Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1747 chữ

Chương 2 :

Cố Minh Thành cúp máy, cả ngày bận họp ở công ty, về nhà lại bận rộn với tình nhân, anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Chợt cảm thấy nhung nhớ mùi hương trên người vợ, anh lê lết sang phòng. Trên giường kingsize, thảm lông mềm mại như da gấu anh cho người mua để giữ ấm, Chu Tuyết nằm co rút trong chăn, cô mặc đồ tay dài, chỉ lộ khuôn mặt trắng như trứng gà bóc vỏ. Ánh mặt Cố Minh Thành nhu hòa, lòng tan đến mềm mại, nhẹ nhàng nằm ra sau rồi ôm trọn cô vào lòng.

" Ân.. "

" Ngủ ngon.. " Cố Minh Thành nghẹn nghẹn cổ họng nói thêm " Anh yêu em "

[...]

Không biết vì sao, Chu Tuyết ngủ ngon tận 8h sáng mới tỉnh dậy. Ngày thường cô đều là 5h sáng thức giấc, để còn mua nguyên liệu làm bữa sáng cho chồng.

Chu Tuyết mơ màng nhìn sang bên cạnh, hơi ấm không còn nữa, chỉ còn một mảng lạnh lẽo. Chắc là anh đến công ty rồi, không biết anh đã ăn sáng chưa, vì sáng nay cô dậy trễ mà.

Chu Tuyết giận mình, lại sợ chồng làm việc dài mà thức ăn ở công ty ăn không quen, cô lật đật chạy ra bếp nấu nhanh cơm hộp đơn giản với trứng rán cà chua rồi đem đến công ty cho anh.

Đứng tại dưới công ty anh, Chu Tuyết lần đầu cảm thấy lo sợ. Từ nhỏ cô cùng ba mẹ lớn lên. Gia cảnh không phải giàu cũng không nghèo, nói chung là rất bình thường. Nhưng trời thương, để cho cô được gặp anh. Còn nhớ lúc gặp nhau anh lớn hơn cô 2 tuổi, là đàn anh cấp trên, lúc đó anh là nhân vật phong vân của trường, người thích anh xếp hàng dài dài đếm không xuể. Cô tự biết bản thân mình không xứng với anh, nên cũng không đòi hỏi anh bất cứ vấn đề gì.

" Chào cô, tôi có thể giúp cô việc gì? " một nhân viên đến hỏi, quả nhiên là công ty lớn có khác, ngay cả nhân viên cũng đều xinh đẹp như vậy. Ngược lại Chu Tuyết cũng không tệ, chỉ là cô không biết trang điểm cho mình nên nhìn tầm thường và nhợt nhạt hẳn.

" Tôi tìm chồng tôi "

Nữ nhân viên nghe câu trả lời thì ngẩn ra, sau đó che miệng cười duyên, giọng hài hước bảo :

" Chị dễ thương thật, chị lần đầu đến, em có biết ai là chồng chị đâu "

Nghe Chu Tuyết cũng ngượng đỏ ửng hai má " Xin lỗi, chồng tôi tên Cố Minh Thành "

Vừa nói xong thì thấy nữ tiếp viên nụ cười tắt ngấm, khóe môi còn giữ nụ cười cứng đờ, hai mắt nữ tiếp viên trợn tròn.

" Cố.. Cố Minh Thành!? "

" Ân "

" Chị.. A không, là phu nhân, ngài nói là thật sao? " nữ tiếp viên hồi hộp hỏi, từ ngữ sử dụng cũng thay đổi ngay luôn.

Chu Tuyết mím môi trả lời " Thật "

" Chuyện này.. " nữ tiếp viên chần chừ, chuyện liên quan tới chủ tịch cô không dám vọng động, nếu lỡ là giả mạo thì không bị đuổi cũng bị trừ lương. Mà giả thì không có khả năng lắm, có ai không biết tổng tài nhà cô là Đại Ma Vương đâu. Dám giả mạo vợ anh không chết cũng gãy xương! Lúc này lại thấy Cao trợ lý chuẩn bị đi lên thang cuốn, nữ tiếp viên hai mắt sáng lên hô to :

" Cao trợ lý, chờ một chút! "

Cao Tuấn nghe có người kêu thì ngó ra sau lưng, Cao Tuấn là trợ lý kiêm thư ký của chủ tịch, dáng người cũng cao ráo anh tuấn sáng sủa, hắn đeo gọng kính vàng nhìn tri thức lắm.

Nữ tiếp viên chạy nhanh quên mất mình đang đi cao gót, sàn nhà trơn trượt nên ngã nhào về phía trước. Giây phút đang tưởng cái mũi của mình lần này sẽ gãy mất, thì lại có một vòng tay vững chắc kéo cô đứng thẳng lại.

" Lộ Khiết, cô làm gì mà lấp ba lấp bấp thế? Cô muốn thành tuần lộc mới chịu à " Cao Tuấn chau mày trách mắng, nhìn tới thì thấy Lộ Khiết ủ rũ nên thôi

" Nói đi, có chuyện gì? "

" Thì là có một người tới tìm, nói là vợ chủ tịch. Em không biết thật giả nên không dám đưa lên "

" Cái gì? Ở đâu? " Cao Tuấn âm giọng cao lên, làm Lộ Khiết giật cả mình.

" Ở kia "

Khi Cao Tuấn nhìn thấy Chu Tuyết thì gấp rút chạy tới, ai không biết chứ hắn thừa biết, chủ tịch sớm đã có vợ, hơn nữa còn rất yêu thương cô vợ này.

