Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại

Phiên bản Dịch · 2335 chữ

Sau khi Từ Phong về nước, kiếm việc ở tại thành phố, còn đặc biệt tìm một công ty làm chung với Văn Bân, để mỗi ngày đưa rước Văn Bân đi làm, tiện thể nhòm ngó con vịt chết khỏi bay nhảy.

Văn Bân làm kế toán ở công ty.

Văn Bân thường xuyên lên Q oán giận với tiểu Ly: “Đời người siêu đau là khi bạn trữ thiệt nhiều tiền đến độ xài còn không hết, thì bạn sẽ chết! Còn có điều đau hơn cả, là bạn xài hết tiền, nhưng bạn còn chưa chết! Đau đớn hơn hai cái trước là bạn cả ngày kiếm tiền, nhìn mớ tiền này rời khỏi đầu ngón tay bạn, tiếc thay đó không phải là của bạn….”

Đương nhiên, câu trả lời của Từ Phong là. “Nếu em thích tiền như vậy, anh sẽ kiếm tiền cho em đếm, em chỉ cần an tâm đứng ở nhà được anh yêu là ok.”

Làm Văn Bân mắc ói đến hết muốn ăn cơm.

Vào một buổi chạng vàng hôm đó, Văn Bân làm xong công việc, đúng hạn tan tầm chờ Từ Phong ở bãi đỗ.

Từ Phong lâu thiệt lâu mới tới bãi đỗ.

Do công việc của Từ Phong rất cực nhọc, mấy ngày nay có hơi nóng nảy. Văn Bân nắm chai trà lạnh để lấy lòng hắn, lại cảm thấy mình tiến lên đưa đồ uống cho hắn thì có vẻ rất ngốc, vì thế núp ở phía sau chỉnh lại nét mặt.

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.

“Từ tiên sinh, trễ như vậy mới tan tầm, vất vả quá nhỉ…”

Xuất hiện ở trước mặt, là một người đàn ông có mái tóc hơi dài đeo mắt kính, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

Từ Phong dừng bước lại, xoay người nhìn anh ta một cái.

“Thầy Nhan sao rảnh tới đây?”

Người được gọi là thầy Nhan khẽ cong khóe môi, tiến đến bên tai Từ Phong: “Đương nhiên là vì… chờ anh.”

Từ Phong vẫn cười một cách lịch sự như trước, “Hả? Tôi không thấy vinh hạnh lắm.”

Người đàn ông kia trực tiếp sáp qua, nhẹ giọng nói: “Tôi gần đây thiếu bạn giường ,anh có hứng thú chăng?”

“Anh không phải có bạn giường sao.” Từ Phong nhíu mày: “Muốn đổi?”

“Thay đổi khẩu vị điều chỉnh tâm tình thôi.” Lại sáp qua, thổi nhẹ ở bên tai Từ Phong, nói mập mờ: “Đêm nay đến chỗ tôi, được chứ?”

“Thân thể tôi không khỏe.” Từ Phong cười, dời đi từng bước, “Cũng không có hứng thú làm vật hy sinh.”

“Anh thiệt không thú vị.”

“Tôi đề nghị anh tới Crazy tìm bạn giường, nơi đó có rất nhiều người thú vị”

Trả lời cho Từ Phong là lời nguyền rủa khẽ: “Tôi mới không muốn chết.” khi người đàn ông ấy xoay người rời đi, bóng lưng có vẻ hơi cứng ngắc.

Văn Bân rẽ qua một khúc quặc tiến vào từ bên ngoài bãi đỗ xe, sau đó im ỉm lên xe.

“Mới tan tầm?” Từ Phong xoa xoa đầu Văn Bân, nhẹ giọng nói: “Sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Văn Bân ngoảnh đầu sang hướng khác, hừ một tiếng: “Tâm trạng của tui tốt chết đi được.”

“À…..” Âm cuối kéo dài, cùng với: “Đừng vặn, cái chai sắp vặn bể rồi.”

