Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 4799 chữ

Hi. » Nhẹ nhàng hôn lên môi của Chi Yên làm cho nàng đang mơ màng ngủ trên sofa hơi tỉnh lại, hai mắt mờ sương mở ra, Tề Sóc mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.

Gần đây vì giúp Bách Huệ chọn áo cưới, nàng phải làm việc đến hơn 10h mới về nhà, có khi thậm chí còn vượt hơn 12h. Nàng tưởng rằng đã quá nhiều việc để làm rồi, không ngờ so với nàng hắn làm việc còn nhiều hơn. Hai người muốn chạm mặt nhau chỉ có thể vào lúc buổi tối sau khi hắn đi tiếp khách về hay buổi sáng sau khi cả 2 rời giường tới công ty, thời gian gặp nhau ngắn ngủi như thế, đã thế còn nhiều việc xoay quanh chuyện kết hôn của Bách Huệ, làm cho nàng nghĩ đến đều cảm thấy thật có lỗi.

Cho nên nhân dịp hôm nay Trăm Hân Hạnh đến thăm nhưng đột xuất hủy hẹn, nàng liền trở về nhà thật sớm chuẩn bị cùng hắn bồi đắp tình cảm, nàng chờ mãi đến khi ngủ gật trên sofa.

« Ngươi tại sao lại nằm ở đây, không về phòng ngủ ? » Hắn vén mấy sợi tóc mai rơi trên mặt nàng, ôn nhu hỏi.

« Bởi vì ta đang đợi ngươi. » Nàng ngồi dậy, ánh mắt mềm dẻo ngước nhìn.

« Chờ ta ? » Hắn kinh ngạc nhíu mày.

« Ừm. » Quan Chi Yên gật đầu đồng thời nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã hơn 10h rồi sao, nói như vậy là nàng đã ngủ hơn 2 tiếng. Kỳ quái, nàng có mệt đến vậy sao ? (Á á á…manh nha..có vẻ rồi ;) hí hí :’’> )

« Ngươi chờ ta có việc gì không ? » Hắn hỏi.

« Không có chuyện gì thì không thể chờ ngươi sao ? » Nàng hờn dỗi nhìn hắn 1 cái « Này con người nghiện công việc kia, chúng ta đã lâu không có ngồi cùng với nhau xem tivi nói chuyện phiếm, ta nhớ cảm giác này. » Nàng dựa sát vào hắn rồi nói.

« Cho nên ngươi chờ ta vì để cùng ngồi xem tivi nói chuyện ? » Tề Sóc cong môi mỉm cười, rất thích thân hình nhỏ nhắn của nàng nép vào người hắn.

« Không được sao ? »

« Đương nhiên là được, tuy nhiên ta mới từ bên ngoài trở về cả người bụi bẩn nhễ nhại, ngươi đợi ta vào tắm 1 cái rồi sau đó cùng ngươi xem tivi nói chuyện phiếm ? »

Nàng do dự 1 lúc lâu sau mới có chút không cam lòng miễn cưỡng trả lời « Được rồi. » hại Tề Sóc nhất thời cảm thấy giở khóc giở cười.

« Ta sẽ tắm bằng tốc độ nhanh nhất có thể. » Hắn cam đoan với nàng, sau đó nhanh chóng chạy vội vào phòng tắm.

Quan Chi Yên cười tủm tỉm thu hồi tầm mắt, cầm lấy remote tivi ở bên cạnh bật lên,tìm tìm kiếm kiếm những kênh có tiết mục hấp dẫn. Đột nhiên trong lúc đó nàng buông remote, cúi đầu nhìn bụng của mình, sau đó lại duỗi tay sờ sờ vào.

Kỳ lạ, rõ ràng nàng vừa mới ăn tối, còn ăn rất nhiều nha, vì sao giờ lại cảm thấy đói bụng rồi ?

