Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04

Phiên bản Dịch · 2945 chữ

Chap 4

“Đừng…không…không nữa…đâu”

Bích Huy yếu ớt rên rỉ. Cơ thể trắng nõn giờ đây kín đặc dấu hôn. Chân tay cậu mềm nhũn, cả vùng vẫy cũng không còn sức ~.

“Không cần?” – Đam Long cười nhẹ, cơ thể càng vận động mãnh liệt hơn – “ Không cần…sao lại rên sung sướng vậy chứ?”

Bich Huy nắm chặt lấy drap giường, một nửa gương mặt vùi sâu vào gối. Dù đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng cơ thể vẫn không ngừng đòi hỏi, chỉ có lí trí của cậu là lên tiếng kêu gào cần được nghỉ ngơi.

“Bé ngoan” – Đam Long nỉ non trong tiếng thở dốc đầy khoái cảm – “ Một lần nữa, một lần này nữa thôi”

Bích Huy mím chặt đôi môi sưng đỏ, thanh âm phát ra yếu ớt khàn khàn:

“Anh… nói thế… bao nhiêu lần rồi?”

Thanh âm thỏ thẻ, đứt quãng mà Đam Long lại nghe ra là van xin, nũng nịu, càng hứng trí bừng bừng mà tấn công thần tốc, hắn cười khe khẽ rồi nâng gương mặt nhỏ bé kia lên đặt xuống một nụ hôn sâu tưởng như vô tận.

“Cưng đã đếm sao?” – rồi như kẻ trộm, hắn gian xảo cười – “Nếu còn sức để đếm thì chắc làm thêm vài lần nữa cũng không thành vấn đề, đúng không.”

Bích Huy cứng người lại trong giây lát, lầm bầm trong kinh hãi:

“Hắn … không phải hắn muốn….Đồ quái vật chứ không phải người”

Âm hưởng ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.Ngoài cửa sổ,ánh dương bắt đầu lóe lên báo hiệu một ngày mới vừa bắt đầu.

Ta là Kjss.Ta cắt cảnh =))

Bích Huy cố gắng cựa quậy, nhưng cậu không thể cử dộng nổi dù chỉ là một ngón tay. Xương khớp trên người tưởng như bị tháo rời, đau nhức.

Cậu cố gắng lôi lí trí yếu ớt khỏi cơn mệt mỏi quá độ đang kêu gào muốn được nghỉ ngơi. Cố gắng đẩy đôi tay kẻ nào đó vẫn đang gắt gao ôm chặt lấy mình ra để ngồi dậy.

Khẽ nhíu mày nhìn căn phòng lộn xộn, Bích Huy muốn khóc mà không ra nước mắt. Cậu hối hận, hối hận rồi. Lẽ ra ngay từ ba năm trước không không nên gặp và làm bạn với cái con điên bại não kia. Nếu có thể không quen biết nó thì tốt rồi, đâu đến nỗi phải mang cả cơ thể mình ra để trả giá như thế này.

Đặt hai chân vẫn còn run rẩy xuống nền nhà lành lạnh, cậu toan đứng dậy nhưng một chút sức cũng không còn. Cả người mềm nhũn ngã nhào xuống nền gạch men nhám. Đau đớn từ phía sau truyền đến làm gương mặt đang giận dữ thoáng đỏ bừng.

Nhớ lại cảnh điên cuồng đêm qua Bích Huy lại bặm chặt làn môi. Cậu không thể tin rằng người nằm dưới luôn miệng rên rỉ đòi hỏi kia là chính bản thân mình. Cậu mới mười sáu tuổi nhưng những chuyện thế này đã nghe Thái Mỹ diễn tả không ít. Nghe con bé đọc những đoạn nóng bỏng trong đám “tiểu thuyết đồi trụy” của nó mà cậu bĩu dài môi.

“Đàn ông mà làm với nhau thì chỉ có thằng ở trên sướng chứ thằng ở dưới… tởm chết đi.”