Vừa dứt lời, chợt nghe bịch một tiếng, chơi trà lạnh kia thiệt đã bị Văn Bân dùng lực nắm bể, nước trà bắn tung tóe, quần ướt hết cả.

Vân Bân buồn bực quát: “Cmn cười! Lái xe!”

Từ Phong nghiêm túc gật đầu, khởi động xe.

Sau khi về tới nhà, Văn Bân tức giận chạy vào nhà tắm thay quần áo, tiện thể tắm luôn.

Vừa mắng vừa dùng sức xoa cơ thể, chẳng hề phát hiện mình hấp tấp quên khóa cửa.

Cửa bị đẩy ra trong im lặng, Văn Bân cứng đờ dùng khăn tắm quấn mình, “Anh đi ra ngoài, không thấy em đang tắm hả?!”

Từ Phong vẻ mặt nghiêm túc, “Anh cũng muốn tắm, thời tiết nóng nực, cả ngoài toàn mồ hôi.”

“Cút cút cút, em tắm xong rồi anh tắm, mọi việc đều có thứ tự trước sau. Mau ra ngoài…” Văn Bân đưa tay đẩy Từ Phong, lại bị Từ Phong ôm vào lòng.

Khăn tắm đang quấn cũng tuột xuống đất trong nháy mắt.

Văn Bân nổi giận, “Anh bệnh hả!”

Từ Phong hoặc không làm, mà đã làm phải làm đến cùng, dứt khoác đè Văn Bân ở trên tường, cưỡng ép hôn lên.

“Ô Ô… Cái đồ… con heo…” Tiếng mắng mơ hồ bị ngăn lại ở giữa môi, Văn Bân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng sức đẩy hắn, đáng tiếc sức của người nào đó quá lớn. Càng hôn, cánh tay chống đẩy nay lại víu lên lưng hắn, tiếng mắng tức giận ban đầu dần dần bị tiếng thở dốc yếu ớt thay thế.

Nụ hôn dịu dàng thắm thiết qua đi, Từ Phong vẫn duy trì tư thế một tay ôm Văn Bân, một tay chống lên tường, tiến đến bên tai cậu, cắn lên –

“Ghen?”

Văn Bân xem thường: “Anh rửa mặt soi gương đi, bằng bộ dạng suy yếu của anh làm em ghen chắc? Cười chết mất.” Nở nụ cười giả tạo, sau đó quay đầu đi chỗ khác, cắn chặt môi, “Anh yêu với ai, em mới không xen vào! Sau khi Nhạc Viêm đi làm, Hạ Phong không phải suốt ngày gọi điện to nhỏ với anh sao… Anh đi mà tiếp anh ta ấy!”

Gục đầu xuống, nắm chặt quyền, thời điểm nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, bả vai nhẹ run run.

Bị Từ Phong dịu dàng ôm vào lòng, “Em đó, thiệt là vịt chết còn mạnh miệng.”

Văn Bân vùi đầu ở trước ngực hắn, ôm chặt lấy Từ Phong.

“Anh dám ngoại tình… em cũng đi tìm người khác.” giọng đè thấp, không có tí ti lực uy hiếp, trái lại khiến người ta đau lòng.

Từ Phong cười khẽ: “Anh có ngoại tình hay không…, em chẳng phải rõ nhất sao…” Tay đặt ở eo Văn Bân, lê nhẹ một cách mờ ám, “Ngày đó không phải vừa ôm anh vừa kêu anh nhẹ chút sao…”

“Câm miệng!” Bị Văn Bân tức giận cắt ngang.

Từ Phong thoáng dừng, lại gần trộm hôn một cái, “Được rồi, người đó là học trưởng ở đại học, gần đây cãi nhau với người yêu của anh ta, khắp nơi tìm bạn giường làm vật hy sinh hòng chọc đối phương kích thích, rất không khéo tìm tới anh, thế đó. Về phần Hạ Phong… Cậu ta gọi điện chỉ nói muốn cung cấp ít GV cho em nghiên cứu.” Nhún vai vô tội: “Em không cần nghĩ nhiều.”