Mặc kệ, xem tivi mà không có món gì ăn vặt thì cũng hơi kì kì, đi vào bếp làm mấy món vậy.

Nghĩ xong, nàng lập tức đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp, đột nhiên lại nghe thấy có tiếng nhạc chuông của di động vang lên, nàng quay đầu tìm kiếm 1 chút, thấy cặp tài liệu của Tề Sóc đặt trên bàn, tiếng nhạc kia đúng là phát ra từ chiếc cặp này.

Không do dự, nàng lập tức đi về phía cặp rút ra chiếc điện thoại của hắn, sau đó tự nhiên nhìn thoáng qua màn hình hiểu thị, rồi mới ấn nút call.

« Alo ? Ai vậy. »

Đầu bên kia im lặng 1 hồi.

« Alo ? Ai vậy. » Nàng nói lại 1 lần nữa, nhưng đầu bên kia vẫn không có tiếng đáp trả, nàng hoài nghi đưa điện thoại ra trước mặt nhìn 1 chút, mới phát hiện điện thoại đã sớm bị ngắt.

Nàng ngây ngốc sửng sốt, rồi nhún vai ra chiều không để ý lắm, cầm điện thoại di động đặt lên bàn, xoay người đi vào phòng bếp làm thức ăn.

Nàng mở tủ lạnh tìm được đồ nấu món canh toan lạt (hình như là canh gì chua cay í hay canh trứng…San ko hiểu rõ lắm, dịch đại :D), nấu xong thì suy nghĩ 1 chút lại cảm thấy món này 2 người ăn không đủ, vì thế lại quay sang làm thêm 1 mẻ bánh sủi cảo.

« Ngươi đang làm gì thế ? » Tề Sóc đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo của nàng, đưa cằm nhẹ nhàng tựa vào vai nàng rồi hỏi.

« Làm sủi cảo. » Nàng quay đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười.

« Ngươi chưa ăn tối sao ? » Hắn đột nhiên nhăn mặt nhăn mày.

« Rồi nhưng giờ ta cảm thấy có hơi đói bụng, cho nên muốn làm vài món để ăn. »

Hắn nghe xong liền giãn mày « Ta nhớ người nào đó nói với ta dù làm việc thế nào cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ, nhớ kỹ lắm a. » Hắn nhìn nàng nói, sau đó hôn lên môi nàng 1 chút.

Quan Chi Yên nhịn không được cảm thấy buồn cười « Những lời này là ta nói với ngươi. »

« Ta biết, ý ta muốn nói là ngươi không cần quan tâm người khác mà quên chăm sóc tới chính mình. » Hắn nói xong lại tiếp tục hôn nàng.

« Ừm. » Nàng ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.

« Đến đây đi, còn lại để ta làm cho. »

« Tuy rằng tay nghề làm bếp của ta không phải là thượng hạng nhưng làm sủi cảo không khó đối với ta, đừng lo lắng. » Nàng mỉm cười tỏ vẻ.

Tề Sóc gật đầu, theo ý của nàng.

« Thế còn cái nồi này là gì ? » Hắn nhìn về phía bếp gaz đang đặt 1 chiếc nồi bốc hơi nghi ngút hỏi.

« Canh toan lạt. Giúp ta khuấy 1 chút được không ? » Nàng đem nồi mở ra, cầm lấy 1 cái thìa.

Tề Sóc lập tức thay nàng cầm lấy 1 quả trứng gà bỏ vào, cũng thuận tay đánh tơi trứng trong nồi canh.

« Ngươi nấu nhiều như vậy ăn có hết không ? » Hắn hỏi.

« Ăn không hết thì có ngươi giúp ta ăn hết mà, ta nói có đúng hay không ? »

Tề Sóc còn có thể nói được gì đây, chỉ có thể cười khổ đáp lại.

Tất cả đã được nấu xong xuôi, bọn họ di chuyển các món ra ngoài phòng khách chuẩn bị đại chiến giành ăn, Quan Chi Yên đột nhiên nhớ tới cuộc gọi lúc nãy.

