Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1456 chữ

Chương 1 :

Quán cafe Neon, Chu Tuyết mặc áo lens màu da, quần đen dài tới cổ chân. Thời tiết lạnh, ra đường phải chú ý mặc áo ấm. Đây là câu trước khi ra ngoài chồng cô dặn..

Nghĩ tới đây môi cô không khỏi cong lên.

" Cô Chu, sữa nóng của cô "

" Ân, cảm ơn "

Chu Tuyết đặt sấp công văn mới phiên dịch một nữa xuống bàn, uống một hớp sữa, cổ họng giống như cũng được sưởi ấm, ấm đến ruột gan. Lúc này, một người phụ nữ từ cửa sau bước vào, trời lạnh thế này, vậy mà người phụ nữ đó lại ăn mặc mỏng manh thiếu vải.

Chu Tuyết vô tình liếc nhìn một cái, cũng trùng hợp làm sao.. hai ánh mắt chạm cùng một chổ. Nữ nhân kia nhướng mày, nhếch đôi môi đã tô son đỏ đi đến.

" Cố phu nhân, không ngờ được gặp cô ở đây, trùng hợp thật "

Nữ nhân trước mặt khe khẽ đánh giá Chu Tuyết.

Thấy được Chu Tuyết chẳng có gì đặt biệt, chỉ là có khuôn mặt xinh đẹp một chút, lại nghĩ đến một người như vậy lại kết hôn cùng Cố Thiếu Gia giàu có, Một người nam nhân anh tuấn ấm áp lại nhiều tiền, cô ta cảm giác nổi đố kỵ sắp nhấm nháp hết lục phủ ngũ tạng của mình. Kìm chế ghen ghét trong lòng, cô ta nói với giọng ngọt ngào.

" Tôi có thể ngồi chung không? "

" Có thể " Chu Tuyết nói

" Chắc cô vẫn chưa biết tôi là ai, để tôi giới thiệu nhé, tôi là Tống Hâm Đình. Bạn gái của Minh Thành "

Nghe đến cái tên quen thuộc, Chu Tuyết chau mày. Chưa kịp để Chu Tuyết nói, Tống Hâm Đình lại nói tiếp :

" Cô Chu nghĩ không sai, người tôi nói đến chính là Cố Minh Thành "

Chu Tuyết đổi sắc mặt, còn ai vào đây? Cố Minh Thành, chồng cô.

" Cô Tống, nếu không có gì khác để nói thì tôi đi trước " Chu Tuyết là người phụ nữ có thể xem là Cổ Hủ, từ khi lấy chồng tới giờ biểu hiện là rõ rệt nhất. Thường ngày nếu không phải công việc thì cô rất ít khi ra ngoài, cũng không giống với phụ nữ khác yêu thích mua sắm, quần áo trong tủ của cô chỉ cần 20 bộ, cũng nhờ tín cổ hủ này mà cô đặc biệt tin tưởng chồng mình. Theo Chu Tuyết nghĩ thì vợ chồng chung sống với nhau phải tin tưởng nhau thì gia đình mới đầm ấm.

Vì như vậy nên khi nghe Tống Hâm Đình nói chồng cô ngoại tình, phản ứng đầu tiên của cô chính là không tin, chán ghét vì người khác ly gián hạnh phúc gia đình cô.

Thấy Chu Tuyết đi Tống Hâm Đình cũng chỉ cười lạnh, cứ không tin đi. Rồi có ngày chồng cô bị tôi cướp lúc nào cũng không hay.

[...]

Lúc về nhà, Chu Tuyết miên mang suy nghĩ. Liệu có phải Minh Thành có gì đó với Tống Hâm? Nếu không tại sao cô ta lại biết cô là vợ anh, bởi vì cô và anh là kết hôn thầm lặng, không làm hôn lễ cho nên chỉ có người nhà hoặc bạn thân thiết mới biết. Vấn đề này giống như rễ cây cấm vào lòng cô.

Trước khi vào cửa, Chu Tuyết phun khử trùng lên người, dạo này dịch bệnh bùng lên, cứ đi ra ngoài thì phải đeo khẩu trang, về nhà thì phải khử trùng. Vừa kéo cửa ra thì đã lọt vào vòng ôm của người nào đó, đầu cô tựa vào lòng ngực rắn chắc mang theo hơi ấm của lò sưởi.

" Vợ, sao người em lạnh thế? " Cố Minh Thành lo lắng hỏi, khuôn mặt cương nghị rõ góc cạnh cạ cạ vào hõm cổ Chu Tuyết, nhìn bên ngoài chỉ thấy người nam cao hơn nữ nhiều hơn cái đầu, cả thân hình rõ là có thể bao trọn cả cô gái, vậy mà cứ như đứa trẻ chui vào lòng mẹ.