“Em mới chẳng thèm nghĩ nhiều, dáng vẻ suy yếu của anh ai thèm để ý.” Hừ một tiếng, nhận được cái ôm chặt hơn một ít.

“Ừ, chỉ có em chịu anh.” Từ Phong cười cọ cọ tóc cậu, “Được rồi, em tắm đi, anh đi nấu cơm.”

Vừa muốn đi, lại bị Văn Bân kéo tay –

“Cùng nhau…”

Từ Phong quay đầu, có chút giật mình nhìn Văn Bân mặt đỏ ửng.

“Cái đó, ý của em là, dù sao cả người anh toàn mồ hôi, tới nhà bếp lại nóng nực khó chịu hơn…” Đi về phía trước từng bước, thuận tiện cởi cà vạt của Từ Phong, ngón tay run run, “Hơn nữa phí điện nước tháng trước rất cao…. Chúng ta cũng nên tiếc kiệm nước…”

Từ Phong không nói cũng không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Văn Bân đỏ mặt cởi đồ cho mình, quá trình này rất ư hưởng thụ.

Cởi áo sơ mi ném vào máy giặt, ngón tay run rẩy dừng ở trên thắt lưng của hắn, ngẩng đầu nhìn Từ Phong ra vẻ bình tĩnh, cắn chặt răng, cởi xuống thắt lưng.

Đệt, ám chỉ của bố rõ thế này, mà tên khốn đó còn chưa chủ động….

Văn Bân xem thường, lui ra sau từng bước, “Hay là anh đi làm cơm đi.”

Nói xong liền xoay người vào trong, lại bị Từ Phong giữ chặt.

“Đồ ngốc, có dụ dỗ như em sao.” Nói xong liền hôn lên gương mặt đỏ bừng của Văn Bân.

Ai, tên ngốc này nhất định ăn phải giấm chua, đêm nay nên an ủi nhóc cho tốt.

Nụ hôn rất dịu dàng, cũng không thiếu nhiệt tình.

Chiếc lưỡi linh hoạt liếm qua lời, lướt qua khoang miệng, dây dưa quấn lấy đầu lưỡi vì thẹn thùng mà lui về của Văn Bân, lực mút vào khiến đầu lưỡi run lên, khoái cảm quen thuộc khiến con tim của Văn Bân mau chóng đập dồn dập, há to miệng liều mạng hô hấp, lại mang đến cơ hội cho đối phương làm nụ hôn thêm sâu.

“Ưm… Ô… Ô…”

Tiếng rên rỉ mơ hồ làm cho người ta càng thêm hưng phấn, quần áo cũng nhanh chóng cởi sạch.

Chờ tới khi nụ hôn vừa kết thúc, hai người đã trần truồng ôm nhau trong bồn tắm, Từ Phong mỉm cười nằm trong bồn tắm, để Văn Bân nằm sấp trên người mình.

Vật cứng để ở bụng làm Văn Bân đỏ cả mặt, kiểu tư thế cậu ở trên này trước kia chưa từng làm qua, vừa rất mắc cỡ lại có chút chờ mong….

“Anh… nhè nhẹ, em ngày mai…” Nhớ tới ngày kế là cuối tuần, Văn Bân đành phải nuốt xuống cái cớ thông dụng “Em ngày mai đi làm.” này, rũ mi mắt, an tâm ghé lên người hắn, “Ngày mai không cần đi làm… Vậy…” Nói không nên lời, vì thế ngậm miệng lại, vẻ mặt như anh hùng hy sinh.

Từ Phong mỉm cười, trét sữa tắm đến hậu huyệt của Văn Bân, nơi đó do được nhận nhiều lần nên đã không còn đau đớn như lúc ban đầu, ngược lại dễ dàng thu nhận ngón tay.

Sau khi khuếch trương đơn giản, Từ Phong nâng thắt lưng của Văn Bân, để Văn Bân ngồi xuống.

“A…” Văn Bân thở gấp thả lỏng người, toàn thân lan ra một lớp màu đỏ xinh đẹp.