« Sóc, vừa rồi có người gọi cho ngươi, ta bắt máy nhưng khi ta trả lời thì bên kia dập máy. » Nàng nói.

« Là ai ? » Hắn vòng tay ôm nàng, tay di chuyển từng chút từng chút.

« Không biết, màn hình hiển thị là Đoàn tiểu thư. »

Hắn ngạc nhiên sửng sốt 1 chút, tay lập tức buông nàng ra, sau đó đứng dậy nhảy xuống khỏi sofa « Ta đi gọi điện 1 cái, ngươi ăn trước đi nha. » Nói xong, hắn cầm lấy di động trên mặt bàn bước ra ngoài ban công gọi điện.

Quan Chi Yên có chút hoài nghi nhìn bóng dáng hắn, nhưng mùi thơm của các món ăn không ngừng thu hút vị giác và khứu giác của nàng, làm cho nàng không để tâm suy nghĩ nữa. Quên đi, trời đánh còn tránh miếng ăn, vẫn là nên ăn trước rồi nói sau vậy.

Ăn sủi cảo trước sau đó tới canh, húp canh xong lại tiếp tục ăn sủi cảo, 1 viên tiếp nối 1 viên nữa, chờ Tề Sóc nói chuyện điện thoại xong lúc quay trở về phòng khách, trên bàn dĩa sủi cảo và canh đã hao hơn 1 nửa, mà nàng vẫn còn tiếp tục ăn, cảm giác như không có gì thỏa mãn hay muốn dừng lại.

Tề Sóc nhìn tình hình lúc bấy giờ, cả người đều ngây dại.

« Chờ 1 chút, ngươi ăn nhiều như vậy không sao đấy chứ ? » Hắn lấy tay đoạt lấy nồi canh và thìa của nàng, vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi.

« A, ngươi đã quay lại. Nhanh ngồi xuống ăn đi, bằng không sẽ bị ta ăn sạch a, ta mặc kệ cho coi. » Nàng ngẩn đầu đứng lên nhếch miệng cười, dừng 1 chút sau đó lại nhịn không được ảo não liếc nhìn bàn ăn 1 cái rồi nói « Sớm biết như vậy thì nấu nhiều hơn rồi. »

Hắn cứng họng nhìn nàng, hoài nghi có phải nàng bị cái gì hay không.

« Chi Yên, ngươi không sao chứ ? » Vẻ mặt hắn quan tâm ngồi xuống bên cạnh nàng.

« Không có việc gì, sao lại hỏi như vậy ? » Nàng lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

« Không phải ngươi vừa nói ngươi đã ăn tối rồi sao, vậy sao giờ còn ăn nhiều như vậy ? »

« Ngươi bị hết hồn đúng không ? Chính ta cũng bị dọa a. » Nàng nhìn hắn trêu trọc « Không biết có phải do gần đây thường cùng với Bách Huệ chạy tới chạy lui tiêu hao nhiều năng lượng, đặc biệt bụng luôn mau đói, cũng đặc biệt ăn rất nhiều. Ngươi nói xem ta ăn như vậy có thể sẽ biến thành 1 người béo phì hay không a ? » Kỳ thực chính nàng cũng có điểm hơi lo lắng.

Biết nàng không phải đang rượu chè say xỉn mà chỉ ăn uống quá độ đến mức không nói nên lời, Tề Sóc nhất thời yên tâm ngồi xuống.

« Ngươi trở nên béo phì, ta thấy đời này không có khả năng. » Hắn liếc nàng 1 cái không đồng ý với nàng, sau đó cầm lấy đôi đũa trên bàn gắp sủi cảo đưa vào miệng.

« Ta làm sủi cảo ngon không ? » Quan Chi Yên chờ mong hỏi.

