Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa sáng không ngon lành

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

Giọng nói của ông chủ khiến Lucky đang đứng bên bát thức ăn ngoe nguẩy đuôi mà giật mình:”Không phải lại đi khám nữa chứ. Ấy chết!”

Lucky mong rằng mình đã nghe lầm. Thế nhưng hai giây sau chú chó nhỏ quả thật như chìm vào ác mộng. Cái ác mộng này không giống như những ác mộng trong giấc mơ. Đây là ác mộng xuất hiện ở đời thật. Và nó có thật!

Cơn ác mộng này bắt đầu xuất hiện từ ngày hè chói chang ba năm trước, khi chú chó Lucky vừa mới đặt chân vào ngôi nhà này. Hai tuần sau khi ở chung nhà với gia đình cậu bé Quang, ông chủ bắt đầu dẫn chú cún đi khám sức khoẻ.

Ra khỏi nhà thì không sao, Lucky vẫn vui vẻ tung tăng nhảy múa vì niềm hạnh phúc có được gia đình. Dọc đường đi cũng không sao khi chú chó nhỏ vẫn thích thú ngắm nhìn cảnh vật hàng cây xanh mát hai bên đường. Đứng trước bệnh viện thú y càng không sao khi mà Lucky càng cảm kích ông chủ khi dắt cậu vào nơi này để kết bạn. Suy nghĩ này càng hiện rõ hơn trong đầu chú cún khi càng vào sâu bệnh viện càng xuất hiện nhiều người bạn hơn, không chỉ có cún mà còn xuất hiện mèo, chuột, ếch, cóc, nhái,... chỉ có duy nhất điều kỳ lạ Lucky để ý thấy bạn thú cưng nào sắc mặt cũng xanh lè, còn có bạn mèo nét mặt hoảng sợ đang cố thoát ra khỏi cái xích trên cổ nữa chứ. Thật quái lạ!

Chỉ đến lúc bước chân vào phòng khám thì Lucky mới ngỡ ra hết thảy. Ôi không! Đây nào phải nơi gặp gỡ kết bạn thú cưng! Đây rõ ràng chính là nơi thử thách sống còn đối với thú cưng mà! Cửu tử vô sinh! Không có lối thoát! Một đi không trở lại!

Lần đầu khi đặt chân vào bệnh viện, Lucky quả thật đã quen với một người, đó chính là bác sĩ, còn trò chuyện với bác sĩ nữa. Không biết bác sĩ có hiểu Lucky nói gì hay không nhưng cả hai nói chuyện rất hăng hái. Mỗi lần mà Lucky kêu lên “gấu gấu” hay “ẳng ẳng” là bác sĩ đáp lời:

-Phiền anh giữ chặt con chó hộ tôi với! Nó quậy quá!

Chú chó nhỏ như chợt nhớ ra điều gì đang chờ đợi mình đằng sau câu nói của ông chủ, bèn cảm thấy rùng mình.

Ở bên cạnh, Quang nghe giọng của ba, lại quay sang nhìn chú chó nhỏ đang run lẩy bẩy bèn cảm thấy tội nghiệp:

-Khám sức khỏe hả ba?

Quang hỏi lại như muốn chứng thực Lucky không có nghe lầm.

-Ừ, con yêu!

Ông chủ nói rồi vô ý quay sang liếc nhìn Lucky. Cái liếc mắt của ông chủ vô tình khiến cho chú chó nhỏ càng thêm sợ hãi.

Nghe cậu chủ cùng Bác Hải trò chuyện, Lucky sợ hãi rúc vào buồng.

Bà chủ vẫn đang loay hoay trong bếp vẫn không phản ứng với lời nói của ông chủ. Dẫu sao đây cũng là sự việc bình thường, hàng năm vào thời điểm này ông chủ liền đưa đến trung tâm khám bệnh thú y mà kiểm tra sức khoẻ cơ mà. Bà chủ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ nhanh chóng kéo tủ gỗ dưới chân bếp lấy ra hộp thức ăn cho chó trút vào khay đựng thức ăn của Lucky.

-Đây, Lucky cũng ăn nhanh lấy sức đi khám.

Bà chủ như một thói quen hướng vào buồng ngủ chú cún mà nói lớn.

Tuy giọng nói của cô Cẩm không lớn nhưng lại ẩn chứa trong đó uy nghiêm của bậc tiền bối, lại thêm sự việc hồi sáng nên Lucky không thể nào phản kháng được, chỉ đành phó mặc cho số phận đẩy đưa đến cây kim tiêm của bác sĩ.

“Lại phải đến bệnh viện nữa!”, Lucky ngán ngẩm vừa gắng ăn bữa sáng vừa nghĩ.

-Lucky à!

Lucky nghe tiếng Quang bèn ngẩng đầu lên thấy cậu chủ đang đứng trước mặt mình với bộ dạng cười tủm tỉm ho một tiếng:

-Chúc cậu tai qua nạn khỏi!

Quang hí hửng vừa nói vừa xoa nhẹ đầu Lucky như muốn kích thích khu vực thần kinh trung ương bên trong não bộ chú chó nhỏ.

Lucky nghe Quang nói xong, mặt càng thêm tái nhợt. Lucky cúi gầm đầu xuống mà ăn.

