Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Hải nương tử!

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

"Khải bẩm giáo chủ, Bang chủ Kim Tiền Bang Thượng Quan Kim Hồng gửi đến bức thư mời, nói là bày tiệc mời ngài đến.”

Nghiêm Thiệp vừa đi ra thì có một tên thủ hạ chạy đến trình báo, hắn nhìn bức thư mời kia, cười lạnh nói:

"Bổn tọa còn chưa tìm ngươi gây rối, ngươi lại chủ động tìm đến tận cửa rồi, Thượng Quan Kim Hồng, ngươi quả nhiên không đơn giản.”

Hắn hỏi tiếp:

"Ngoài chuyện này ra, có chuyện gì khác nữa không?"

Người kia đáp:

"Chính đạo các phái cùng tụ họp trên núi Võ Đang, muốn thảo phạt giáo ta, bây giờ đã tập trung rất nhiều cao thủ, trong đó bao gồm cả chưởng môn của 7 đại phái Thiếu Lâm, Trang chủ Tàng kiếm sơn trang Tàng Kiếm Lão Nhân, ngày xưa được mệnh danh là Tuyết Ưng Tử của Thiên hạ đệ nhất kiếm khách, Tung Dương Thiết Kiếm đứng thứ 4 trong Binh khí phổ, Lữ Phụng Tiên xếp thứ 5 trong Binh khí phổ……”

"Biết rồi."

Nghiêm Thiệp gật đầu, nói:

"Bảo Trí tuệ thiên vương đến gặp bổn tọa.”

Hắn thay một bộ quần áo, ngay sau đó đi đến hoa viên, Bách Hiểu Sinh đã chờ ở đấy.

"Trông nét mặt của giáo chủ hồng hào, xem ra lần bế quan này có thu hoạch lớn rồi."

Bách Hiểu Sinh chắp tay làm lễ nói.

"Bách Hiểu Sinh hà tất đa lễ."

Nghiêm Thiệp lộ ra một nụ cười, nói:

"Bây giờ chính đạo các phái liên hợp lại chống đối bổn giáo, khí thế rầm rộ, ngươi là Trí tuệ thiên vương của bổn giáo, có lẽ sẽ có cao kiến.”

Bách Hiểu Sinh hỏi ngược lại:

"Trong mắt của giáo chủ, mấy nhân sĩ chính đạo kia thật sự được xem là đối thủ sao?”

Nghiêm thiệp cười lớn, cũng không đáp lại.

Người kia tiếp tục nói:

"Võ Lâm các phái tuy khí thế rầm rộ, nhưng giữa các bên thì không đoàn kết, căn bản không đủ gây sợ hãi. Thánh giáo ta ngàn năm truyền thừa, giáo chúng trực tiếp thì có đến mấy vạn, huống hồ lực lượng gián tiếp khác khống chế trong tay.

Thực lực như thế này nếu thời cơ chín muồi, giơ cao gậy khởi nghĩa, lật đổ triều đình cũng không phải không có khả năng, huống chi mấy tên giang hồ chính đạo bé tí?”

Nghiêm Thiệp khẽ gật đầu, nói:

"Vậy không biết Bách Hiểu Sinh cho rằng sách lược của giáo ta hiện nay cần là gì?”

Bách Hiểu Sinh suy nghĩ, nói:

"Thuộc hạ nghĩ rằng bây giờ chúng ta không thích hợp áp dụng hành động lớn, nếu không chính đạo các phương không đoàn kết trước kia sẽ bị chúng ta dồn ép đến mức không thể không đoàn kết.”

"Chính xác, nói tiếp đi."

Nghiêm Thiệp thản nhiên nói.

"Theo thuộc hạ thấy, đối phó chính đạo liên cách tốt nhất chính là phân hóa từ nội bộ, chúng ta chỉ cần phái đi một vài tên nội gián trà trộn trong đó, gây xích mích mối quan hệ các phái của bọn chúng bất cứ lúc nào, chắc chắn có thể làm cho bản thân bọn chúng đấu đá lẫn nhau.