« Là ta mua sủi cảo ngon không ? » Hắn nói xong liền cầm lấy bát của nàng, uống mấy ngụm canh.

« Canh ta nấu ngon chứ ? » Nàng lại hỏi.

« Nước quá ít, hơi mặn. » Vẻ mặt hắn nghiêm túc nhận xét.

« Uy, khó khăn lắm ta mới xuống bếp nấu này nấu nọ, ngươi không khen được 1 lời nào hay sao a. » Nàng nhịn không được đánh hắn 1 cái.

« Ta nói giỡn thôi. » Đột nhiên hắn nhếch miệng nói « Ăn rất ngon. »

« Chán ghét ! » Nàng trừng mắt liếc hắn 1 cái, lại đánh hắn thêm mấy cái.

Sau khi 2 người vừa ăn vừa nói chuyện tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, từ công việc đến văn phòng phát sinh những chuyện bất ngờ, 1 dĩa sủi cảo cùng nồi canh bất tri bất giác hết sạch.

Tề Sóc đứng dậy thu thập bát đũa, Chi Yên phụ trách tìm kênh có tiết mục [người đẹp và tên lừa đảo], chờ hắn sau khi dọn xong cùng ngồi xem. Nhưng bụng ăn no mí mắt của nàng bắt đầu trĩu nặng, nàng nhìn màn hình tivi, nhìn nhìn 1 hồi liền nằm xuống, nhắm 2 mắt lại, chờ Tề Sóc ở trong bếp dọn dẹp tất cả xong xuôi bước ra thì mỹ nhân đã sớm đi vào giấc ngủ.

Hắn lắc lắc đầu, mang theo sự sủng ái cùng thái độ bất đắc dĩ mỉm cười tiến đến sofa, xoay người đem nàng từ sofa ôm vào phòng ngủ, sau đó mới trở lại phòng khách tắt tivi, tắt đèn.

Một ngày đã trôi qua, cuối cùng mục tiêu lấy nàng của hắn từng bước được thực hiên rất tốt.

Ngày kết hôn của bọn họ ngày càng đến gần.

« Ác ~ »

Mới ăn xong bữa sáng, Quan Chi Yên liền đột nhiên nôn mửa, làm cho trợ lý và mấy nhân viên đang ngồi ở văn phòng vừa hết hồn vừa sợ hãi.

« Quan tỷ, ngươi có sao không ? »

« Quan tỷ, ngươi cảm thấy thế nào ? Có cần ta gọi xe chở ngươi tới bệnh viện không ? »

« Hay là chúng ta giúp ngươi gọi cho Tề tiên sinh, kêu hắn tới đưa ngươi đi bệnh viện ? Ta cảm thấy ngươi nên đi bệnh viện 1 chuyến đi, nhìn ngươi có vẻ không khỏe lắm. »

« Ta cũng cảm thấy vậy. »

« Ta cũng thế. »

« Cho ta xin 1 ly nước. » Quan Chi Yên vô lực lắc đầu nói.

« Nước đây, Quan tỷ. » Trợ lý Tiêu Lí lập tức dâng lên bằng 2 tay.

« Cám ơn. » Nàng đón lấy ly nước, dùng nước nóng đè nén dư vị tởm lợm muốn nôn kia xuống.

« Quan tỷ, ta gọi taxi rồi cùng ngươi đến bệnh viện nhé được không ? » Trợ lý khác – Tiểu Dương quan tâm hỏi.

« Ta đỡ nhiều rồi. » Chi Yên khoát tay áo « Cám ơn mọi người đã quan tâm. »

« Nhưng là vẫn nên đi bác sĩ xem sao, Quan tỷ à. » Nhân viên làm part- time Tiểu Bình nhịn không được nói.

« Ta biết tình trạng của mình, cho nên mọi người không cần lo lắng quá như vậy. » Chi Yên lại từ chối.

