Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát

Phiên bản Dịch · 2557 chữ

Con đường dài vắng vẻ.

Con người của thời đại này, thông thường đều ngủ vô cùng sớm, thứ nhất là thiếu cách thức giải trí, thứ hai là không nỡ thắp dầu.

Nhưng một quán trọ cuối con đường này, ngay lúc này lại vẫn đốt lửa sáng rực giống như ban ngày, lộ ra sự khác thường.

Đến gần quán trọ này, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng cười lẫn lộn của nam và nữ, hương rượu say sưa, mùi thức ăn mê hoặc lòng người.

"Ăn đêm mà thơm như vậy, đây không phải để ta “chén" ngươi sao?"

Nghiêm Thiệp sờ sờ bụng, bỗng nhiên than thở.

Người tác phong nghiêm chỉnh như hắn, giữ mình trong sạch, rất ít có tật xấu say mê thứ gì, duy chỉ có niềm say mê mãnh liệt với ăn uống, sở thích này đặt ở hậu thế cũng được gọi là……cật hóa*.

(* Cật hóa: chỉ người thích ăn các loại mỹ thực và đối với mỹ thực có một loại đặc biệt hướng về, đặc biệt theo đuổi.)

Hắn không vừa mắt nhất là nhìn thấy người khác ăn thứ gì trước mặt hắn, đặc biệt là khi hắn đói bụng.

"Xử hết các ngươi rồi về nhà ăn khuya."

Hắn hung dữ nói, một chân đạp tung cửa chính của quán trọ kia ra.

Hai người Nhuế Ngọc và Nam Hải nương tử ở phía sau ngơ ngác nhìn nhau, nhất là Nam Hải nương tử, miệng không ngừng giật giật.

Trong ấn tượng của cô ta, vị tân chủ ma giáo này chính là hóa thân của âm lãnh, ác độc, ma quỷ, không nghĩ đến hắn cũng có một mặt như thế này.

Nhuế Ngọc lại nói:

"Đừng tin, hắn chính là tên lừa gạt, đã gạt ta 10 năm rồi, lúc trước ta chính vì tin hắn nên mới có ngày hôm nay.”

"Ừm, đàn ông đều không đáng tin."

Nam Hải nương tử gật đầu tán thành.

Trong mắt hai người phụ nữ liền lộ ra một loại cảm xúc mang tên "Tinh tinh tương tích*”.

(* Tinh tinh tương thích: chỉ những người cùng tính cách, chí hướng, cảnh ngộ thì thường quý mến, giúp đỡ lẫn nhau.)

Cửa chính của quán trọ bị một chân của Nghiêm Thiệp đạp tung ra, người bên trong không khỏi nhìn qua, Nghiêm Thiệp cũng nhìn bọn họ.

Tuy là hạng nhân vật từng gặp mặt ở trường hợp lớn, ngay lúc này cũng không tránh được có chút kinh ngạc.

Một quán trọ 3 tầng, nên có thể chứa đủ 100 200 người, nhưng bây giờ ở bên trong nơi này chỉ có khoảng 20 người thì đã trông có vẻ chật chội.

Chỉ vì trong 20 người này đa số đều là những người phụ nữ cô cùng béo.

Thật sự là vô cùng vô cùng béo.

Bọn họ thậm chí không cách nào ngồi trên ghế, bởi vì trên đời này sợ là không có chiếc ghế nào có thể chịu đựng được trọng lượng cơ thể của họ.

Cho nên họ đều đành phải ngồi trên đất, ngồi thành một hàng, giống như một hòn núi nhỏ.

Nghiêm Thiệp không phải chưa từng thấy người mập, cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ có dáng người to lớn như thế, lại còn một lần nhiều người như vậy nữa chứ.

Quả nhiên là mở rộng tầm mắt mà.

"Mau nhìn kìa, đúng là một chàng trai anh tuấn!"

Trong quán trọ chật chội, có một người phụ nữ béo chỉ vào Nghiêm Thiệp nói.

"Ừm, chỉ tiếc là quá ốm thôi, chắc là trong nhà quá nghèo, từ nhỏ đã đói quá rồi."