Nhìn cái mặt tỏ ra khinh bỉ của cậu mà Thái Mỹ giơ ngón trỏ lên lắc lắc:

“no no no, cậu thì biết gì. Nếu như cậu nói thì bọn nó tranh nhau làm Top hết, đâu ai tự nguyện làm Bot chứ.” – Nói đoạn nó xoa xoa cằm đầy ẩn ý – “ Nếu so ra thì Bot lại lợi hơn nha. Công việc duy nhất là nằm im rên rỉ tận hưởng, để thằng Top nó lao động nặng là được rồi.”

Mảng đỏ ửng lan dần từ mặt đến tai rồi xuống cổ, Bích Huy nhớ lại khoái cảm đến mức muốn chết không được muốn sống không xong đã qua đi mà đồng tình. Đúng là cả đêm cậu chỉ nằm một chỗ cho Kẻ-nào-đó phục vụ mà thôi.

Nhưng nói gì thì nói, cái tên đó cũng thật trâu bò quá đi. Hắn nhào nặn cậu từ tối đến đêm, từ đêm về sáng, cậu mệt mỏi quá độ ngất lúc nào cũng không nhớ. Lúc tỉnh dậy cả người đau rần còn cái tên khủng bố kia thì đã lăn ra ngủ như chết rồi.

Oán hận liếc cái tên kia lần nữa rồi Bích Huy gắng gượng đứng lên. Ánh sáng buổi sớm le lói chiếu qua rèm cửa, Bích Huy khẽ khàng chuyển động. Ngày hôm qua bị Thái Mỹ đánh thuốc và lột trần nhét trong cái bánh, bây giờ cậu đành vớ đại bộ đồ nhăn nhúm vất bừa bãi trên nền mặc tạm.

Áo sơ mi vốn dĩ bó sát người kẻ nào đó khoác lên người cậu lại rộng thùng thình, Bích Huy có cảm tưởng mình đang bơi trong quần áo của người khổng lồ vậy. Mùi hương nam tính do nước hoa người đó dùng hòa quyện mùi chocolate vướng vất lan tỏa trong khoang mũi làm cậu cảm tưởng như máu trong toàn cơ thể dồn cả lên mặt. Hai má nóng ran, trái tim nhỏ bé không thua kém đập bình bịch trong lồng ngực.

Bích Huy tập tễnh mở cửa phòng. Trước khi đi không kìm lòng được mà quay đầu nhìn lại người vẫn đang vùi mặt vào chiếc gối mềm mại. Bờ vai rắn chắc hoàn toàn lộ ra ngoài, những vết cào cấu hằn rõ trên tấm lưng rộng lớn. Từ phần hông được che phủ bởi tấm chăn mỏng gợi lên cảm giác hấp dẫn khó diễn tả. Gương mặt người đó bình thản ngủ, khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười, trông vô hại như trẻ con thế mà…

Vẫn bặm chặt bờ môi, Bích Huy nhẹ nhàng khép cửa lại lén lút bước xuống lầu. Cả căn nhà rộng lớn vẫn yên tĩnh chìm trong giấc ngủ chỉ có thanh âm quần áo trên người cậu khẽ sột soạt. Cậu tập tễnh mở cánh cổng chỉ cài then, chật vật bước đi như trốn chạy. Phía cửa sổ nơi lầu hai sau lưng cậu, một người con gái vén rèm, chỉ để lộ đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ cười ma mị nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần cuối con đường.

Kéo rèm kéo rèm

“ĐAM THÁI MỸ”

Thái Mỹ ngóc đầu,ngơ ngác chui ra khỏi chăn ngó quanh quất

“Trời sập sao?” – Mó lẩm bẩm trong cơn mơ màng.

“ĐAM THÁI MỸ”

Tiếng rống như khủng long vào ngày tuyệt chủng vang lên ngoài cửa phòng, Thái Mỹ vẫn lâng lâng trong cơn ngái ngủ nghĩ nghĩ:

“Đập kiểu kia liệu cửa phòng mình có hát bài The last goodbye không ta?”