Nàng nghĩ chắc chắn là do tối qua ăn uống tùm lum rồi liền đi ngủ thành ra dạ dày không tiêu hóa hết thức ăn, cho nên vừa rồi ăn bánh trứng đầy dầu mỡ mới có thể đột nhiên buồn nôn, sau đó nôn ra hết hoàn toàn thức ăn của ngày hôm qua, thật sự là khổ sở.

Tuy nhiên sau khi nôn xong, nàng liền cảm thấy tốt hơn nhiều, không còn cảm giác khó chịu muốn đòi mạng như lúc trước nữa, cũng không cảm thấy muốn ói, nên đúng là không có việc gì nghiêm trọng nữa.

« Quan tỷ, có phải là ngươi mang thai không ? » Tiểu Bình đột nhiên trợn to mắt hỏi.

Chi Yên đột nhiên sửng sốt, đôi mắt mở lớn hết cỡ, bởi vì cơ bản là nàng không nghĩ tới khả năng này.

Nhưng chết tiệt thật, nghe thấy vậy nàng mới phát hiện kinh nguyệt của mình đã tới chậm, do gần đây vì vội vàng giúp Bách Huệ nên nàng không hề để ý tới chuyện này.

Nàng mang thai sao ? Hay do gần đây quan hệ trong cuộc sống có nhiều thay đổi nên mới lùi lại ? Vậy rốt cuộc là cái nào nhỉ ?

Mang thai ?

Hay là lùi lại ?

Nàng phát hiện chính mình rất nhát gan, hoàn toàn không dám tưởng tượng đến 2 khả năng này.

Nếu nàng mang thai, nàng nên làm cái gì bây giờ ? Nàng không tưởng tượng nổi phản ứng của Sóc sẽ như thế nào.

Giả sử là khả năng lùi lại, nàng lại càng không cảm thấy vui mừng – chỉ cảm thấy mất mát a, bởi vì nàng muốn có con với hắn. Từ trước tới bây giờ nàng mới biết được mình mong có con với hắn biết bao nhiêu.

Đứa nhỏ a……

Nàng nhịn không được lấy tay sờ trước bụng.

« Quan tỷ, ngươi thật sự mang thai sao ? » Trợ lý Tiểu Lí kinh ngạc nhìn nàng.

« Bách Huệ sao tới giờ còn chưa tới, nàng có gọi điện thoại nói sẽ tới công ty mà ? » Không nghĩ tiếp chuyện này nữa, nàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Bách Huệ đã muộn lắm rồi mà chưa thấy người đâu.

« Không có. » Trợ lý của Bách Huệ – Tiểu Dương lắc đầu.

« Kỳ lạ, sao tới giờ mà nàng ta còn chưa đến vậy ? » Quan Chi Yên nhíu mi.

Dường như để trả lời cho câu hỏi của nàng, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, nàng với tay cầm lấy điện thoại.

« Alo, văn phòng làm việc của Chi Yên xin nghe. »

« Chi Yên, là ta. »

« Bách Huệ ? Ngươi hiện giờ đang ở đâu vậy ? »

« Ta đang ở sân bay. »

« Sân bay ?! » Chi Yên ngạc nhiên hô thành tiếng.

« Chi Yên, thật xin lỗi, ta phải xin phép ngươi cho ta nghỉ vài ngày, ba ta ở Nhật Bản bị tai nạn giao thông, ta phải lập tức chạy qua đó mới được. »

« Bác trai không sao chứ ? »

« Tình hình không mấy khả quan, ta sợ quá Chi Yên, nếu…… »

« Không nên suy nghĩ lung tung như thế, chắc sẽ ổn thôi. » Nàng đột nhiên ngắc lời của Bách Huệ.

« Ừm. » Dương Bách Huệ bật khóc « Thật xin lỗi, Chi Yên, chuyện công việc…… »

« Công việc ngươi không cần quá lo lắng, sau khi tới Nhật Bản phải điện về cho ta nha, cho ta biết rõ tình hình được không ? » Nàng an bài công chuyện rồi lại an ủi Bách Huệ trong chốc lát, sau đó nhanh cúp điện thoại.

