Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia

Tiểu thuyết gốc · 1591 chữ

“ Tứ gia , Đông Tử bên kia đã truyền đến tin tức , không bao lâu bọn chúng sẽ đánh tới Thanh Hà Trấn .” Đình Vân đem mật thư đưa cho Hạ Tử Hiên .

“ Ân . Đình Vân ngươi thông tri cho tri huyện ngày mai lập tức di tản thôn dân . Đem toàn bộ rút tới trên núi đi .”

“ Dạ “

Hắn lần tới Thanh Hà trấn mục đích chính là diệt phỉ . Đám kia dã lang sơn tặc hoành hành ngang ngược , không đem vương pháp để vào mắt , tội ác chồng chất .

Nhưng vì đám kia người đông thế mạnh hơn nữa âm mưu quỷ kế vô cùng khiến cho triều đình phái người đi trước đó đều thất bại trở về .

Vậy nên Hoàng Thượng mới phái hắn tới nơi này trấn áp .

Mà lúc này Thanh Hà trấn người người đều vội vàng thu thập đồ đạc rủ nhau lên núi chạy trốn .

“ Thật là xui xẻo . Chúng ta thôn dân vừa mới được ngày lành lại liền gặp phải tai họa lớn như vậy .”

“ Phải đó , lần này nếu tai qua nạn khỏi , ta nhất định đến trên chùa ăn chay bảy ngày .”

“ Du ca nhi , các ngươi đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa .” Hạ Thời Triệt vừa hay tin liền vội vàng chạy tới chỗ Thẩm Tử Du .

Thẩm Tử Du nhìn thấy hắn thì mỉm cười : “ Đã xong hết rồi . Ngươi đó , mồ hôi ướt đầy đầu rồi kìa .”

Thẩm Tử Du nhìn Hạ Thời Triệt vội vàng dáng vẻ thì trong lòng không khỏi ngọt ngào . Vươn tay lau lau hắn mồ hơi .

Đột nhiên được như vậy quan tâm , Hạ Thời Triệt hai má ửng hồng , trên mặt mang theo ngu ngơ mỉm cười .

Đang lúc hắn định nói gì thì có một giọng nữ hét lên :

“ Tất cả mọi người chú ý đây .”

“ Là Tiểu Thúy cô nương .”

“ Sao cô ấy lại tới đây , chẳng lẽ thiếu đông gia có gì chỉ thị sao ?”

“ mau tới xem xem “

Tiểu Thúy nhìn mọi người đã tụ tập đông đủ , liền dõng dạc nói :

“ Nhà ta thiếu gia muốn mọi người khi chạy trốn liền để lại một ít lương thực , và đồ dùng ở lại .”

Nàng vừa nói xong , tất cả mọi người đều bất mãn .

“ Như thế nào có thể . Muốn để lại đồ vật chẳng khác nào là lấy mạng chúng ta .”

“ Đúng đó , như vậy chẳng phải tiện nghi đám thổ phỉ kia sao .”

“. . .”

“ Mọi người im lặng !” Tiểu Thúy nói tiếp : “ Đám thổ phỉ kia mục đích chính là cướp của . Nếu bọn chúng phát hiện cái gì cũng không còn , nhất định sẽ đuổi cùng giết tuyệt truy bắt các ngươi .”

“ Đến lúc đó mạng quan trọng vẫn là đồ quan trọng các ngươi tự nghĩ cho kĩ đi .”

Mọi người nhìn nhau , có chút sợ hãi , cũng có chút không nỡ . Tiểu Thúy thấy họ giao động liền cười : “ Hơn nữa các ngươi yên tâm , đợi sau khi trở về nhà ta thiếu gia nhất định sẽ còn các ngươi lương thực . Tuyệt đối không chết đói đâu .”

Mọi người nghe thấy thiếu đông gia sẽ cung cấp lương thực thì đã yên tâm . Tuy rằng không nỡ , nhưng vẫn đem đồ vật để lại một phần ba .

“ Ca ca , chúng ta phải làm sao đây ?” Thẩm Bân nhìn Thẩm Tử Du .

Thẩm Tử Du lắc đầu : “ Vẫn là nên để lại một chút đi .”

Thẩm Bân nghe vậy thì trong lòng không tình nguyện . Đối với Nhan Ngọc Khanh chán ghét lại tăng thêm một bậc .

Tiểu Thúy sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hí hửng trở về . Nhưng nhìn thấy trong đình hai người đang ngồi chơi cờ thì lập tức đen mặt .

Cái kia đáng chết lão nam nhân . Đã có vợ con rồi mà còn bám riết nhà nàng công tử .

Tuy rằng hiện tại thiếu gia lấy nam nhân thân phận tồn tại nhưng chẳng bao lâu cũng sẽ đổi về ca nhi thân . Nam nhân này năm lần bảy lượt tới tìm nàng công tử , không sợ hủy công tử thanh danh sao .

Đừng tưởng nàng không biết hắn đam mê công tử sắc đẹp . Đúng là lão háo sắc .

Tiểu Thúy ở trong lòng phun tào một hồi liền bưng lên tiêu chuẩn tươi cười bước vào mái đình .

“ Thiếu gia hảo , Hạ lão gia hảo .”

Nghe Tiểu Thúy gọi Nhan Ngọc Khanh là thiếu gia , bản thân là lão gia , Hạ Tử Hiên mặt lập tức đen lại .

Nhìn cái kia cười đến ôn nhu nam tử , hắn quyết định rộng lượng một chút . Tạm thời để cái này tiện tì sống thêm vài ngày .

Nhan Ngọc Khanh hạ cờ xuống : “ thế nào rồi .”

Tiểu Thúy : “ Thiếu gia yên tâm , tất cả đều như thiếu gia yêu cầu .”

Nhan Ngọc Khanh : “ Như vậy thì tốt .”

Nhan Ngọc Khanh nhắc nhở thôn dân như vậy cũng không phải là không có căn cứ . Thư trung thượng khi thổ phỉ tới thì không cướp được gì mà tức giận đuổi cùng giết tuyệt .

Nếu không nhờ vai chính thụ mưu kế thì Thanh Hà trấn toàn bộ đã bị diệt . Tuy nhiên gần một nửa số thôn dân đã bị hại chết . Nếu Nhan Ngọc Khanh đã biết , tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ thiệt mạng vô ích .

“ Ngọc Khanh mấy ngày này cũng phải cẩn thận . Vì an toàn , ngươi đừng cùng thôn dân trộn lẫn với nhau .” Nói như vậy tuy có chút khó nghe nhưng đây là sự thật . Trộn lẫn với đám kia người , chỉ sợ là kéo hắn chân sau .

Nhan Ngọc Khanh cười cười không nói . Hạ Tử Hiên thấy vậy cũng không biết nói gì . Chỉ cúi đầu tiếp tục chuyên tâm đánh cờ.

Hạ nốt bàn cờ dang dở , Nhan Ngọc Khanh quay sang nhìn hắn : “ Ngọ thiện đã tới , Hạ tiên sinh có muốn ở lại dùng bữa .”

“ Được Ngọc Lang mời , là Tử Hiên tam sinh hữu hạnh . Bất quá , Ngọc Lang không cần như vậy xa lạ .” Hạ Tử Hiên có chút thâm ý nói .

Nhan Ngọc Khanh vuốt ve lọn tóc : “ Như vậy không phải phép .” Sau đó không đợi hắn phản ứng liền đứng dậy .

Hạ Tử Hiên cũng chỉ có thể buồn bực mà đi theo hắn .

Hạ Tử Hiên ở lại Nhan Phủ suốt một buổi chiều . Đến khi trời sắc tối mới rời đi .

Hạ Tử Hiên không ngu ngốc . Hắn biết bản thân đã động lòng trước Nhan Ngọc Khanh .

Thực sự không thể tin nổi , hắn thế nhưng có một ngày yêu phải một nam nhân . Nhưng trong lòng hắn thế nhưng không muốn từ bỏ Nhan Ngọc Khanh , thậm chí còn suy nghĩ đến dùng thế ép người khả năng tính .

Nhan Ngọc Khanh cũng sắp 20 tuổi , tại hắn tuổi này nhiều người đã cưới vợ sinh con , hắn không thể không vội vàng .

Tuy nhiên , hắn cái kia cô quả suốt đời mệnh , khiến hắn không dám bước tới . Hai người tưởng như gần trong gang tấc thực ra lại cách cả chân trời .

Ngày hôm sau , Nhan Ngọc Khanh mang theo hộ vệ cùng người cùng lên núi tránh nạn . Đợi hơn 10 ngày khi thổ phỉ đi hết mới trở về .

Đúng như lời hứa , Nhan Ngọc Khanh đem lương thực mà thôn dân để lại bồi thường cho họ gấp đôi .

Đối với thôn dân mà nói đây quả thực là con số thiên văn , nhưng đối với Nhan Ngọc Khanh tài sản nói , chẳng qua là như muối bỏ biển mà thôi .

Tuy nhiên , sau khi thổ phỉ lui đi , hắn không gặp lại Hạ Tử Hiên nữa .

Trong thời gian qua đã quen hắn hay không mời tự tới , đột nhiên không có , làm hắn có chút tịch mịch .

“ Công tử , ngài làm sao vậy ?”

Tiểu thúy tiếng nói đánh gãy Nhan Ngọc Khanh ngẩn người . Ưu nhã bưng lên chén trà , hắn nói : “ Chúng ta tại đây cũng đủ lâu rồi , cũng nên rời đi thôi .”

Tiểu thúy : “ Công tử muốn trở về nhà hay lại du sơn ngoạn thủy .”

Nhan Ngọc Khanh : “ Một tháng nữa là đến phụ thân sinh thời , chúng ta vẫn là nhanh trở về thì hơn .”

Tiểu thúy nghe vậy thì hưng phấn vô cùng . “ Nô tì lập tức đi chuẩn bị hành trang .” Nói xong thì vội chạy ra ngoài , sợ Nhan Ngọc Khanh đổi ý dường như .

Nhìn nàng bóng dáng Nhan Ngọc Khanh chỉ lắc đầu cười .

Đợi sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, 3 ngày sau Nhan Ngọc Khanh liền rời khỏi Thanh Hà Trấn

Bạn đang đọc Cửu Kiếp Tán Tiên sáng tác bởi MẫuĐơnĐình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MẫuĐơnĐình
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.