“ĐAM THÁI MỸ, MAU RA ĐÂY, MÀY KHÔNG TA ĐỪNG TRÁCH ANH MÀY ĐỘC ÁC.”

“Anh? Anh hai sao?”

Con bé nghiêng nghiêng đầu nhìn đồng hồ. A~ 9 giờ sáng,còn sớm mà.

“Mặc kệ đi” – Tự lẩm bẩm,con bé với lấy cái gối trùm kín đầu…ngủ tiếp.

RẦMMMMMMM

Cánh cửa phòng Thái Mỹ đi thăng thiên sau cú đạp giáng trời của Đam Long. Hắn chỉ mặc độc một cái quần jeans bó sát, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Tuy nhiên gương mặt đang phát hỏa không hề khả quan như cơ thể hoàn mỹ kia, mà nó đang báo hiệu cho cơn giông tố với sấm vang chớp giật đang ùn ùn kéo tới.

Bước lại giường, hắn xốc lên tấm chăn để lộ ra đứa em gái óc toàn nước cống đang cuộn trông như con tôm ngáy pho pho. Cơn tức bốc lên quá đầu, hắn xách tai con kia lên cứ thế hét vào.

“ĐAM THÁI MỸ.”

“Có chuyện gì?”

Đam Thái Mỹ uể oải ngước lên. Không phải đêm qua đã khiến anh hai tận hứng rồi sao? Hôm nay còn nổi điên cái gì vậy trời, làm điếc người ta rồi.

Con bé ngật ngưỡng ngồi dậy, nó lắc lắc đầu để thoát khỏi cảm giác ong ong mà nhăn nhó.

“Anh hai, còn sớm mà đã có chuyện gì vậy?”

Người đứng trước mặt nó tỏ ra sốt ruột không thôi mà hỏi dồn.

“Người đâu?”

Thái Mỹ nghi hoặc ngước lên nhìn hắn hỏi lại:

“Người?”

“Đúng người đâu.” – Đam Long cứ chòng chọc nhìn xuống đứa em gái mình, đôi mắt tóe lửa như muốn bổ tung đầu con kia để moi ra câu trả lời.

“Người nào chứ?” – Đam Thái Mỹ hơi hơi nhíu mày suy nghĩ, có phải anh hai bị tinh trùng lên não không, đang nói tới ai cơ?

“Người trong bánh chocolate” – Đam Long sốt ruột,hắn bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn – “Cái người mày nhốt trong bánh Chocolate tối qua ấy.”

Đam Long ngày càng điên tiết chờ máu con kia lết lên óc. Sáng sớm nay khi mơ màng tỉnh giấc, hắn ngọ nguậy xoay người định bụng sẽ ôm chặt lấy cơ thể mềm mại thơm mát kia mà cọ cọ. Sau đó muốn hôn cậu bé đó một cái thật sâu, tiếp đó….tiếp đó là gì nhỉ? Bộ não vẫn còn ngây ngất trong hạnh phúc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi đêm thần tiên hôm qua rục rịch. Đúng rồi,đương nhiên là “ăn sáng” rồi. Phải “ăn” cái “bánh sinh nhật” của hắn vài lần nữa mới thỏa.

Nhưng hắn chợt thanh tỉnh khi bày tay mình với vào khoảng không. Bên cạnh hắn chăn nệm đã trở nên mát lạnh, dường như những gì đêm qua chỉ là giấc mộng không hơn không kém.

Hắn có chút buồn bực. Nhưng nhìn lại căn phòng hỗn độn, xung quanh tràn ngập những vết bẩn từ Chocolate và mùi tinh dịch đậm đặc thì hắn khẳng định lần nữa đó không phải là mơ, chưa từng là mơ. Bộ đồ hắn vội vã vất xuống sàn hôm qua không cánh mà bay, còn lại chỉ là sợi ruy-băng đỏ thắm.