Sau đó giáo ta có thể nhân khoảng thời gian này, tiến hành bố trí, hoàn thành bước thứ 2 trong kế hoạch của ngài, hủy diệt Võ Đang, phá hủy trụ cột của chính đạo. Một lần tấn công đánh sập thế lực của 7 đại môn phái.”

"Nói không sai, nhưng ngươi lại để sót một trọng điểm."

Trong mắt Nghiêm Thiệp hiện lên một tia sáng trong veo.

Bách Hiểu Sinh cúi người nói:

"Vậy xin giáo chủ chỉ rõ.”

"Rất đơn giản, đó chính là cường đại bản thân chúng ta!"

Nghiêm Thiệp lạnh lùng nói:

"Chỉ có sự cường đại của bản thân mới là nguồn gốc của tất cả, những lời ngươi vừa nói đều là kế sách hại người, suy nghĩ khi đối thủ suy yếu, nhưng chưa từng nghĩ làm thế nào cường đại bản thân.”

Bách Hiểu Sinh ngây ngẩn cả người.

Nghiêm Thiệp suy nghĩ rồi đi lên trước vài bước, tư thế tỏ ra vô cùng cao lớn:

"Mục đích chúng ta muốn làm kẻ địch của giang hồ chính đạo là gì? Vì thanh danh gọi là xưng bá Võ Lâm, hay là vì trả thù bao nhiêu năm nay bọn chúng chèn ép giáo ta? Đều không phải, mục đích của bổn tọa chỉ có một, đó chính là quyền lợi!”

"Chỉ có đạt được đầy đủ quyền lợi, giáo ta mới có thể phát triển lớn mạnh, quyền thế của chúng ta mới có thể càng mạnh hơn. Làm suy yếu người khác chỉ là một loại thủ đoạn, cường đại bản thân mới là mục đích căn bản, ngươi đừng đảo lộn mối quan hệ của hai thứ này.”

Nghiêm Thiệp lạnh nhạt nhìn chăm chú Bách Hiểu Sinh, trán của người kia đã thấm đầy mồ hôi, bỗng nhiên cúi người nói:

"Tầm mắt của giáo chủ quả là không phải người thường, thảo nào có thể im hơi lặng tiếng làm cho lão phu cùng các thiên vương, công chủ khác mất đi phần lớn thế lực, chỉ vì phong cách và năng lực trước nay không giống nhau.”

Ông ta hiện tại thật sự phục Nghiêm Thiệp.

Ông ta trước kia, trước nay suy nghĩ đều là dùng âm mưu gây ra chiến tranh của giang hồ, làm suy yếu người khác, bản thân rất lợi dụng sơ hở, nổi tiếng giang hồ, Binh khí phổ chính là sản phẩm như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ cường đại bản thân so với làm suy yếu người khác lại càng quan trọng hơn.

m mưu chung quy chỉ là âm mưu, sẽ bị người khác nhìn thấu, sự cường đại của bản thân lại không thể công kích.

"Bách Hiểu Sinh vẫn nên suy nghĩ thêm, làm thế nào lợi dụng cơ hội này để giáo ta phát triển lớn mạnh, sắp xếp khác tự có người sẽ làm."

Nghiêm Thiệp liếc ông ta một cái, đi về nơi xa.

……..

"Ngươi lại muốn đưa ta đi đâu?"

Nhuế Ngọc thờ ơ nhìn Nghiêm Thiệp trước mặt.

Người kia nói:

"Thượng Quan Kim Hồng mời đệ đến dự tiệc, đệ cũng tiện thể tìm vài người.”

"Mấy người nào?"

Nàng hỏi.

"Tỷ đi thì biết ngay thôi!”

Nam Hải môn, một môn phái thần bí mấy năm nay bỗng nhiên ra đời, quật khởi nhanh như diều gặp gió.

Rất ít người nào biết vị trí sơn môn của họ, nhưng đối với ma giáo mà nói, chuyện này không phải là vấn đề.

