Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia
“ Tứ gia , Đông Tử bên kia đã truyền đến tin tức , không bao lâu bọn chúng sẽ đánh tới Thanh Hà Trấn .” Đình Vân đem mật thư đưa cho Hạ Tử Hiên .
“ Ân . Đình Vân ngươi thông tri cho tri huyện ngày mai lập tức di tản thôn dân . Đem toàn bộ rút tới trên núi đi .”
“ Dạ “
Hắn lần tới Thanh Hà trấn mục đích chính là diệt phỉ . Đám kia dã lang sơn tặc hoành hành ngang ngược , không đem vương pháp để vào mắt , tội ác chồng chất .
Nhưng vì đám kia người đông thế mạnh hơn nữa âm mưu quỷ kế vô cùng khiến cho triều đình phái người đi trước đó đều thất bại trở về .
Vậy nên Hoàng Thượng mới phái hắn tới nơi này trấn áp .
Mà lúc này Thanh Hà trấn người người đều vội vàng thu thập đồ đạc rủ nhau lên núi chạy trốn .
“ Thật là xui xẻo . Chúng ta thôn dân vừa mới được ngày lành lại liền gặp phải tai họa lớn như vậy .”
“ Phải đó , lần này nếu tai qua nạn khỏi , ta nhất định đến trên chùa ăn chay bảy ngày .”
“ Du ca nhi , các ngươi đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa .” Hạ Thời Triệt vừa hay tin liền vội vàng chạy tới chỗ Thẩm Tử Du .
Thẩm Tử Du nhìn thấy hắn thì mỉm cười : “ Đã xong hết rồi . Ngươi đó , mồ hôi ướt đầy đầu rồi kìa .”
Thẩm Tử Du nhìn Hạ Thời Triệt vội vàng dáng vẻ thì trong lòng không khỏi ngọt ngào . Vươn tay lau lau hắn mồ hơi .
Đột nhiên được như vậy quan tâm , Hạ Thời Triệt hai má ửng hồng , trên mặt mang theo ngu ngơ mỉm cười .
Đang lúc hắn định nói gì thì có một giọng nữ hét lên :
“ Tất cả mọi người chú ý đây .”
“ Là Tiểu Thúy cô nương .”
“ Sao cô ấy lại tới đây , chẳng lẽ thiếu đông gia có gì chỉ thị sao ?”
“ mau tới xem xem “
Tiểu Thúy nhìn mọi người đã tụ tập đông đủ , liền dõng dạc nói :
“ Nhà ta thiếu gia muốn mọi người khi chạy trốn liền để lại một ít lương thực , và đồ dùng ở lại .”
Nàng vừa nói xong , tất cả mọi người đều bất mãn .
“ Như thế nào có thể . Muốn để lại đồ vật chẳng khác nào là lấy mạng chúng ta .”
“ Đúng đó , như vậy chẳng phải tiện nghi đám thổ phỉ kia sao .”
“. . .”
“ Mọi người im lặng !” Tiểu Thúy nói tiếp : “ Đám thổ phỉ kia mục đích chính là cướp của . Nếu bọn chúng phát hiện cái gì cũng không còn , nhất định sẽ đuổi cùng giết tuyệt truy bắt các ngươi .”
“ Đến lúc đó mạng quan trọng vẫn là đồ quan trọng các ngươi tự nghĩ cho kĩ đi .”
Mọi người nhìn nhau , có chút sợ hãi , cũng có chút không nỡ . Tiểu Thúy thấy họ giao động liền cười : “ Hơn nữa các ngươi yên tâm , đợi sau khi trở về nhà ta thiếu gia nhất định sẽ còn các ngươi lương thực . Tuyệt đối không chết đói đâu .”
Mọi người nghe thấy thiếu đông gia sẽ cung cấp lương thực thì đã yên tâm . Tuy rằng không nỡ , nhưng vẫn đem đồ vật để lại một phần ba .
“ Ca ca , chúng ta phải làm sao đây ?” Thẩm Bân nhìn Thẩm Tử Du .
Thẩm Tử Du lắc đầu : “ Vẫn là nên để lại một chút đi .”
Thẩm Bân nghe vậy thì trong lòng không tình nguyện . Đối với Nhan Ngọc Khanh chán ghét lại tăng thêm một bậc .
Tiểu Thúy sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hí hửng trở về . Nhưng nhìn thấy trong đình hai người đang ngồi chơi cờ thì lập tức đen mặt .
Cái kia đáng chết lão nam nhân . Đã có vợ con rồi mà còn bám riết nhà nàng công tử .
Tuy rằng hiện tại thiếu gia lấy nam nhân thân phận tồn tại nhưng chẳng bao lâu cũng sẽ đổi về ca nhi thân . Nam nhân này năm lần bảy lượt tới tìm nàng công tử , không sợ hủy công tử thanh danh sao .
Đừng tưởng nàng không biết hắn đam mê công tử sắc đẹp . Đúng là lão háo sắc .
Tiểu Thúy ở trong lòng phun tào một hồi liền bưng lên tiêu chuẩn tươi cười bước vào mái đình .
“ Thiếu gia hảo , Hạ lão gia hảo .”