" Chu tiểu thư, người đến tìm chủ tịch sao? "

" Ân "

" Tôi đưa ngài lên trên, sáng này chủ tịch rất rảnh rỗi, không có họp gì "

Đi theo Cao Tuấn lên tầng cao nhất, tới phòng chủ tịch, có vài nam nhân viên tò mò nhìn, lại thì thầm gì đó với nhau :

" Không phải chứ!? Vừa đến là đến tận hai cô lận cơ à, mới vào một cô giờ lại đến "

" Suỵt, đừng có nói bậy, lỡ đâu là bạn bè hay người thân gì đó "

" Tin ông có quỷ! Tôi vừa pha trà đưa vào phòng chủ tịch đây, cậu biết tôi thấy gì không? " nam nhân viên bày ra vẻ thần bí nói

Tên thanh niên bên cạnh lại tò mò không nhịn được vỗ vào đầu tên kia " Lắm mồm thật, có gì nói nhanh "

" Tôi thấy chủ tịch với nữ nhân kia ôm nhau, còn có nữ nhân kia chủ động hôn chủ tịch. Vậy mà chủ tịch không đẩy ra luôn! "

" Còn có chuyện này!? Kích thích thật đấy! "

...

Bên Cao Tuấn và Chu Tuyết lại không nghe phong thanh gì, đứng trước cửa phòng làm việc của anh Cao Tuấn rời đi. Chu Tuyết vừa hồi hộp vừa vui, không biết khi thấy cô anh sẽ bất ngờ ra sao, nghĩ tới biểu lộ của anh Chu Tuyết liền đẩy nhanh động tác mở cửa.

' Cạch ' cửa mở ra, Chu Tuyết nụ cười lắng động trên mặt, trước mặt rung động một màn giống như sét đánh giữa trời quang.

Chồng cô, Cố Minh Thành đang ôm một người phụ nữ, nữ nhân ấy ngồi trên bàn làm việc của anh với tấm lưng trần, tuy nhìn ở góc khuất nhưng cô vẫn có thể nhận ra được bàn tay ấy là của ai, và còn cả quần áo mà cô chuẩn bị tối qua cho anh mặc khi đi làm nữa.

Đó là chiếc áo mà cô tự tay cắt may vào dịp sinh nhật của anh, vậy mà bấy giờ nó đang nằm dưới đất giống như một món đồ dơ bẩn. Bàn tay anh xoa lên ngực nữ nhân, tiếng hít thở dồn dập yêu kiều và cả âm giọng trầm khàn của anh. Tất cả đều giống như ác mộng! Một cơn ác mộng khiến toàn thân cô đau đớn, đau như muốn xé vụn toàn thân cô ra.

Không biết qua bao lâu, hốc mắt cô chua xót rơi từng giọt lệ ấm nóng, cô muốn gọi. Gọi tên anh, gọi tên chồng cô!

Nhưng là cả cơ thể cô giống như bị trấn trụ, ngay cả nói chuyện cũng là điều khó khăn.

Cô cố gắng lắm nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khóc thê lương, lồng ngực đau đớn âm ỉ, cô ngã khụy xuống nền gạch trắng. Tiếng đầu gối va chạm khiến cho động tác hai người kia dừng lại, cuối cùng Cố Minh Thành cũng nhìn tới cô, anh nhìn cô bằng ánh mặt kinh hoàng không thể tin được.

" Tiểu Tuyết "

Nữ nhân kia cũng xoay đầu lại, còn ai ngoài Tống Hâm Đình!? Thì ra.. Thì ra những gì cô ta nói đều là sự thật.

Chu Tuyết loạng choạng đứng lên, cô chỉ muốn ra ngoài, thoát ra khỏi đây, đi thật xa. Cô không thể ở đây thêm một phút nào nữa, người mà cô dành hết tình yêu thương, người mà cô tin tưởng, không ngờ lại bất ngờ đâm cô một nhát như thế..

Còn Cố Minh Thành, hắn toàn thân trên Dưới quần áo đều xốc xếch, nữa thân dưới dính nhớp nháp dịch trắng, hắn gấp gáp cài nút sơ mi, đeo dây thắt lưng. Trong lòng Cố Minh Thành trống rỗng, có một nổi sợ không tên quấn quanh lấy hắn. Hắn chỉ biết " tìm cô, không thể để cô đi "

Tống Hâm Đình cũng biết trước được anh sẽ đuổi theo, vì vậy không ngần ngại mà ngăn chặn động tác của anh lại, giọng nói có chút chua " Thành, không được đuổi theo "

Cố Minh Thành lúc này còn nghe vào gì được nữa? Hắn mạnh bạo siết chặt cổ tay Tống Hâm Đình, khiến cho cổ tay cô ta kêu răng rắc như sắp gãy.

Hắn giận dữ quát lớn " TRÁNH RA "

Bộ dáng của hắn lúc này thật khiến người ta sợ hãi, hai mắt đỏ ngầu lạnh lẽo như muốn xé nát cô ta. Tống Hâm Đình sợ hãi co rụt người lại

Cao Tuấn vừa lúc thấy Chu Tuyết đỏ bừng mặt chạy ra ngoài, không hiểu sao khi nhìn qua lại thấy tổng tài của bọn họ cũng hốt hoảng xông ra. Hắn nghi hoặc đi đến phòng chủ tịch, vừa vào đã nghe được mũi hương tình dục nồng đậm, Cao Tuấn như nghĩ được cái gì mà sắc mặt xanh mét, hắn xông vào thì thấy Tống Hâm Đình thơ thẩn ngồi trên ghế.

Không xong rồi, không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Cao Tuấn trống rỗng ngồi dưới đất, hắn nghĩ... Nếu như hôm nay hắn không đưa cô lên đây thì có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không?

Bạn đang đọc Chồng, Tim Anh Mấy Ngăn? sáng tác bởi QuânHoaTiênTử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuânHoaTiênTử
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.