« Quan tỷ, Dương tỷ làm sao vậy ? » Trợ lý Tiểu Dương hỏi.

« Ba nàng ở Nhật Bản bị tai nạn giao thông, tình hình không khả quan lắm, nàng hiện giờ đang ở sân bay chuẩn bị sang đó, khả năng là sẽ nghỉ vài ngày. » Quan Chi Yên giải thích đơn giản với mọi người « Tiểu Dương, Bách Huệ hiện giờ đang nắm dự án nào, ngươi đưa cho mọi người chỉnh sửa rồi mang lại đây cho ta. »

« Vâng. »

« Tiểu Lí, hôm nay ta tính đến Bát Đức Lộ trông coi công trình, nhưng xem lại tình hình thì khả năng là ta không đi được rồi, ngươi thay ta qua đó giám sát, phải chú ý 1 vài điều chút nữa ta nói với ngươi. »

« Vâng. »

« Bách Huệ trong thời gian này sẽ không có ở đây, khả năng công việc của mọi người sẽ nhiều hơn 1 chút, vất vả cho mọi người rồi. Tốt lắm, bắt đầu làm việc thôi. » Nàng vỗ tay tuyên bố, sau đó mọi người liền quay về chỗ của mình làm việc, bắt đầu bận rộn lên.

Thời gian bận rộn liên tục trôi qua, nháy mắt đã tới giờ ăn trưa.

Nhân viên part-time Tiểu Bình bị phân phó đi ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, 20’ sau đã quay lại với 3 hộp cơm sường thơm ngào ngạt và 3 ly trà sữa chân trâu. Còn Tiểu Lí đã ra ngoài làm việc thì tự thân vận động a.

« Thơm quá nha. » Mở hộp tiện lợi ra, Tiểu Dương nhịn không được hít 1 hơi sâu ứa cả nước miếng, làm việc 1 hơi mấy tiếng liền mệt muốn chết, mặc kệ bây giờ cho ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon a.

« Quan tỷ, ăn cơm trước đi. » Tiểu Bình đem 1 hộp đưa qua cho nàng.

« Cám ơn. »

Quan Chi Yên nhanh tay nhận lấy hộp cơm, chưa kịp mở thì 1 mùi hương đã bay vào mũi của nàng, làm cho nàng trong nháy mắt lại cảm thấy buồn nôn. Nàng vội vàng buông tay, bịt miệng chạy về phía toilet.

Sau 1 trận nôn khan, nàng đẩy cửa toilet ra – mặt tái nhợt bước ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Bình cùng Tiểu Dương cả 2 người đều đứng ở trước cửa toilet, lộ vẻ lo lắng ngóng nhìn nàng.

« Quan tỷ… »

« Ta biết rồi, đi bác sĩ đúng không ? » Nàng vô lực nói « Được, ta đi. » Bởi vì nàng cũng bị áp lực trong lòng chờ đợi không thôi, nàng cảm thấy mình thật sự là có khả năng sẽ mang thai.

« Thật tốt quá, ta sẽ đi gọi taxi giúp ngươi. » Tiểu Bình nói.

« Không cần, Tiểu Bình. Ta nghĩ để Sóc đưa ta đi là được rồi. »

« Ngươi có cần ta gọi cho Tề Sóc tới đây không ? » Tiểu Dương hỏi.

Quan Chi Yên lắc đầu « Tự ta qua công ty của hắn là được rồi, ngồi 1 chỗ cả buổi sáng cũng cần vận động 1 chút. »

« Ta cùng đi với ngươi nhé Quan tỷ. » Tiểu Bình lập tức xung phong nhận việc.