Nghe Tiểu Thúy gọi Nhan Ngọc Khanh là thiếu gia , bản thân là lão gia , Hạ Tử Hiên mặt lập tức đen lại .
Nhìn cái kia cười đến ôn nhu nam tử , hắn quyết định rộng lượng một chút . Tạm thời để cái này tiện tì sống thêm vài ngày .
Nhan Ngọc Khanh hạ cờ xuống : “ thế nào rồi .”
Tiểu Thúy : “ Thiếu gia yên tâm , tất cả đều như thiếu gia yêu cầu .”
Nhan Ngọc Khanh : “ Như vậy thì tốt .”
Nhan Ngọc Khanh nhắc nhở thôn dân như vậy cũng không phải là không có căn cứ . Thư trung thượng khi thổ phỉ tới thì không cướp được gì mà tức giận đuổi cùng giết tuyệt .
Nếu không nhờ vai chính thụ mưu kế thì Thanh Hà trấn toàn bộ đã bị diệt . Tuy nhiên gần một nửa số thôn dân đã bị hại chết . Nếu Nhan Ngọc Khanh đã biết , tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ thiệt mạng vô ích .
“ Ngọc Khanh mấy ngày này cũng phải cẩn thận . Vì an toàn , ngươi đừng cùng thôn dân trộn lẫn với nhau .” Nói như vậy tuy có chút khó nghe nhưng đây là sự thật . Trộn lẫn với đám kia người , chỉ sợ là kéo hắn chân sau .
Nhan Ngọc Khanh cười cười không nói . Hạ Tử Hiên thấy vậy cũng không biết nói gì . Chỉ cúi đầu tiếp tục chuyên tâm đánh cờ.
Hạ nốt bàn cờ dang dở , Nhan Ngọc Khanh quay sang nhìn hắn : “ Ngọ thiện đã tới , Hạ tiên sinh có muốn ở lại dùng bữa .”
“ Được Ngọc Lang mời , là Tử Hiên tam sinh hữu hạnh . Bất quá , Ngọc Lang không cần như vậy xa lạ .” Hạ Tử Hiên có chút thâm ý nói .
Nhan Ngọc Khanh vuốt ve lọn tóc : “ Như vậy không phải phép .” Sau đó không đợi hắn phản ứng liền đứng dậy .
Hạ Tử Hiên cũng chỉ có thể buồn bực mà đi theo hắn .
Hạ Tử Hiên ở lại Nhan Phủ suốt một buổi chiều . Đến khi trời sắc tối mới rời đi .
Hạ Tử Hiên không ngu ngốc . Hắn biết bản thân đã động lòng trước Nhan Ngọc Khanh .
Thực sự không thể tin nổi , hắn thế nhưng có một ngày yêu phải một nam nhân . Nhưng trong lòng hắn thế nhưng không muốn từ bỏ Nhan Ngọc Khanh , thậm chí còn suy nghĩ đến dùng thế ép người khả năng tính .
Nhan Ngọc Khanh cũng sắp 20 tuổi , tại hắn tuổi này nhiều người đã cưới vợ sinh con , hắn không thể không vội vàng .
Tuy nhiên , hắn cái kia cô quả suốt đời mệnh , khiến hắn không dám bước tới . Hai người tưởng như gần trong gang tấc thực ra lại cách cả chân trời .
Ngày hôm sau , Nhan Ngọc Khanh mang theo hộ vệ cùng người cùng lên núi tránh nạn . Đợi hơn 10 ngày khi thổ phỉ đi hết mới trở về .
Đúng như lời hứa , Nhan Ngọc Khanh đem lương thực mà thôn dân để lại bồi thường cho họ gấp đôi .
Đối với thôn dân mà nói đây quả thực là con số thiên văn , nhưng đối với Nhan Ngọc Khanh tài sản nói , chẳng qua là như muối bỏ biển mà thôi .
Tuy nhiên , sau khi thổ phỉ lui đi , hắn không gặp lại Hạ Tử Hiên nữa .
Trong thời gian qua đã quen hắn hay không mời tự tới , đột nhiên không có , làm hắn có chút tịch mịch .
“ Công tử , ngài làm sao vậy ?”
Tiểu thúy tiếng nói đánh gãy Nhan Ngọc Khanh ngẩn người . Ưu nhã bưng lên chén trà , hắn nói : “ Chúng ta tại đây cũng đủ lâu rồi , cũng nên rời đi thôi .”
Tiểu thúy : “ Công tử muốn trở về nhà hay lại du sơn ngoạn thủy .”
Nhan Ngọc Khanh : “ Một tháng nữa là đến phụ thân sinh thời , chúng ta vẫn là nhanh trở về thì hơn .”
Tiểu thúy nghe vậy thì hưng phấn vô cùng . “ Nô tì lập tức đi chuẩn bị hành trang .” Nói xong thì vội chạy ra ngoài , sợ Nhan Ngọc Khanh đổi ý dường như .
Nhìn nàng bóng dáng Nhan Ngọc Khanh chỉ lắc đầu cười .
Đợi sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, 3 ngày sau Nhan Ngọc Khanh liền rời khỏi Thanh Hà Trấn
Đăng bởi | MẫuĐơnĐình |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |