Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luận đạo diệt ma!

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

"Môn phái nào lợi hại nhất thiên hạ?”

"Thiếu Lâm!”

"Tại sao?”

"Thiếu Lâm là tổ đình của Thiền Tông, đứng đầu Phật môn trong Thiên hạ, cũng là võ học thánh địa, có 72 tuyệt kỹ, tứ đại thần công. Sau khi Đạt Ma Lão Tổ về phía Đông, thì xưa nay vẫn đứng sừng sững không ngã.

Trăm ngàn năm nay, bất luận giang hồ thịnh suy, thế sự biến đổi, nó trước sau cũng đứng đầu môn phái trong thiên hạ.

Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, câu nói này cho dù là đứa con nít cũng biết.”

"Nhưng nếu như Thiếu Lâm bị người khác tiêu diệt thì sao?”

"Chuyện này không có khả năng!”

"Tại sao không có khả năng?”

"Bởi vì nó là Thiếu Lâm, cho nên không thể bị tiêu diệt.”

"Nhưng mà, đây là sự thật!”

…….

Không biết từ lúc nào, một tin tức kinh động thiên hạ truyền khắp Võ lâm.

Thiếu lâm đã bị tiêu diệt.

Đối với rất nhiều người trong giang hồ mà nói, đây vốn chỉ là chuyện cười, không có người nào tin.

Nhưng tin tức này lại tuyệt đối sẽ không có giả.

Bởi vì đây là lời của Tiểu Lý Thám Hoa.

Lý Tầm Hoan là một người thế nào, cho dù là những người kia chán ghét , thù hận ông ta cũng không thể không thừa nhận, ông ta là một quân tử, địa hiệp, người tốt thật sự.

Ông ta nhất định sẽ không đùa kiểu này, không tung lời nói dối này.

Vì vậy, Thiếu Lâm bị người khác tiêu diệt là sự thật.

Ngày thứ hai tin tức truyền ra, chưởng môn 7 đại môn phái của Thiếu Lâm cùng với rất nhiều cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ đều không hẹn mà gặp đến Tung Sơn, leo lên ngôi chùa cổ ngàn năm kia.

Lúc đến, dáng vẻ của họ đoan trang, nghiêm túc. Còn lúc xuống, từng người bọn họ vẻ mặt kinh hoàng, bước đi lảo đảo, trên mặt đầy hoảng hốt, trong đó có vài người vẫn đang không ngừng nôn mửa.

Các đệ tử của họ hỏi rất lâu, mới có người nói ra những gì nghe được thấy được ở Thiếu Lâm.

Trước kia tường đỏ ngói vàng, cây xanh xung quanh, cổ tự ngàn năm huy hoàng trang nghiêm, lại giống hệt như địa ngục trần gian.

Gần ngàn thi thể chất đống trước cửa chùa, máu tươi đỏ thẫm thấm đẫm trên mặt đất, có lẽ toàn bộ đất, bức tường của tu viện đều biến thành màu đen.

Hài cốt của Bạch Sâm Sâm ngã xuống trước tượng Phật, đối lập với thân màu vàng kim kia. Máu thịt thối rửa đã thu hút vô số côn trùng. Mùi máu tanh hoàn toàn thôn tính mùi nhang lượn lờ ngàn năm kia.

"Bọn ta chưa bao giờ thấy cảnh đáng sợ như vậy. Đó đã không phải nơi ở trần gian, là địa ngục, là đất Ma……"

Điểm Thương Phái chưởng môn Thạch Lôi cả đời từng trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, giết người vô số là người nói những lời này, sắc mặt của ông ta khi ấy quả thật không có cách nào hình dung, vô cùng đau đớn, đi tới đi lui run cầm cập, toàn thân lạnh cóng.

Hoa Sơn Khô Diệp sư thái vốn có tiếng ngay thẳng chính trực, cực kỳ căm ghét cái ác sắc mặt tái nhợt nói:

"Đây căn bản không phải là chuyện mà con người có thể làm, tân giáo chủ của Ma giáo căn bản là một con ma quỷ, đã mất hết lý trí, hắn lại có thể dùng máu viết 16 chữ này trên tường ở Thiếu Lâm ‘Trước tru Thiếu Lâm, sau diệt Võ đang, chỉ thánh giáo ta, Võ lâm xưng vương’, hắn đây là đang khiêu khích toàn bộ chính đạo trong giang hồ!”

"Nhưng không nghi ngờ gì là đây thật sự là một tên ma đầu đáng sợ nhất, điên cuồng nhất trong giang hồ từ trước đến nay. Nếu không ngăn cản hắn, e rằng thiên hạ này sẽ dấy lên một kiếp nạn Ma giáo chưa từng có từ trước đến nay!"

Chưởng môn đương thời của Nga Mi Thiết Ngọc tiên sinh nơm nớp lo sợ nói.

"Vì vậy chúng ta càng phải ngăn cản tên ma quỷ này, không thể để hắn tiếp tục gây họa cho thiên hạ!"

Trang chủ Tàng Kiếm sơn trang Tàng Kiếm lão nhân trầm mặc ít nói nhất nói chắc như đinh đóng cột.

"Đúng vậy, ‘Trước tru Thiếu Lâm, sau diệt Võ đang’ ……Vậy thì chúng ta đến núi Võ Đang ngay, mời đạo trưởng Xung Ẩn xuống núi thủ lĩnh quần hào, tiêu diệt Ma giáo."

Lý Tà Dương phái Thanh Thành dõng dạc nói.