Nghiêm Thiệp đưa Nhuế Ngọc đến một địa động thần bí, gào lên ở bên ngoài:

"Nam Hải nương tử, hoặc là nói Quan m ngàn tay, bổn tọa đích thân đến gặp ngươi, ngươi còn không ra đây?”

Chốc lát sau, một dáng người thướt tha đi ra ngoài động, toàn thân cô ta đang che phủ một tầng sương mù, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ ảo, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, bay lượn như cõi tiên, chứa đầy màu sắc thần bí, không giống như người phàm trần.

"Kha kha, sớm đã nghe tin Phạm lão giáo chủ quy tiên, thánh giáo xuất hiện tân giáo chủ, không ngờ lại là ngươi, nghe nói gần đây ngươi vừa mới gây ra một chuyện lớn, tàn sát đám lừa hói kia của Thiếu Lâm?"

Tiếng cười giống như chuông ngân vang vọng xung quanh, bóng người của Nam Hải nương tử càng mờ ảo.

"Giả thần giả quỷ."

Nghiêm Thiệp lạnh lùng quát một tiếng:

"Ngươi đã biết uy danh của bổn tọa, còn không mau đầu hàng, chó cậy gần nhà, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.”

Trên người hắn bộc phát một luồng sát khí mạnh mẽ.

"Kha kha, nhớ trước kia khi ngươi còn là công chủ thánh giáo, ngươi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, bây giờ lại dám vô lễ với ta như vậy."

Giọng của Nam Hải nương tử dần chuyển lạnh, lại nhìn về Nhuế Ngọc:

"Nhuế tỷ tỷ, tỷ cũng đến giúp hắn đối phó muội sao, cũng đúng, quan hệ của các người thời gian qua rất tốt.”

Nhuế Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, không đáp gì cả.

Nghiêm Thiệp mặt không biểu cảm nói:

"Hôm nay bổn tọa đến đây chỉ cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là phục tùng, bổn tọa niệm tình ngươi là người tài, có thể không nhắc đến chuyện cũ những tội lỗi của ngươi, bằng không Viên nguyệt loan đao chém ra, ngươi chỉ có con đường chết ngay tại chỗ."

"Nói khoác không biết xấu hổ, để ta xem xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì, có xứng ngồi ở vị trí giáo chủ hay không!"

Trong sương mù, Nam Hải nương tử bỗng nhiên quát lớn, toàn thân trong sương mù tỏa ra hàng ngàn hàng vạn hàn khí lạnh lẽo.

"Xấc xược!"

Ánh mắt của Nghiêm Thiệp liền lạnh, loan đao trong tay hiện ra, một vầng ánh sáng viên nguyệt đao chém thẳng ra, quét qua không trung một độ cong tuyệt đẹp.

Binh binh binh!

Một âm thanh trong trẻo vang vọng trong không trung, những nơi đao quang của Nghiêm Thiệp đi qua, hàn khí lạnh lẽo kia bỗng chốc vỡ tan, sát khí lạnh lẽo xông thẳng lên trời.

"Không thể nào, ngươi lại có thể dùng một đao phá ngàn phi châm của ta!"

Nam Hải nương tử vô cùng kinh sợ, sương mù toàn thân bỗng chốc không giữ nổi, tan biến ra ngoài, lộ ra một thiếu nữ phong thái tài hoa, dáng vẻ xinh đẹp, toàn thân cô ta đến cả một bộ quần áo cũng không mặc, da thịt nõn nà để lộ dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt của Nghiêm Thiệp chẳng mảy may chuyển động, Viên nguyệt loan đao chém xuống, ma tính điên cuồng khiến cho Nhuế Ngọc ở bên cạnh quan sát vì kinh sợ.

"Thời gian ngắn ngủi không gặp, võ công của hắn lại tiến bộ như vậy, nhưng cũng hoàn toàn đi lên con đường thiên ma, càng thêm phi nhân. Lần trước hắn bị người phụ nữ kia dụ dỗ, tuy không có động tác gì nhưng mình có thể nhìn ra, tận đáy lòng của hắn chất chứa sắc dục, còn bây giờ thì một chút xíu cũng không tồn tại……"

Trong lòng Nhuế Ngọc vô cùng hoảng sợ.