Hắn khẽ cười lên thích thú. Tuy đêm qua quả thực quá mức hoang đường nhưng hắn lại rất thanh tỉnh. Chỉ là có chút không khống chế được lửa dục trong người, còn lại cảm giác khi đụng chạm, khi liếm láp, khi vùi mình trong cơ thể ấm áp kia hắn nhớ rất rõ ràng. Xúc cảm mê người ấy khiến hắn không kiềm được mà liếm môi. Đó chính là “chiếc bánh ngọt” ngon nhất từ trước đến nay hắn ăn được.

Đứng một mình giữa căn phòng vương vãi đầy vụn bánh, Đam Long chợt thấy ấm ức. “Chiếc Bánh nhỏ” đáng ghét, nhân lúc hắn ngủ lại chạy trốn mất tiêu, vậy ngọn lửa vẫn đang bừng bừng trong hắn lúc này phải làm thế nào bây giờ?

[ASD: Đúng là đồ cầm thú!!!! Ăn đến thế mà còn đói à ?!!!

Kjss: em ko cần bức xúc như thế đâu =)) đây là dạng công ss thích mờ biết làm sao được =)))

ASD: Okay okay, em sợ =))

Kjss: quá khen quá khen cúi đầu]

Giải pháp cuối cùng, muốn cởi chuông phải tìm kẻ thắt chuông, Đam Long mặc đại một cái quần trong tủ rồi lao ra khỏi phòng hướng tới con em gái tra hỏi cho ra lẽ.

“Người trong bánh? Em nhốt?” – Thái Mỹ khẽ giật mình. Chẳng lẽ anh hai đến… trả thù vì chuyện đêm qua? Chẳng phải anh ấy đã rất vui vẻ hay sao? Dù thế nào đi nữa, cũng phải bình tĩnh mà tiến. Thái Mỹ dẩu môi. – “Trong nhà chỉ có hai anh em, em chẳng biết anh đang nói gì cả.”

“Mày đừng có giả ngu.” – Đam Long như kiến bò trong chảo, đối diện với cái bản mặt ngây-thơ-vô-(số)-tội kia, hận không thể đạp nó bay khỏi cửa sổ. – “Bánh đó không phải mày tặng? Có người trong ấy thì chắc chắn do mày nhét vào.”

“Em có tặng bánh cho anh.” – Thái Mỹ ung dung vuốt tóc. – “ Nhưng làm gì có người nào chứ. Anh bị say rượu à?”

“Câm mồm” – Hắn rống lên bực tức,cái con này định giỡn mặt hắn sao? – “ Mày đã bao giờ thấy tao say chưa? Dù uống thi với cả thế giới thì tao cũng cóc bao giờ say nhá.”

“Vậy…vậy…” – Thái Mỹ vờ hoảng hốt. – “ Chẳng lẽ anh gặp ma sao?”

“Ma?” – Đam Long nhướng nhướng mày.

“Phải đó.” – Thái Mỹ ngân giọng đầy thê lương. – “Chắc có một em zai mi thanh mày tú nào đó phải lòng anh hai, ôm nỗi niềm riêng mà tức tưởi ra đi, đến linh hồn còn không thể siêu thoát, chỉ có thể nhân dịp sinh nhật anh hai, vét chút tinh lực cuối cùng mang cơ thể dâng trọn cho người để yên lòng nhắm mắt. Anh hai của em à, sao mà đào hoa quá, làm khổ bao nhiêu kiếp người. Anh hai thấy có đúng không~?”

“Đúng?”

Nhìn đôi mắt to tròn trước mặt chớp lấy chớp để, Đam Long nhoẻn miệng cười, ngồi xuống bên giường Thái Mỹ. Hắn vươn hai tay kéo căng gương mặt tròn tròn có năm, sáu phần giống mình kia ra hai bên.

“Mày tưởng tao như mày chết chìm trong cái đống “sách báo bẩn” kia mà ngu người rồi hả? Tao không phải trẻ con nhá, lên giường với người hay ma cũng không phân biệt được nhá. Tìm lí do nào khác thuyết phục hơn đi cưng.”