Dưới chân núi Tung Sơn, rất nhiều nhân sĩ chính đạo trong thời gian ngắn hội ngộ nhau. Sau khi đưa ra quyết định, lập tức đi đến núi Võ Đang.

Vài ngày sau, một tin tức chấn động thiên hạ truyền ra, 7 đại phái đứng đầu Võ Lâm, giang hồ chính đạo lấy ngày mùng 2 (âm lịch) tháng 2 năm sau kết thành đồng minh núi Võ Đang, bầu Võ Lâm Minh Chủ, thảo phạt Ma giáo, chấn chỉnh trật tự giang hồ.

"Mùng 2 tháng 2, đỉnh núi Võ Đang, quần hiệp hội minh, luận đạo diệt ma!”

Chuyện này vừa truyền ra, lập tức người luyện võ trong thiên hạ cùng rối loạn, tập trung sôi nổi tại Võ Đang, vài ngày ngắn ngủi, núi Võ Đang ngay cả chân núi cũng chật ních nhân sĩ giang hồ.

Chuyện này thậm chí đã kinh động triều đình, phái ra lượng lớn lính do thám, tiến hành tuần ra để tránh xảy ra loạn lạc.

........

"Cao thủ trong thiên hạ cùng nhau tụ hợp trên núi Võ Đang, tiêu diệt yêu nhân Ma giáo?"

Nghe thấy tin tức thủ hạ do thám được, khóe miệng của Nghiêm Thiệp nhếch lên một nụ cười khẩy.

Nhuế Ngọc cau mày nói:

"Cả thiên hạ đoàn kết lại tiêu diệt ngươi, ngươi một chút xíu cũng không sợ sao?”

Nghiêm Thiệp nhìn về phía nàng, ngạo nghễ nói:

"Vì sao đệ phải sợ, con cừu có nhiều đi nữa cũng không chống lại được con sư tử mạnh mẽ, đám người ô hợp có nhiều đi nữa cũng chỉ là đám người tạp nham, vô tổ chức, vô kỉ luật.”

"Ngươi rất tự tin, không biết có phải là tự đại hay không.”

Nhuế Ngọc lạnh lùng nói, giọng điệu mang theo sự mỉa mai.

Nghiêm Thiệp nói:

"Không phải đệ tự đại, thực ra là mấy nhân sĩ chính đạo kia quá vô dụng, thật sự không đáng được đệ xem trọng. Rõ ràng biết đệ đã bắt đầu ra tay, nhưng bọn chúng vẫn muốn định thời gian kết thành đồng minh vào tháng 2 năm sau.

Chuyện này không phải kẻ lãnh đạo của bọn chúng không biết dụng binh thần tốc, thực ra chính là thời gian lãng phí khó hiểu của bọn chúng, tuy đang dựng cờ bảo vệ đạo trừ Ma, nhưng cũng muốn lợi ích của bản thân, thời gian ngắn căn bản không thể tập hợp nổi, liên minh như vậy đâu biết có lực chiến đấu gì đáng nói, đệ thậm chí không cần bản thân tự ra tay cũng có thể túm bọn chúng lên.”

Nghe xong lời của hắn, Nhuế Ngọc trầm mặc rất lâu, mới thở dài nói:

"Thực ra, so với kẻ lòng tham không đáy như ngươi, mấy nhân sĩ chính đạo kia căn bản là con cừu, chỉ có bổn phận bị ngươi săn giết. Bọn chúng số lượng rất đông, cao thủ cũng rất nhiều, mỗi người đều là người tài trong nhân gian, hợp lại cùng một chỗ lại chỉ là con trùng.”

Nghiêm Thiệp không nói, đây chẳng lẽ không phải là khuyết điểm của bản thân dân tộc này, một người là long, một đám người là trùng.

"Biến số duy nhất chính là ở chỗ Du Thanh Liên và Lý Tầm Hoan bị hắn ta cứu đi. Nhưng người tốt bụng như Lý Tầm Hoan đây thì đánh không qua mấy tên cáo già, còn Du Thanh Liên tuy võ công đạt đến đỉnh cao, nhưng cũng chưa hẳn là người giỏi chính trị, đấu cùng mấy đại hiệp chính đạo kia, e rằng cũng phải bị tổn thất."

Nghiêm Thiệp châm chọc nói.

Hắn đột nhiên lấy ra một bức thư vừa mới gửi đến, nói:

"So với mấy người kia, cái này mới là sự uy hiếp lớn nhất hiện nay của đệ.”

Nhuế Ngọc hiếu kỳ nhận lấy:

“Thượng Quan Kim Hồng, Kim Tiền Bang?"

"Chính là người này."

Sắc mặt của Nghiêm Thiệp có chút nặng nề, nói:

"Tên của Thượng Quan Kim Hồng xếp thứ 2 trong Binh Khí Phổ, thực lực gần như hơn cả tỷ, sẽ không yếu hơn đệ bao nhiêu, tuyệt đối không thể xem thường.”

Người này là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, ở ẩn nhiều năm mới tái xuất, đã sáng lập Kim Tiền Bang, thu nạp rất nhiều cao thủ trong Binh Khí Phổ, dã tâm đã lộ ra không còn nghi ngờ nữa, nếu để hắn cùng mấy chính đạo kia cấu kết với nhau, vậy thì có chút rắc rối rồi.”

"Vậy ngươi định làm gì?”

"Đương nhiên chỉ có một chữ, giết!”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.