Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07 ( End )

Phiên bản Dịch · 2865 chữ

“Ai là Trọng Nguyên?”

Cây cọ trong tay Huy run rẩy rơi xuống, cậu luống cuống cúi xuống định nhặt thì bàn tay bé nhỏ đã bị bắt lấy, ngẩng lên đã thấy ánh mắt săm soi nhìn mình. Môi Huy run run.

“Đại… Đại ca… ghé qua có điều chi dạy bảo ạ?” Người đã đi rồi, tranh cũng đã vẽ rồi, anh còn tìm đến đây làm gì.

“Anh hỏi lại. Ai là Trọng Nguyên?”

Đam Long gằn giọng, tay vô thức mà xiết chặt. Cái gì của hắn, chỉ tuyệt đối là của hắn, chỉ được nghĩ đến hắn, chỉ được gọi tên hắn. Nếu là kẻ khác, dù chỉ gọi tên cũng không được phép. Đến khi gương mặt bé nhỏ đối diện bị cặp kính dày che mất một nửa nhưng vẫn nhìn rõ là đang vặn vẹo vì đau, Đam Long mới hoảng hốt mà buông tay.

Huy ôm lấy bàn tay nhỏ bé đỏ tấy vì bị xiết chặt, vẫn gượng cười mà lòng đau như cắt.

“Bức tranh cáo thị có sai sót gì sao, Đại ca?” Còn lưu luyến dây dưa mà làm gì?

Rất muốn chạy đến, vồ lấy cơ thể nhỏ bé kia ôm vào lòng, nhưng cái nét đau đớn run rẩy đó, lại khiến trong lòng Đam Long do dự. Hắn hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, rồi nặn ra nụ cười phong tình thường nhật.

“À, bức tranh đó rất hoàn mỹ. Chỉ là ngưỡng mộ tài năng của em, anh muốn nhờ em vẽ một bức tranh khác.”

“Em tài hèn sức mọn, hy vọng đại ca không chê.”

Huy y lời, vội vã gỡ bỏ bức họa đang dở dang để thay một khung tranh khác thì Đam Long đã ngăn lại, rất dịu dàng mà mỉm cười.

“Cứ tiếp tục vẽ xong bức tranh đó là được rồi.”

“Dạ.” – Huy gật đầu.

Cánh tay cậu run rẩy từng hồi. Khuôn mặt đó, gần gũi đó, khi nãy cậu còn gào thét gọi tên, giờ đang ngay bên cạnh, nhưng phải giả vờ không quen, không biết. Cậu phải làm sao, để kẻ đó rời đi, để kẻ đó, thôi khiến con tim cậu nhói lên, đau thêm từng trận?

Huy lại đặt bức tranh dang dở lên giá, trên đó đã phác thảo một khuôn mặt nam tính, sắc bén cái thần khí oai phong mà người ta phải nể sợ, kiêng dè. Huy lại cầm cọ, chấm một ít màu, và tiếp tục cặm cụi vẽ. Cậu diễn kịch cho ai xem đây?

Đam Long đưa tay ra sau lưng khóa lại cửa ra vào, buông cả rèm che. Hắn lại quay người, chăm chú nhìn cái bóng nhỏ nhắn đang cặm cụi đó, chầm chậm tiến đến.

“Thiên tài hội họa, quả không đặt nhầm người. Thần thái của ta em có thể nắm bắt mau lẹ thậm chí không cần thoáng nhìn.” – Đam Long mỉm cười. – “Nhưng, tranh tự họa thì lại vẽ không ra gì.”

Nghe một bàn tay đi lạc sờ loạn trên người mình, Huy giật thót, nhưng vẫn cố gắng giữ đường cọ thật bình tĩnh.

“Em nghĩ, trong trí nhớ của anh, em thật sự chỉ là 1 thanh chocolate biết đi thôi sao?”