“Anh ai…au au au à…” (Anh hai, đau đau đau mà)

Nhìn đôi mắt tròn to ngấn nước kia,trong đầu Đam Long chợt lóe lên ý tưởng:

“Mày bảo em zai mi thanh mày tú?” – hắn cười ranh mãnh – “ Sao mày biết là THẰNG NÀO chứ không phải CON NÀO?”

Động tác xoa xoa đôi má của Thái Mỹ bất chợt cứng đờ. Chết cha, lỡ miệng rồi. Cười giả lả ngó lên hung thần ác sát trước mặt, nó muốn khóc quá đi, đúng là khôn ba năm dại một giờ mà.

“Mày nói không thì bảo” – Đam Long giơ ra cái bộ dáng côn đồ bẻ bẻ các đốt ngón tay cười lạnh lẽo.

“Không nói” – Con em lại trưng cái mặt muôn chết không sờn – “ Thiên cơ bất khả lộ, không nói.”

Nói xong lại khẽ nhích nhích mông toan trốn.

“Mà…” – Nó tò mò ngước lên nhìn kẻ đang bốc hỏa đến mức gần như tự thiêu kia thỏ thẻ.- “Anh muốn tìm làm gì nữa chứ, ăn cũng đã ăn rồi…”

“Trừng phạt.” – Thanh âm sắt đá vang lên đánh gãy câu nói chưa kịp thoát khỏi miệng Thái My. Ánh mắt hắn mờ mọt như thể người ở đây nhưng tâm hồn đã phiêu lãng đến tận đâu đâu rồi. – “ Dám chạy trốn khi anh đây chưa cho phép, thật không biết quy củ là gì.”

Thái My khẽ rùng mình. Thôi rồi Bích Huy, mày sao lại ngu ngốc chọc giận cái lò bát quái này rồi.

(Kjss:con này mày nói mà không nghĩ do ai hại nó mà ra hở =”=?

ASD: Ẻm là thiên thần cánh trắng a~, chỉ đưa các số phận thuộc về nhau đến với nhau, không chấp nhận được việc các số phận bỏ trốn =)) )

“Đừng có lằng nhằng nữa,mày có nói không?”

Đam Long thật sự không muốn đứng đây cù nhây với cái con này nổi nữa, hắn đã cuống lắm rồi.

(Kjss:Bấn cái gì ta :”>

ASD: Có “vấn đề”, cần phải giải quyết gấp, nếu không sẽ gây hậu quả khó lường :”>)

“Không, anh có giết em em cũng quyết không mở miệng”

Đùa sao, nó dù là cầm thú thì cũng là loại có đạo đức nha. Bán đứng bạn thân thì có thể chứ dồn Bích Huy vào con đường chết nó nhất quyết không làm. Dù sao đó cũng là đứa duy nhất (đáng để) nó lừa được nha.

Nhìn con em gật đầu một cái chắc nịch mà Đam Long tức ói máu.

“Mày….mày muốn làm phản sao?”

“….” – Sợ quá đi – nó khóc trong lòng.

“Mày chán sống rồi hả?”

“…..” – Khủng bố quá hà, má ơi.

“Tao sẽ đốt hết cái đống rác của mày, xem mày có khai ra không.”

“….” – Thái Mỹ vẫn kiên cường vững chãi dù trong bụng nó đang gào khóc rên la.

“Được. Mày không khai. Tao tự có cách giải quyết của tao.”

Đam Long bất lực gầm gừ rồi bước đi. Hắn không tin bằng cái vị trí đại ca của bang Thuận Thiên – bang phái hùng mạnh nhất trường trung học “Hoa Anh Đào” này – mà không thể tìm ra “cái bánh nhỏ” kia của hắn.

Thái mỹ dựng thẳng đôi tai nghe ngóng. Đến khi tiếng bước chân giận dữ kia xa dần rồi mất hẳn,nó mới dám nhấc điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc.Khi đầu dây bên kia vừa truyền đến giọng nữ trong trẻo đang ngái ngủ nó mới dám khóc rống lên.

“Tổng biên tập ơi em sợ quá đi oaoaoaoaoa~”

Bạn đang đọc Chocolate love của Devilkjss vs A.S.D
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.