Tư thế ngồi trên người hắn, có thể nhìn rõ nét bộ vị kết hợp của hai người.

Hô hấp của Từ Phong dần trở nên ồ ồ, vươn tay âu yếm điểm đỏ trước ngực Văn Bân, thành công nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của Văn Bân.

Nhiệt độ phòng tắm tăng lên, hai người bị nhiệt khí bao phủ, trong hô hấp đều mang theo nhiệt độ như thiêu như đốt.

Hai tay Văn Bân chống ở mép bồn, nhắm mắt lại, cảm giác hòa nhập trọn vẹn… nhiệt tình ra sức….

“Ưm… Anh nhẹ tí… nhẹ …. tí… ô ư… Từ Phong… Nhẹ…A….”

Dưới cái ôm nhiệt tình, năn nỉ cũng trở nên đứt quãng.

Đánh phải nắm chặt lấy mép bồn tắm, miễn làm mình chống không được ngã xuống.

“Anh yêu em, Văn Bân.” Nắm lấy bàn tay của Văn Bân, vòng lên vai mình, kéo thân thể của cậu xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ hồng.

Văn Bân hạ xuống lông mi còn mang theo chút chất lỏng trong suốt.

Thân thể run lên từng đợt, thả lỏng người, ngoan ngoãn nhận cái ôm và nụ hôn của Từ Phong.

– nên yêu em như thế nào mới đủ, yêu em như thế nào em mới có thể hoàn toàn yên tâm?

Chỉ có thể một lần lại một lần dùng nụ hôn dịu dàng nhất, làm cho cậu đắm chìm vào trong thâm tình của mình.

“Đồ ngốc…” Hôn lên trán cậu, ngón tay luồn qua tóc, Từ Phong nỉ non bên tai Văn Bân: “Anh chỉ yêu mình em, em không biết sao?”

Dư vị cao trào làm cho Văn Bân nằm sấp trên người Từ Phong thờ gấp khe khẽ, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Em biết/”

Sau đó lại tức giận bổ sung: “Anh lần sau có thể dùng lời nói để chứng mình, không cần chứng minh bằng hành động, em tin tưởng anh, thiệt đó.”

Từ Phong bất đắc dĩ: “Nhưng mà em ghen…”

“Nói nhảm!” Văn Bân xem thường, “Có biết là ghen tốt cho sức khỏe không hả.” Nói xong lại đánh ngáp, “Không nói nữa, em muốn ngủ…”

“Nhưng mà anh còn muốn.”

“…”

“Được hông?”

“Cái đồ… Cầm thú… Thiệt không cần chứng minh bằng hành động… Em tin em tin, anh chỉ yêu mỗi em….Ô….”

Kết quả người nào đó vẫn mặt dày, không để ý tiếng kêu thảm thiết của Văn Bân, dùng hành động để chứng mình lần hai.

Trên bàn cơm, Văn Bân ăn ngấu ăn nghiến, bổ sung lại thể lực bởi làm việc quá sức.

Từ Phong đột nhiên nói: “Ngày mai đến nhà em một chuyến.”

“Hả?”

“Sinh nhật mẹ em.”

Văn Bân khẽ ừ, gục đầu xuống, “Cảm ơn nhắc nhở, em đã mua quà rồi.”

Từ phong cười đứng dậy, đưa môi sát qua: “Cảm ơn thế nào.”

Vân Bân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mang nét cười của Từ Phong, đành phải cắn chặt răng, đứng dậy lại gần, chủ động hôn hắn.

Cách hôn nhau ở bàn ăn, tuy môi chạm nhau rất cạn, nhưng lại vô cùng ấm áp.

– Vân Bân, chỉ có em, anh muốn dùng quãng đời sau bảo vệ và yêu thương.

– Từ Phong, rất cảm ơn anh, để em hiểu rằng gặp được anh là một điều hạnh phúc.

Con người gặp nhau đúng thời điểm, yêu nhau, gần nhau hơn.

Tình yêu đơn giản thế đấy, hạnh phúc cũng đơn giản thế đấy.

Bạn đang đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của Diệp Chi Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.