Đam Long ôm chầm lấy Huy từ phía sau, đôi môi tìm đến vùng da nhạy cảm trên cổ cậu, mũi hít lấy hương nước hoa CK quyện với mùi của màu vẽ, vẫn ngậy và thơm hệt như vị chocolate hôm trước. Bàn tay hắn luồn trong áo cậu, tìm đến những nơi mẫn cảm nhất mà hắn đã sớm thuộc nằm lòng.

Huy chỉ còn nước run lẩy bẩy mà ngã quỵ. Đam Long đè Huy nằm ngửa ra sàn, rồi nhanh chóng xé đi chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người cậu. Cọ và màu văng tung tóe, rơi trên cả làn da trắng nõn, lẫn vào những vết thâm tím, những dấu hôn còn chưa mờ hẳn.

Đam Long cười ma mị, tay luồn vào tóc cậu, vuốt lại mớ tóc rối bù cho thật thẳng thớm, rồi tháo đi cặp đít chai dày cộm trên gương mặt.

“Cái bánh chocolate nhỏ bé của ta, em tưởng là có thể thoát khỏi ta hay sao…”

Câu nói còn bỏ ngỏ ở đó, nhưng Đam Long chợt sượng đứng. Vẫn đôi mắt to tròn đó, giờ lại ngấn đầy nước mắt. Những giọt nước mắt đau đớn, tức tưởi mà chòng chọc vào hắn. Cậu đang khóc, khóc thật, chỉ không bật thành tiếng, chỉ im lặng, càng khiến hắn bối rối.

“Chết tiệt, tại sao lại khóc!”

Đam Long không phải một người giỏi chịu đựng, vì hắn vốn không cần phải chịu đựng. Hắn cúi xuống, hung hăng liếm cạn nước mắt của Huy, rồi ngấu nghiến đôi môi cậu, cắn nát cho đến khi tấy đỏ, rồi lại mân mê chiếc cổ thon dài.

“Anh đến đây chỉ vì đói, phải không?” Hơi thở yếu ớt, nóng hổi cọ vào tóc Long mà thều thào. “Ăn cho no rồi đi đi.”

Long không buồn ngẩng lên, chỉ tiếp tục tìm môi xuống hai đầu nhũ, mạnh bạo cắn mút, những dấu hôn chưa kịp mờ lại sưng tấy. Mặt Huy méo mó, cơ thể nhỏ bé run lên bần bật.

“Nếu chỉ ăn, thì bất kỳ ai cũng được. Nếu no, thì chỉ có thể là em.”

“Miễn là thơm ngon, thì với ai cũng được kia mà.”

Giọng Huy khàn đi.

Long không trả lời, đầu lưỡi vẽ những vòng tròn quanh rốn cậu, liên tục quấy nhiễu nhưng điểm nhạy cảm nhất làm Huy cứ co giật không thôi . Tay hắn tìm đến bông hoa nhỏ dưới mông Huy, nhẹ nhàng xoa nắn rồi chậm rãi tiến vào mà náo động bên trong, tìm đến nơi sâu nhất.

“Thơm ngon, em nghĩ rằng còn có kẻ khác thơm ngon hơn em sao?”

Huy rùng mình, giật bắn người vì khoái cảm khủng khiếp. Nơi nhạy cảm đó cứ đáp ứng ngón tay Long như đã trở thành bản năng vậy. Cậu ghê tởm chính mình, lý trí chỉ muốn chối bỏ nhưng cơ thể cậu không còn chịu nghe lời cậu nữa rồi. Cậu toan vùng chạy, thì Đam Long đã xiết lấy vai Huy, ép cậu nằm xuống.

“Buông tôi ra!” Huy gào thét.

Long vờ không nghe thấy, chỉ hôn dọc đường sống lưng cho đến tận cùng, rồi nâng cặp mông thon của cậu lên môi, chầm chậm đưa lưỡi vào trong, nếm cái hương vị rất riêng-chỉ-dành- ột-mình-hắn, tay sờ loạn phần bụng trắng nõn. Hắn sẽ không buông, dù cả đất trời này sụp xuống đi nữa, hắn cũng không buông.

“Bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh anh. Một đứa xấu xí như tôi thì có là gì? Buông tôi ra!”

Bích Huy vùng vẫy dữ dội, nhưng lực siết của Đam Long rất nhanh chóng khống chế cậu im lặng. Đem hai chân Huy trụ trên vai, hắn lại nếm qua hai kẽ đùi cậu, rồi phần da non bóng nhẫy. Đầu óc hắn bây giờ hoàn toàn trống rỗng, là nghĩ quá nhiều đến mức không thể nghĩ được nữa. Hắn kéo khóa quần, nơi phân thân đã căng cứng từ bao giờ, chôn nó vào cơ thể Huy, điên cuồng chiếm đoạt. Hắn hận không thể nuốt cả cậu vào trong bụng, để cậu không bao giờ có thể bỏ chạy khỏi hắn nữa. Cậu là gì, là gì, là gì, là gì chứ?

“Anh yêu em.” Long thì thầm, rất khẽ, thậm chí chỉ như hơi thở, nhưng vừa đủ để Huy nghe thấy. Đúng, chỉ có thể là yêu, nếu không yêu thì đã không cố chấp như vậy, tuyệt đối đã không cố chấp như vậy.

[ASD: Long: “Anh yêu em.” I love you...r body ==”

Kjss : Long: I want No...Body,No...body, but you...r =)))))]

Chỉ một lời đủ khiến mọi chống chọi, mọi sức lực vùng vẫy của Huy tan biến, cơ thể lại thêm một lần run rẩy, cậu úp mặt xuống đất, rồi lặng đi.

Cơn khoái cảm ùa tới như một con sóng trào khiến lý trí hắn bị bẻ vụn như một mẩu bánh quy giòn rụm, một cỗ dịch trắng như muốn xé rách cả cơ thể Huy mà ồ ạt tuôn ra, hòa theo cả máu mà chảy xuống theo hai bên kẽ đùi.

Xung quanh bỗng nhiên im lặng, im lặng đến mức khiến hắn hoảng sợ. Không có một phản kháng hay một cái vùng vẫy nào từ cậu, Long hốt hoảng nâng Huy dậy, xoay cậu đối diện về phía mình, trên khuôn mặt xinh đẹp đó vẫn chan hòa nước mắt. Cậu bé khẽ run nhẹ trong lòng hắn, rất khẽ nhưng đủ khiến hắn đau.

“Dối… trá~ Tôi… không tin…”

“Anh phải làm sao để cho em hiểu đây?” – Long hôn lên môi cậu rồi lên mắt. – “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em!”

Đam Long với lấy cây cọ và bảng màu vương vãi trên nền đất. Những thứ màu này, là một tay Huy pha chế, cán nhuyễn từ vỏ cây hoa hồng, lá trà, và các loại thảo mộc, tất cả cũng ướp một cái vị ngọt độc nhất, không lẫn đi đâu được từ Huy.

Long không giỏi vẽ vời, phải nói là cực kỳ ẹ nữa. Hắn cứ ngoáy tít những màu Huy đã pha sẵn trên bảng vẽ, cuối cùng ra một hỗn hợp màu nâu chocolate đặc sệt. Rồi chấm một bệt màu, hắn quẹt lên người Huy.

“Ah~” – Lực cọ không biết mạnh yếu thế nào, mà Huy rúng động từng cơn.

Hắn vẽ một con rồng, mà Huy cứ run bần bật, cuối cùng lại thành ra một con giun oằn nát. Hắn lại quẹt màu, bôi bôi xóa xóa.

“Ah~ Ah~”

Huy cứ run rẩy, thỉnh thoảng rên khẽ, làm hắn nhịn không được, lại dùng ngón tay để sơn phết. Nhưng ngón tay cũng không làm hắn thỏa mãn, hắn dùng lưỡi liếm màu, rồi quẹt lên thân Huy.

“Ah~” Huy cứ run rẩy dữ dội.