Thêm một người phụ nữ khác nói, trên mặt của cô gái nhìn không thấy lộ ra một vẻ mặt thương tiếc.

Nghiêm Thiệp phát hiện bản thân không phản bác được câu nói này.

Họ đang ăn cơm, đem những chiếc bàn lớn nhỏ ở nơi này ghép lại cùng một chỗ, tạo thành một chiếc bàn vô cùng rộng lớn, trên bàn chồng chất đầy các loại rượu và thức ăn, chất đến nỗi tưởng chừng như một hòn núi nhỏ.

Bên cạnh chiếc bàn chất đầy rượu và thức ăn đang trải 7 8 chiếc chăn tơ tằm, người mập nhất trong mấy người phụ nữ này thì đang ngồi ở đằng kia, còn có 5 6 người đàn ông vây quanh cô ta.

Mấy người đàn ông này từng người đều mặc quần áo vô cùng đẹp, tuổi tác cũng đều rất trẻ, tướng mạo cũng không tính là khó nhìn, có người trên mặt còn thoa phấn.

Dáng người của họ thực ra không thể coi là vô cùng gầy gò nhỏ bé, nhưng so với người phụ nữ này quả thật là rất giống một con khỉ con, người phụ nữ này không những béo lạ khỏe lạ mà còn vừa cao vừa lớn, một cái chân tưởng chừng như thô hơn cả con voi, mang một đôi hài gấm đỏ mềm mại, ít nhất cũng phải dùng 7 thước vải.

5 6 người đàn ông kia có người đang giúp cô ta bóp chân, có người đang giúp cô ta đấm lưng, có người đang giúp cô ta quạt, có người trong tay đang bưng ly vàng đang đút cô ta uống rượu.

Còn có hai người trên mặt thoa phấn thì giống như con mèo nhỏ nằm co người dưới chân cô ta, trong tay cô ta đang xé gà luộc, cao hứng thì xé một miếng đút vào miệng bọn họ.

Ngay lúc này đây, hơn 20 người này đều đang nhìn hắn, nếu như đổi lại là người khác, trong lòng nhất định vô cùng căng thẳng, đứng ngồi không yên.

Nhưng Nghiêm Thiệp thì không phải người bình thường.

Hắn là ma đầu lớn nhất trên đời, xưa nay chỉ có người khác sợ hắn, không có lý do gì hắn phải sợ người khác.

Hắn lấy Viên nguyệt loan đao ra, cắm ở phía trước người, nhìn về phía người phụ nữ to lớn nhất:

"Đại Hoan Hỉ Nữ Bồ Tát, ngươi có nhận ra thanh đao này không?”

Trong mắt người phụ nữ kia lóe lên một tia kinh ngạc, mạnh mẽ bật dậy, lạnh lùng nói:

"Đây là bảo vật của thánh giáo, xưa nay chỉ có giáo chủ mới có thể giữ, sao lại ở chỗ của ngươi?”

Trên người cô ta tỏa ra một luồng hơi thở u ám, cả mặt đất cũng đang rung lắc theo, giống như một con dã thú khổng lồ đang gầm gừ.

Những người khác trong quán trọ đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, họ không hiểu "Nữ Bồ Tát" của họ sẽ khi tức giận sẽ dữ thế này.

Nghiêm Thiệp cầm thanh đao trên đất lên, lạnh lùng nói:

"Bởi vì bổn tọa chính là giáo chủ của thánh giáo đương thời, ngươi vốn là người của giáo ta, sau đó đến Trung Thổ thì vẫn chưa từng trở về, đánh đồng phản giáo, ngươi có biết tội này lớn bao nhiêu không?”

"Ngươi lại có thể làm giáo chủ thánh giáo đương thời!"

Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát vô cùng sửng sốt, mở to mắt nhìn trân trân Nghiêm Thiệp, nói:

"Phạm lão giáo chủ đã chết rồi sao, nhưng sao lại do thằng oắt con như ngươi kế vị chứ?”