" Đâu, em mặc dầy mà "

" Tay em lạnh "

Chu Tuyết : .... Có một loại lạnh gọi là chồng bạn cảm thấy bạn lạnh..

" Được rồi, lần sau em sẽ mặc dầy hơn "

Cố Minh Thành lúc này mới vừa lòng buông cô ra, rất đàn ông tự giác cầm cặp táp giúp cô, thân cao 1m85 cúi xuống, tỉ mỉ giúp cô tháo giày.

Eo ôi chồng mình ấm áp quá đii~ Chu Tuyết hạnh phúc nghĩ, đồng thời cũng gạt bỏ lời nói của Tống Hâm ra sau đầu.

Lúc ăn cơm, hai người rất chuyên chú không hề nói chuyện. Chu Tuyết đột nhiên rất không thích cảm giác này, muốn tìm chủ đề nói chuyện nhưng chợt nhớ ra... Cô và anh chả có gì để nói. Cô nhớ ra buổi chiều gắp Tống Hâm Đình ở quán cafe.

" Chồng, buổi chiều em có gắp một người tên Tống Hâm Đình. "

Chiếc đũa trên tay Cố Minh Thành rớt một cái, nếu để ý sẽ thấy hai mắt anh co rụt lại. Biểu tình trên mặt có chút cứng đờ.

Chỉ là Chu Tuyết cảm thấy khi hỏi vấn đề này cứ như cô không tin tưởng anh. Nên hỏi xong lại có chút hối hận cùng chột dạ. Cô còn không dám ngẩng đầu nhìn anh.

" Ai thế? Bạn em à? "

" Không, cô ta nói là bạn anh "

Cố Minh Thành tối tăm cúi đầu, con ngươi tóe ra tia sáng lạnh lẽo.

" Là vậy sao, chắc là đối tác trong công ty thôi. Cô ta nói gì với em vậy? "

" Ừm.. Cũng không có gì, chỉ là hỏi thăm anh thôi "

" Ừ, ăn nhiều vào một chút, anh vào phòng xử lý công việc "

Để lại mình Chu Tuyết, Cố Minh Thành đi nhanh vào phòng, anh đóng cửa khóa chốt lại, từ gương mặt không nhìn ra cảm xúc gì của anh, Cố Minh Thành bình thản rót cốc nước lạnh. Ngửa cổ đổ hết nữa cốc vào miệng, anh cảm thấy lửa giận hạ đi rất nhiều.

Căn phòng thoang thoảng mùi gỗ thơm, bóng tối u ám như muốn nuốt chửng anh vào trong.

' CHOANG ' cốc nước thủy tinh vỡ toang thành từng mảnh. Để lại một khoảng không gian tĩnh mịch..

[...]

Bên kia Tống Hâm Đình điện thoại reo lên, thấy được dòng số quen thuộc, Tống Hâm Đình ấn nút kết nối.

" Anh yêu, sao tới giờ mới gọi cho em " Tống Hâm nũng nịu nói

" Hâm Đình, hôm nay em gặp ai? "

Tống Hâm Đình ậm ừ " Gặp bạn em thôi, sao thế? Anh không vui à "

" Tống Hâm Đình! Tôi ghét nhất là nói dối, đây là lần cúi tôi nhắc nhở em, làm tốt thân phận là tình nhân của em đi, đừng đi quá giới hạn. "

Tống Hâm Đình vừa hoảng sợ vừa chột dạ " Thành, anh có từng yêu em không? Em không muốn mãi mãi là tình nhân của anh thế này đâu, dù gì thì em cũng là tiểu thư của Tống gia, cũng không phải là thứ rẻ mạt như vợ của anh, vì cái gì em phải làm tình nhân trong khi cô ta và anh có thể đường đường chính chính bên nhau "

" Thế em muốn sao? "

Nghe được câu này của anh, Tống Hâm đình nở nụ cười ranh mãnh " Em muốn anh ly hôn với cô ta "

Bên kia đầu điện thoại Cố Minh Thành yên tĩnh một lúc rồi nói " Không được, cô ấy không làm gì sai với anh "

Tống Hâm Đình đỏ mắt hét to " Haha, nực cười thật, cô ta không làm gì sai, vậy em đã làm gì sai với anh sao? Em từ một tiểu thư danh giá mà hạ thấp làm tình nhân sau lưng với anh, lúc nào em cũng sợ.. Sợ người khác sẽ biết mối quan hệ này, rồi cười nhạo em, phỉ báng em. Cố Minh Thành, từ lúc quen anh, em chưa bao giờ sống yên ổn cả! " Giọng nói của cô chua xót, nước mắt lã chả rơi xuống.

Cố Minh Thành đau đầu xoa xoa thái dương " Chuyện này để sau đi "

' Tút tút tút '

Bạn đang đọc Chồng, Tim Anh Mấy Ngăn? sáng tác bởi QuânHoaTiênTử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuânHoaTiênTử
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.