đó là bởi vì nếu như không mất đi, thì sẽ không có hối hận?”

Nhuế Ngọc nói:

"Hình như thật sự là đạo lý này, nhưng sao ta cảm thấy ngươi hình như vẫn còn cách nhìn khác?”

Nàng đổi giọng, ánh mắt nhạt như nước mùa thu nhìn chằm chằm thiếu niên hắc y trước mặt.

“Với đệ mà nói, trên đời này xưa nay không có điều gì làm cho đệ hối hận cả, bởi vì mục tiêu của đệ trước nay chỉ ở trước mặt, không có thời gian để ý đến những thứ từng đáng tiếc."

Nghiêm Thiệp bình tĩnh nói, con người của hắn cùng màn đêm vô tận hòa làm một thể, giống như sự gắn bó không thể chia cắt, vô cùng chặt chẽ.

Nhuế Ngọc than thở nói:

"Tâm lý đáng sợ thật, có lẽ cũng chỉ có người như ngươi mới là kẻ mạnh thật sự.”

"Đệ vốn chính là kẻ mạnh nhất trên đời này."

Nghiêm Thiệp giống như đang phát biểu một sự thật.

"Người trên đời này, đa số đều không biết bản thân nên làm gì, tại sao mà sống, còn ta đã hiểu vào 10 năm trước.”

"Còn người biết tại sao lại sống, nhưng cũng không cách nào làm được, bởi vì trên đời này có quá nhiều quá nhiều xiềng xích, ràng buộc mỗi một người, như ngươi như hai người kia.....”

"Nhưng đệ không giống!"

Nghiêm Thiệp vẻ mặt nghiêm túc, nói:

"Đệ rất hiểu rõ bản thân muốn làm gì, phải làm thế nào, cho nên đệ sẽ không có bất kỳ mập mờ và lưỡng lự nào, chỉ biết mục tiêu đã định từ lâu ấy cố định tiến về phía trước, mãi cho đến khi đạt được mục tiêu ấy!”

"Nhưng trên đoạn đường này, có lẽ ngươi sẽ mất đi rất nhiều thứ, những thứ đó có thể càng quý giá hơn những thứ ngươi đạt được."

Nhuế Ngọc lẩm bẩm nói.

Trong đêm tối, Nghiêm Thiệp mỉm cười nói:

"Vậy thì sao, đời người trên thế gian, sống đã là điều quý giá nhất, những thứ khác tất cả đều là vật ngoài thân, có thể đạt được càng tốt, không đạt được cũng không sao, chỉ vậy mà thôi.”

Nhuế Ngọc im lặng nhìn hắn, phát hiện nụ cười của hắn xán lạn vô cùng, chẳng có nửa điểm nào khác.

Nàng như chợt hiểu gì đó.

10 năm nay, bất luận là giết người hay là ăn uống, nàng trước giờ đều thấy hắn luôn giữ nụ cười mỉm. Đây có lẽ chính là điểm khác thường nhất của hắn.

Bất luận lúc nào ở đâu cũng có thể mỉm cười. Người như thế, sao không phải kẻ mạnh nhất đáng sợ nhất chứ?

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.