Cuối cùng, hắn viết cũng viết được một chữ Long trải dài từ hai đầu nhũ đỏ hồng đang run rẩy vắt ngang bụng Huy, để cái móc của chữ g khoanh tròn vùng cấm địa để khẳng định chủ quyền của hắn.

“Em chỉ được là của anh. Duy nhất anh.” – Đam Long lại hôn lên môi cậu, liếm lộng mà chiếm đoạt cả vòm họng.

“Xấu quá ~.” Huy rên khẽ, ra chiều bĩu môi.

“Không ngoan một chút nào.”

Long bị chạm tự ái, liền lôi cả cơ thể Huy ngồi lên đùi mình, tách nhẹ cặp mông nhỏ ra hai bên, rồi cắm thẳng phần cơ thể đang căng cứng của mình ngập vào bên trong cậu. Huy chỉ còn nước hoảng loạn ôm lấy Long mà hét thành tiếng.

“Còn dám chê xấu nữa không?”

“Xấu… thật mà… Xấu… cực kỳ luôn.~” Huy nói trong nước mắt.

Cái thanh chocolate này, to gan dám chê lão đại ta vẽ xấu, tội đúng là không thể tha, càng phải trừng phạt thích đáng. Đam Long giữ chặt hai bên eo Huy, thô bạo dao động phần thân dưới, cứ thế, hắn “trừng phạt” Huy đến không còn sức để rên nữa.

.

.

.

Con thú đói ăn không biết đã đến lần thứ mấy, vẫn còn sung mãn lạ thường. Huy lúc này nằm sấp trên bàn điêu khắc, Long thì trụ một chân dưới đất, một chân co gối đặt trên bàn đẩy đùi Huy dang rộng ra, hai tay chế trụ bụng cậu, nhịp nhàng tiến vào. Xung quanh là hằng tá những bức tượng thạch cao giương đôi mắt trắng dã vô hồn.

“Hãy tưởng tượng những bức tượng kia là người. Họ đang ngắm nhìn chúng ta đó.”

Long nói trong tiếng thở hổn hển đầy ma mị làm Huy càng ngượng chín người vì xấu hổ, càng xấu hổ thì nơi ấy càng xiết chặt lại, khiến Long khoái cảm dâng tràn không kìm được.

“Á Á Á

!”

Huy thét thành một tràng dài, bụng dưới thốn đau mà rên rỉ. Nơi cả hai gắn kết, không chịu được áp lực quá mạnh mà rỉ ra một dòng dịch trắng, ngay khi Long thu về thì thứ dịch ấy ồ ạt trào ra khỏi bông hoa bé nhỏ. Huy thậm chí đã ngất xỉu luôn rồi.

Ôm lấy “cái bánh nhỏ” mà mình đã cất công tìm kiếm bao lâu. Long thật thận trọng sờ nắn để tin chắc là Huy đang ở trong lòng mình. Hắn sẽ không để mất cậu nữa, không bao giờ. Cho dù Thừa Phong có chém nát hắn ra.

Đúng rồi… Thừa Phong….

Mớ hình khỏa thân của nó… quả là phải cảm ơn mớ thuốc xổ cực mạnh của thằng Lĩnh Nghiêm, không thì Đam Long hắn không thể phục kích ở nhà vệ sinh mà chụp thuốc mê, bắt sống Thừa Phong về để chụp ảnh.

Hẳn là hắn sẽ phải đem đầu mà tạ tội. Cái thằng bám riết bộ đồng phục đó, chỉ có nước băm chả Đam Long ra mà không nể tình anh em mà chớp mắt đâu.

(ASD: Lần này chả hiểu làm sao mà viết không thấy cảm xúc = =”

Kjss: Ai bảo em oánh thuốc xổ anh ý =”=)

Lại nói về bộ ảnh khỏa thân ở mọi góc độ của Thừa Phong. Sau khi upload toàn bộ video clip “chuyện trong phòng mỹ thuật”, Thái Mỹ đã lên ngay một kế hoạch khác.