Nghiêm Thiệp nhìn cô ta:

"Đây không phải vấn đề ngươi cần suy nghĩ, bây giờ ngươi nên giải thích một chút, vì sao nhiều năm như vậy cũng không trở về giáo, nếu như không có lý do hợp lý, giáo quy của giáo ta ngươi biết rồi đấy.”

"Giáo quy?"

Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát bỗng nhiên phá lên cười, tiếng cười vô cùng kinh khủng, người bình thường nếu như nghe thấy, sợ là phải gặp ác mộng.

Sau khi cười hả hê xong, trên gương mặt đầy mỡ của cô ta tràn ngập sự dữ tợn nói:

"Theo như ta biết, giáo quy của giáo ta xưa nay chỉ có một điều, đó chính là ‘ Kẻ thắng thì sống, kẻ thua thì chết’!”

Cô ta vươn một cánh tay ra, hướng một cây quạt hương bồ lớn, từ phía trên đập về hướng Nghiêm Thiệp.

"Ngu xuẩn!"

Nghiêm Thiệp lạnh lùng quát, thân ảnh trong chớp mắt biến mất dạng. chỉ thấy một luồng đao quang trong trẻo tràn ngập trong quán trọ.

Xẹt!

m thanh máu và thịt rời ra, chấn động cả quán trọ.

Trên cánh tay của Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát ngay lúc này bất ngờ bị cắt một miếng thịt mỡ to, máu và thịt chỗ vết thương lẫn lộn.

"Đao của ngươi rất sắc!"

Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát gào thét điên cuồng, máu tươi bắn tung tóe, nỗi đau nhức trên cánh tay, mấy thứ này chắc chắn đã kích thích đến hung tính của cô ta!

Chỉ nghe thấy cô ta phát ra một tiếng gào lớn kinh động trời đất, cả quán trọ đều rung lắc lên, giống như động đất.

Ngay sau đó, tư thế của cô ta như chim yến, thân thể to lớn giống như một ngọn

núi cao di chuyển, đâm về phía Nghiêm Thiệp.

Đúng vậy, chính là tư thế như chim yến, cô ta mặc dù có thể là người có dáng người to lớn nhất, nhưng khinh công lại có thể liệt vào top 10 hiện nay.

Người phi thường, tự có chỗ phi thường.

Nhưng Nghiêm Thiệp cũng đã gần như phi nhân.

Khi thân ảnh kia giống như con dã thú hung dữ đâm về phía hắn, trong con ngươi của hắn chớp mắt liền trở nên sắc bén, thân ảnh liền giống như ma quỷ bay ra, loan đao trong tay như mặt trăng của thiên hạ, uốn lượn quanh co, bóng loáng trong suốt.

Lưỡi đao lạnh thấu xương, mang theo sự cô đơn lạnh lẽo vô tận.

Giống như Tiểu Lâu nhất dạ thính Xuân Vũ*.

(* Đây là câu thơ khắc trên Viên nguyệt loan đao. Nói về câu chuyện tình yêu của hai người Bạch Tiểu Lâu và Cửu Xuân Vũ.)

Thế gian huyên náo, mưa rào bay loạn trời, mình ta độc chiếm 3 thước thanh tịnh, vứt bỏ thế tục nhân gian.

"Á!"

Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát bỗng nhiên thét lên một cách thống khổ.

Khi thấy một luồng đao quang sáng rực cắt qua thân thể to lớn của cô ta, hàng ngàn hàng vạn sợi bé tí, giống như hàng ngàn hàng vạn hạt mưa rơi mãi không ngừng.

Cô ta căn bản không cách nào chống đỡ.

Chốc lát sau, cô ta đã trở thành huyết nhân.

"Trên người ngươi dư quá nhiều thịt, bổn tọa nhìn chướng mắt cho nên giúp ngươi cắt bỏ."

Nghiêm Thiệp tay cầm loan đao, người không nhiễm máu, con ngươi đen như mực, giống như thần ma tại thế.

Còn trên mặt đất, Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát không ngừng gào khóc thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng khủng khiếp kinh hãi đến những người trong quán trọ giống như đã mơ một cơn ác mộng đáng sợ nhất.