Nàng lại lắc đầu «Các ngươi cứ ăn cơm trước đi, tự ta đi là được rồi. À còn hộp cơm kia của ta nhờ các ngươi giải quyết hộ ta luôn nhá, ta nghĩ ta sẽ không trở về ăn cơm liền đâu. »

« Được. » Tiểu Dương không chút do dự đáp ứng.

« Ta đi đây. » Bước tới chỗ ngồi cầm lấy túi xách và áo khoác, Chi Yên rời văn phòng làm việc của mình, hướng tới công ty của Tề Sóc chỉ mất có 5’ đi bộ.

Mặc kệ hắn có đáp ứng hay không, nàng vẫn hy vọng chính mình đi đến khoa phụ sản kiểm tra, có thể có hắn đi cùng.

Nàng hy vọng hắn có thể giống nàng cũng chờ mong điều này trở thành sự thật.

Nàng hy vọng nàng thật sự mang thai, thật sự thật sự rất hy vọng a.

Chưa kịp tới văn phòng của Sóc ở dưới lầu, Chi Yên liền thấy xe Tề Sóc dừng ở bên đường, nàng cao hứng nhoẻn miệng cười, nghĩ rằng nhất định là Tiểu Bình hay Tiểu Dương thay nàng báo cho Tề Sóc, nên hắn mới có thể đem xe đỗ ở phía dưới chờ nàng.

Nàng nhanh chóng bước về hướng xe của hắn, nhưng trong 1s liền ngừng lại nhìn xuống. Bởi vì nàng nhìn thấy 1 nữ nhân khác từ hướng khác bước tới gần xe của Sóc, sau đó quay đầu đối diện với lối đi nhếch miệng mỉm cười.

Nàng nhìn thấy Tề Sóc từ tòa nhà đi ra, mở miệng mỉm cười nghênh đón nữ nhân kia, sau đó mở cửa mời nữ nhân kia vào, rồi Sóc tự mở cửa ngồi vào chỗ lái xe, quay xe về phía trước, chuẩn bị lái xe chạy.

« Taxi. »

Nàng lập tức chạy đến ven đường chặn 1 chiếc taxi lại rồi ngồi vào, không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đều tự nhiên chỉ vào hướng của đối phương, nói với người lái taxi « Đi theo chiếc xe 3457-XP màu bạc phía trước. »

Người taxi có kỹ thuật lái cực tốt, khoảng cách giữa 2 xe hơn 10m, hắn liền cho xe chạy, rẽ trái rẽ phải 1 hồi chui qua các ngõ ngách, chỉ chốc lát đã gắt gao đuổi theo phía sau xe của Sóc.

« Tiểu thư, ngươi muốn bắt gian. » Người lái taxi có giọng Đài Loan đột nhiên mở miệng nói.

Quan Chi Yên sửng sốt 1 chút, cả người đột nhiên ngây ra như phỗng.

Nàng đang làm cái gì vậy ? Có đúng như lời người taxi này nói là đi bắt gian hay không ?

Không, không phải. Nàng chỉ là muốn Sóc dẫn nàng đi đến khoa phụ sản mà thôi, không nghĩ tới vừa vặn thấy hắn lái xe rời đi, không nghĩ gì nhiều liền đuổi xe chạy theo, nghĩ rằng chỉ cần đuổi theo hắn, chờ hắn làm việc xong xuôi liền có thể cùng nàng đi khoa phụ sản, nàng không phải là muốn đi bắt gian a.

« Không phải. » Nàng trả lời.

« Vậy ngươi muốn đi theo chiếc xe kia để làm gì ? » Lái taxi hiếu kỳ hết 10 phần hỏi.

« Bởi vì hắn hình như là bạn hữu mà ta mất liên lạc đã lâu. » Nàng bịa chuyện.

« Nam hay nữ ? »

« Nữ. »

« Nha. » Người lái taxi thốt lên thất vọng, từ đó về sau không nói thêm lời nào nữa.