~ ~ ~ Bonus ~ ~

~“Hôm nay Bang chủ mặc áo không phanh ngực.” Lĩnh Nghiêm bóp bóp trán để tin chắc là mình không hoa mắt mà nhìn nhầm. “Lại còn bịt mặt bịt mũi kín mít nữa chứ. Chắc trời có bão lớn đây.”

“Suỵt.” Đam Long đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Lĩnh Nghiêm vặn volume nhỏ hết cỡ. “Tôi đang lánh mặt… vài người.”

“Ok.” Lĩnh Nghiêm cũng đưa ngón tay lên ngang miệng đáp lại. “Vậy thì… vài người đang đi tới, và họ… rất là tức giận.”

“Cậu bảo… ai cơ?” Đam Long hoảng hồn quay người lại.

.

.

“Đ-A-M L-O-N-G. MÀY BỎ CÁI GÌ VÀO BỮA SÁNG CỦA TAO?”

Một thanh kiếm Nhật Bản to tổ bố chém xuống. Đam Long và Lĩnh Nghiêm nhanh chóng lách mình né được, không thì đã bị chẻ đôi rồi. Sàn nhà nứt một đường to mà nhấn ngập lưỡi kiếm.

Thừa Phong phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo thanh kiếm lên trở lại. Nhưng ngẩng lên, thì cái tên bịt mồm bịt mũi kín mít đã trốn mất dạng.

“TÊN-KHỐN-ĐÓ-ĐÂU-RỒI?” Thừa Phong nghiến răng.

“Tôi không biết.” Lĩnh Nghiêm nhỏ giọng, so vai, còn ngón tay… chỉ về phía cái tủ đóng kín gần đó.

Thừa Phong vung tay một phát, cái tủ liền đứt làm đôi. Một bóng đen vọt ra, đạp vào giữa mặt cái thằng đang loay hoay gỡ kiếm mà bỏ chạy, không quên để lại một câu.

“Lĩnh Nghiêm, mày sẽ biết tay tao.”

“CÒN TAO, SẼ BĂM CHẢ MÀY.” Lúc này, Thừa Phong mới rút được thanh kiếm to tổ bố khỏi tường mà đuổi theo. Dấu giày còn in đỏ giữa trán.

Hôm đó là một ngày đầy đau khổ đối với hiệu trưởng trường trung học Hoa Anh Đào, cơ sở vật chất của trường bị phá hủy thê thảm. Từ cái tủ đựng dụng cụ chữa cháy, đến sàn hành lang, đến toilet … nữ đều bị chém nát nặng nề.

[ Kjss : Các anh zai ơi.... Hình tượng... Hình tượng.... phải giữ hình tượng mờ Khóc ròng đuổi theo

ASD: bắp rang đây, sữa chua đây, khăn giấy đây, máu tiếp tế đây, đồng giá 5k 1 bịch, mua 1 tặng 1 tính tiền 3 bịch. Xô hứng máu 30k 1 cái. Mua dzô. Mua dzô. ]

~ ~ ~ End chap 7. ~ ~ ~

treo cổ

kjss : Vâng, thế là qua một thời gian dài đến post Kjss cũng lười rốt cuộc thì cái fic dạng Đam mỹ – được sinh ra trong một lần cảm xúc biến thái siu cấp của Kjss và A.S.D thăng hoa – cũng đã được đóng mác Mission plete Chấm nước mắt. Chắc chắn những ai đã ném dép, ném gạch và bla bla bla các thứ vào 2 tỷ muội nhà Kjss cũng đã thở phảo nhẹ nhõm thì thoát được cái fic bị ngâm dấm đến mốc meo này. Chắc mọi người cũng thì thầm to nhỏ mắc gì viết ra cái fic nhảm như vầy nhưng mờ…kệ đê, người ta thích đấy là giè được ta nào né dép. Đùa thôi, viết fic bà con đọc chơi nên cố tình nhảm thía đấy, bà con đọc chút chít thư giãn ha.

Nice day ^O^!!!!

Bạn đang đọc Chocolate love của Devilkjss vs A.S.D
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.