Người phụ nữ to lớn thân thể trước kia hơn hẳn bây giờ, lúc này toàn thân giống như bị băm thành trăm mảnh, cắt đi phần lớn da thịt, trở thành một thứ giống như bộ xương khô.

Nhưng có lẽ Nghiêm Thiệp xuống tay vô cùng có chừng mực, hoặc có lẽ là Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát thể chất đặc biệt, bây giờ cô ta tuy trong có vẻ cực kì kinh khủng, nhưng sức sống vẫn rất dồi dào, chưa có chết được.

"Bây giờ ngươi phục hay không phục?"

Nghiêm Thiệp lấy ra một chiếc khăn tay trắng, vừa lau chùi vết máu trên loan đao, vừa hỏi cô ta.

Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát run rẩy nói:

"Giáo…..giáo chủ, ta phục rồi, về sau ta tuyệt đối nghe theo cậu…..”

Nghiêm Thiệp khẽ cười,

"Như vậy mới đúng chứ, chỉ cần chịu nghe lời, bổn tọa sẽ không phân biệt đối xử với nhân sĩ to béo, với lại thấy các ngươi đang làm cơm, phương diện này rất có nghiên cứu, vừa hay bổn tọa cũng rất có hứng thú với phương diện này, sau này có thể trao đổi một chút.”

Thấy hắn vừa lau chùi vết máu, vừa dùng nụ cười ôn hòa nói về đề tài ăn cơm, rất nhiều cô gái to béo trong quán trọ cùng với mấy người đàn ông kia đều không khỏi rùng mình.

Trước kia bọn họ đều cho rằng Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát chính là ác quỷ đáng sợ nhất trên đời này, nhưng bây giờ họ mới biết, cái gì gọi là Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

So với thiếu niên có nụ cười ôn hòa như ánh mặt trời trước mặt, Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát chỉ có thể xem như người xấu, vị này mới chính là ma quỷ thật sự.

Bên ngoài quán trọ, Nam Hải nương tử cũng run cầm cập, sợ hãi nói:

"Muội vốn nghĩ rằng hắn đối xử với muội đã là vô cùng tàn nhẫn rồi, không ngờ đó chỉ là một việc cỏn con, tỷ làm thế nào mà bồi dưỡng ra một tên ma đầu khủng khiếp như vậy chứ?”

Nhuế Ngọc nhìn cô ta, nhất thời nói không nên lời, nếu nàng biết làm thế nào đem thiếu niên kia dưỡng thành bộ dạng thế này, thì nàng cũng đã không có ngày hôm nay rồi.

Sau khi trầm mặc, nàng nói:

"Lăng trì chỉ có 3.600 đao, còn hắn vừa rồi là phóng ra đủ 31.104 đao, nhiều hơn lăng trì gấp 8 lần.”

"Đó có lẽ là vì thân thể của Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát quá to lớn, người bình thường căn bản không cách nào so sánh được."

Nam Hải nương tử nói.

Còn trong quán trọ, sau khi đã thu phục Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát, Nghiêm Thiệp ném xuống một lọ thuốc trị thương tốt nhất sớm đã chuẩn bị sẵn, bảo người đưa Đại Hoan Hỉ nữ Bồ Tát đi trị thương, ánh mắt lại nhìn về phía một người trong số mấy người đàn ông kia, nở nụ cười.

"Du Long Sinh, ngươi đường đường là thiếu chủ của Tàng Kiếm Sơn Trang, đệ tử của Tuyết Ưng Tử, vốn phải là thiếu niên kiếm khách danh tiếng lẫy lừng, lại có thể rơi vào bộ dạng thế này.

Nếu bổn tọa kéo ngươi ra ngoài diễu hành thị chúng, quảng cáo thiên hạ, cha và sư phụ của ngươi đang tham gia liên minh thảo phạt bổn tọa, nếu lúc này bổn tọa tặng một phần quà lớn thế này, không biết sắc mặt của bọn họ sẽ thế nào nhỉ.”

Lời của Nghiêm Thiệp vừa nói ra, sắc mặt của một người đàn ông trên mặt bôi đầy son phấn của phụ nữ lập tức biến sắc dữ tợn.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.