Hai tiếng trước Lucky vẫn còn chìm vào trong giấc mộng đẹp đẽ. Ba mươi phút trước cậu vẫn còn tung tăng nhảy múa tưng bừng ngoài công viên. Hai mươi phút trước cậu vẫn còn đứng trong bức màn mưa tận hưởng cảm giác sảng khoái trong lành. Mười phút trước cậu vẫn còn được tận hưởng cảm giác khô ráo sau khi tắm mưa. Năm phút trước cậu vẫn hưởng thụ hương thơm béo ngậy từ làn khói mờ ảo dĩa trứng ốp la.

Phải nói trước khi câu nói mà ai cũng biết là câu nói gì của bác Hải vang lên, Lucky đã tận hưởng những khoảnh khắc đẹp đẽ trong cuộc sống. Nếu như ông chủ không nói câu nói mà cũng biết là câu nói gì, có lẽ hôm nay chính là ngày đẹp nhất mà Lucky chứng kiến. Thế nhưng khoảnh khắc ông chủ vừa vang lên câu nói đó, cuộc đời chú chó nhỏ như quay về thời điểm ba năm trước, cái thời điểm mà Lucky dành hai tiếng đồng hồ ngồi chơi với bác sĩ, Lucky cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Là một chú chó không sợ trời không sợ đất, điểm yếu duy nhất của cậu chính là đi khám bệnh. Chú cún rất sợ đến bệnh viện, sợ bác sĩ thú y, nhất là cây kim trong tay bác sĩ, rất là đau. Lucky buồn rầu nhanh chóng ăn hết thức ăn của mình với tốc độ như tia chớp, rồi nhìn về phía dĩa trứng ốp la của Quang, cậu nhanh chóng vù một cái ngoạm hết toàn bộ trứng nằm trên dĩa.

-Lucky, cậu làm gì thế?

Quang hí hửng chuẩn bị ăn dĩa trứng trên bàn bỗng cậu thấy cơn gió cuốn qua mang theo toàn bộ thức ăn, chỉ chừa lại cho cậu mỗi cái dĩa trống không quay vòng vòng trên bàn ăn.

Cơn gió này cậu rất quen thuộc, thậm chí là thấy mỗi ngày. Cơn gió có màu trắng tinh khôi kèm theo áng mây mượt mà uốn lượn quanh co từng khúc. Cho dù có chết Quang cũng nhận ra cơn gió này chính là do Lucky tạo thành. Chú chó nhỏ đã dành thức ăn với Quang.

-Cún hư!

Quang tức giận nhìn về phía chú chó vẫn mang bộ mặt u sầu giả vờ như không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Thấy Lucky vẫn giả vờ, Quang chỉ đành thở dài gặm chiếc bánh mì trên tay mình mà sống qua bữa ăn sáng. Dù sao Quang biết chính cậu là người gây chuyện trước nên chỉ đành lặng im bất bình trong lòng.

-Mình chẳng cảm thấy ngon miệng gì cả. Gầu.

Lucky than vãn, nhưng không biết rằng cậu có nhận ra mình đã ăn sạch khẩu phần ăn bản thân cùng dĩa trứng ốp la của cậu chủ không nhỉ?

Ăn sáng xong, bác Hải chở Lucky và Quang đến bệnh viện thú y. Đôi bạn thân mỗi lần được ba chở đi chơi rất thích ngắm cảnh vật băng qua khung cảnh hai bên. Nhưng hôm nay chỉ có Quang thích thú ngắm nhìn. Lucky thì vẫn ngồi yên không buồn để ý, chỉ chằm chằm một đường hướng về phía trước, cũng không thèm để ý phía trước có gì vui. Trong đầu chú chó nhỏ chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh bác sĩ đang lôi ra từng loại kim chích có nhỏ có to, có dài có ngắn.

“Mong rằng cây kim chích ấy không to lắm”, Lucky thầm nhủ.

Chiếc xe gắn máy chở ông chủ, cậu chủ và Lucky vẫn ổn định băng qua hàng loạt con đường.

Một lúc sau.

-Oa! Đến nơi rồi!

Quang reo lên đầy thích thú liếc sang chú chó nhỏ.

-Cậu chạy đi đâu vậy Lucky?

Lucky vừa nhìn thấy bệnh viện to đùng trước mắt chợt hoảng sợ mà bỏ chạy trước khi ông chủ và Quang nhận ra.

Thấy Lucky chạy vụt thật nhanh, Quang ngạc nhiên một lúc nhưng sau đó cũng thầm hiểu:”Tội nghiệp cho cậu”, trong lòng Quang giờ phút này toát ra vẻ đồng cảm cho ngày xấu số của bạn thân cún đây.

-Lucky lại đây!

Lucky đang chạy thì nghe thấy tiếng hét của ông chủ từ đằng sau vọng tới. Chú chó nhỏ quay đầu lại thấy bộ mặt tức giận của ông chủ thì hoảng sợ. Lucky cụp tai cúi đầu khuôn mặt buồn bã vội vã di chuyển từng bước hướng về phía ông chủ.

-Chó hư!

Bác Hải lại la thêm một tiếng.

Lucky cụp tai, chạy lại gần bác Hải, bày ra bộ dạng đáng thương.

-Tui biết là cậu sợ, nhưng ba tui vì tốt cho cậu thôi, đi nhanh về nhanh.

Quang thấy tội nghiệp chú chó nhỏ bèn tiến lại gần an ủi.

Nhìn Lucky ngoan ngoãn trở lại ông chủ cũng không nói gì nữa.

Bạn đang đọc Chú Chó Lucky sáng tác bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.