Xe không ngừng chạy, ngoài cửa sổ cảnh vật cũng không ngừng thay đổi, và rồi xe của Tề Sóc đột nhiên dừng lại trước cửa của 1 khách sản nổi tiếng.

Hắn cùng nữ nhân kia đồng thời xuống xe, đem chìa khóa giao cho tiểu đệ giữ xe. Sau đó cả 2 cùng nhau sóng bước vào khách sạn.

« Tiểu thư, bọn họ đều đã đi vào, ngươi có xuống xe không ? » Người lái taxi lên tiếng hỏi.

« Bao nhiêu tiền ? » Nàng nhất thời hoàn hồn, vội vàng hỏi.

« 140 đồng. »

Nàng nhanh chóng mở ví rút ra 1 tờ 200 đưa cho lái xe « không cần thối lại. » Sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Không được suy nghĩ lung tung, nàng nhất định không được suy nghĩ lung tung ! Chắc chắn là đến khách sạn để bàn công việc, làm sao mà nàng có thể nghi ngờ tình cảm của Tề Sóc với nàng được ? Quan trọng hơn nữa là nữ nhân kia không xinh đẹp bằng nàng.

Hít 1 hơi thật sâu, nàng làm cho cảm xúc của mình đang dao động trở nên ổn định 1 chút, sau đó bước qua cửa khách sạn.

Đại sảnh của khách sạn không nhiều người cho lắm nên nàng chỉ liếc qua 1 cái đã thấy Tề Sóc, tự nhiên cũng nhìn thấy hắn tiếp nhận chìa khóa từ nhân viên ở quầy tiếp tân đưa ra rồi cùng nữ nhân kia bước đi. Nữ nhân kia quay đầu nhìn Sóc mỉm cười, sau đó 2 người cùng đi về phía thang máy.

Thang máy mở ra, họ bước vào và biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Quan Chi Yên ngây ngốc đứng chết lặng tại chỗ, đầu trống rỗng, sắc mặt trắng bệnh đến dọa người. Nàng không biết rằng mình đã đứng bao lâu, rồi có người tốt bụng bước tới cạnh nàng quan tâm hỏi « Tiểu thư, ngươi không sao chứ ? »

Nàng thong thả nhìn lại về phía đối phương, tựa hồ như trải qua cả 1 thế kỷ mới nghe hiểu được lời người kia nói với nàng.

Nàng lắc lắc đầu trả lời « Không có việc gì. » Giọng nói xa lạ phát ra đến nàng không nhận thức được.

« Ta không sao. » Nàng nói lại 1 lần nữa « Cám ơn đã quan tâm. »

Xác định nàng không có việc gì, người kia liền mỉm cười quay người rời đi, mà nàng vẫn như cũ đứng ở đó không nhúc nhích, bơi vì cơ bản là hiện giờ nàng không biết nên làm cái gì nữa.

Nàng nên lên lầu bắt gian hay không ?

Cái người lái taxi hồi nãy chắc có thuật xem tướng, nếu không thì sao mà hắn lại nói chuẩn xác đến vậy, nói 1 cái liền thành 1 cái ?

Nàng cười khổ thành tiếng, thật kinh ngạc chính mình hiện giờ còn có thể cười nổi, cho dù cười khổ cũng rất giống nhau thôi.

Hiện giờ rốt cuộc nàng nên làm cái gì đâu ? Chẳng lẽ vẫn theo kế hoạch như ban đầu, ngồi ở đây chờ hắn [giải quyết] xong xuôi rồi gọi hắn đưa nàng đi khoa phụ sản sao ?

Cười mỉa mai còn tốt hơn nhiều nhưng khóe miệng của nàng lại trầm trọng bất động.

Nàng đau khổ tưởng tượng, nếu nàng thật sự mang thai, vậy thì người cảm thấy cao hứng chỉ có mình nàng……

Bạn đang đọc Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi của Kiều Mạt Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.