Còn Nam Hải nương tử kia đối mặt với một đao không chút lưu tình của Nghiêm Thiệp, cô ta không lo nổi những thứ khác, dáng vẻ uyển chuyển, qua lại không ngớt dưới quang đao vô tận, trên người thỉnh thoảng phát ra rất nhiều ám khí, nhưng một đao trước mặt vô cùng kỳ diệu, cô ta vẫn đành bất lực.

Đao pháp của Nghiêm Thiệp dung hợp Phá giới đao pháp cùng Như ý bát thức, nhập đến đơn giản cùng phức tạp vào một thể, tuy chưa đạt đến cảnh giới vô cùng mạnh của "Thần đao trảm”. Nhưng uy lực của một đao này, vẫn là đạt đến đỉnh cao, có thể xưng là Nhân lực cực trí.

Nam Hải nương tử tu vi siêu phàm, ngày trước chính là khoe khoang có thể giành phần thắng với giáo chủ mới dám phản giáo mà rời đi. Nhưng đối mặt với một đao này của Nghiêm Thiệp, cô ta cũng hoàn toàn chống cự không nổi.

Nhưng cuối cùng cô ta cũng không hổ làm cao thủ của thời đại, ứng biến với nguy hiểm vô cùng tốt người nào cũng không sánh bằng.

Chỉ thấy trên mặt cô ta lộ ra một tia nghiêm nghị, lộ ra một cánh tay ngọc ngà, giơ lên đỡ lấy ma đao khiến người ta khiếp sợ kia.

Không bất ngờ, Viên nguyệt loan đao giống như cắt đậu phụ, nhẹ nhàng và dễ dàng chặt cánh tay kia của cô ta ra, máu tươi đỏ thẳm bắn tung tóe trong không trung, giống như cơn mưa nhỏ.

Sau khi chặt đứt cánh tay, đao thế kia không chút sơ sót, chẳng cho cô ta tí cơ hội hít thở, càn quét sạch sẽ, chém về hướng yết hầu của cô ta.

Nhưng có cánh tay kia kéo dài thời gian, Nam Hải nương tử nắm lấy thời cơ, nhảy khỏi vòng chiến, chỗ cánh tay bị đứt máu tươi đỏ thẫm chảy không ngừng.

"Hay cho một tráng sĩ chặt tay, ứng biến của ngươi, quả quyết, có thể xưng là người hùng của thời đại đấy."

Nghiêm Thiệp không tiếp tục ra tay nữa, mà là khen ngợi Nam Hải nương tử.

Người kia cười khổ một tiếng, bỗng nhiên quỳ xuống:

"Thuộc hạ tham kiến giáo chủ, kính mong giáo chủ không tính toán hiềm khích trước kia, thu nhận tiểu nữ nhập vào giáo, tiểu nữ nguyện cả đời cho giáo chủ sai khiến.”

"Ngươi đứng lên đi, một đao vừa rồi kia ngươi đã chứng minh giá trị của bản thân, từ hôm nay trở đi, ngươi vẫn là một trong Tứ đại công chủ của giáo ta."

Nghiêm Thiệp ném một miếng vải gạt để cô ta băng bó.

Nhuế Ngọc ở bên cạnh hỏi:

"Vừa rồi cô ta nếu không có khả năng sống dưới một đao kia của ngươi, ngươi sẽ dừng tay sao?”

"Nếu như ngay cả khả năng nhận một đao của đệ cũng không có, cô ta có giá trị gì để sống tiếp? Đi cùng Hoa Bạch Phụng mới là nơi tốt nhất thuộc về cô ta, đế nghiệp của bổn giáo đang triển khai, vô cùng thiếu người, nhưng không thể thiếu người không có năng lực."

Nghiêm Thiệp lạnh lùng nói.

Nam Hải nương tử đang băng bó vết thương nghe thấy câu nói kia thì không ngừng rùng mình.

Nhuế Ngọc lại hỏi:

"Kế tiếp ngươi muốn tìm ai?”

"Vẫn là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất béo.”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.