Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Du học

Phiên bản Dịch · 3611 chữ

Khi Văn Bân vừa về ký túc xá, phát hiện TV trong phòng khách đang mở, ngay cửa có đôi giày cao gót.

Vội vàng sửa sang lại quần áo, sờ sờ mặt, xác định chính mình không gì khác lạ, mới tươi cười thong thả bước vào.

“Mẹ, mẹ sao tới nhanh vậy?”

Lưu Ba có nhà, cười hắc hắc với Văn Bân, xoay người vào nhà bếp rửa táo.

Mẹ cười ôn nhu: “Con không phải nói muốn tới đón mẹ sao?”

Vì đón mẹ mà trên đường chạy quá nhanh, thời tiết lại quá nóng, kết quả té xỉu, chuyện này đương nhiên không thể để cho bà biết, Văn Bân đành phải sờ sờ cái ót, ngượng ngùng đáp: “Úi…… Con ngủ quên mất.”

“Biết mà, con đứa nhỏ này thói quen làm việc và nghỉ ngơi vẫn bậy như cũ.” Mẹ nhíu nhíu mày, nói với Văn Bân: “qua đây ngồi, đứng đấy làm chi.”

Văn Bân cười hề hề, đi qua ngồi bên cạnh mẹ.

Hai mẹ con mặt đối mặt nói chuyện phiếm, Văn Bân ở trước mặt mẹ là hỏi cái gì đáp cái nấy, ngoan ngoãn y hệt con thỏ

Thật lâu sau, mẹ Văn Bân rốt cuộc không kiên nhẫn: “Con đứa nhỏ này, bày bộ dáng sợ sệt làm chi vậy, mẹ sẽ ăn con sao?”

Văn Bân ngượng ngùng cười: “Con sợ con chống đối ngài, làm ngài tức ngất xỉu mất.” Thấy khuôn mặt bình tĩnh của mẹ, vội vàng xu nịnh, đấm lưng cho mẹ: “Ngồi xe vất vả cả ngày rồi, ai, con nói ngài không nên đến thăm con làm gì, con không tốt chi, có tay có chân, linh hoạt thoải mái mà.”

Mẹ Văn Bân được đấm thoải mái, thần sắc hơi dịu lại: “Mẹ không phải đặc biệt tới thăm con, đến chỗ này họp, tiện đường qua đây nhìn xem.”

“Dạ, con biết ngài bận mà, năm nay lại làm chủ nhiệm lớp cấp ba, cũng không ngại mệt, cứ theo con nói, sang năm kéo mấy học sinh lớp thấp hơn, đừng trực ban chủ nhiệm.”

“Bác là chủ nhiệm cấp ba ạ?” Lưu Ba cười tủm tỉm cũng bày bộ dạng bé thỏ ngoan, vẻ mặt sùng bái ngồi bên cạnh Văn Bân: “Bác dạy môn gì?”

“Lịch sử.”

“Nga, lợi hại quá, thành tích lịch sử của cháu rất dở, năm nào có sự kiện gì gì đấy, cháu vậy mà một chút cũng chả nhớ được.”

Mọi người trò chuyện câu được câu không, Văn Bân vẫn hiếu thuận gọt táo cho mẹ

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lưu Ba đứng dậy ra mở cửa, có người bước vào, ở cửa đổi giày, một bên hỏi: “Đang có khách sao?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, Văn Bân tay run lên, con dao đang gọt táo trực tiếp bay vào thùng rác.

Chống lại ánh mắt nghi hoặc của mẹ, Văn Bân vội vàng gãi đầu, cười nói: “Ha ha, lỡ tay lỡ tay thôi.”

Mẹ cười cười: “Không tồi, ném rổ rất chuẩn.”

Từ Phong chầm chậm bước tới, đối mẹ của Văn Bân lễ phép cúi đầu: “Chào bác gái.”

Mẹ Văn Bân cúi thấp đầu nói với Văn Bân: “Giới thiệu tí đi, con đang ngốc gì vậy?”

Văn Bân không dám quay đầu lại nhìn Từ Phong, đành phải cầm lấy trái táo, cười hì hì hướng mẹ giới thiệu: “Đây là đàn anh của con, ha ha, bận giúp con rất nhiều.”

Mẹ Văn Bân khách khí hướng Từ Phong nói: “Chào cháu, Văn Bân nhà bác cho cháu không ít phiền toái đi?”

Từ Phong cười cười: “Không có, cậu ấy rất ngoan.” Nói xong liền quay đầu nói Lưu Ba: “Tôi trở về lấy sách, lần trước hành lý chưa dọn hết.”

Văn Bân cúi thấp đầu, liếc mắt, nhìn thấy thùng trong tay hắn.

“Bác gái, mấy bác tiếp tục trò chuyện, cháu tới thư phòng thu dọn một chút.”

Từ Phong đi rồi, Văn Bân trên mặt vẫn cười cười, một trái táo gọt hết mười phút, kết quả gọt thành mặt hoa, Văn Bân ngượng ngùng nói: “Mẹ, táo xấu thế này, con vẫn nên tự mình ăn thôi.” Nói xong liền răng rắc một ngụm cắn xuống.

Mẹ Văn Bân cười: “Kỹ thuật gọt tỉa của con vẫn tệ như trước, mẹ quả rất nuông chiều con, về sau nếu cưới vợ thành gia mà còn như vậy, coi chừng người ta không cần con.”

Văn Bân gục đầu xuống, khẽ ừ.”Dạ biết, con từ hôm nay trở đi sẽ học nấu ăn, được rồi chứ?”

Mẹ Văn Bân cười cười hài lòng, còn sờ sờ đầu Văn Bân.

Từ Phong xách thùng đi ra, hắn sách quả thực nhiều lắm, một thùng căn bản sắp xếp chưa xong, Lưu Ba lại tìm cái hộp giấy xếp một nửa.

“Bác gái, cháu đi trước đây.” Từ Phong thản nhiên cười cười, sau đó liếc mắt nhìn Văn Bân một cái, “Văn Bân, cậu giúp tôi khiêng thùng chút được không?”

Văn Bân nhếch miệng cười: “Lưu Ba giúp khiêng đi chứ, cậu ta không phải rất rãnh sao, muốn tui khiêng làm gì.”

Bị mẹ lườm nhìn: “Con đây là cái thái độ gì? Đàn anh kêu anh khiêng thùng giúp, con sao lại ra sức khước từ, còn không mau đi.”

Văn Bân nga một tiếng đứng lên, đi đến bên cạnh Từ Phong, ôm lấy hơn phân nửa hộp sách kia, cũng không quay đầu lại đã đi ra ngoài.

Trong thang máy hai người mặt đối mặt, Văn Bân tựa vào vách tường, đặt hộp sách ở trên mặt đất, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Từ Phong đột nhiên nói: “Tôi phải đi.”

“Ừm.”

“Không hỏi tôi đi đâu?”

“Anh đi đâu, không liên quan gì tới tôi nhỉ.”

Sự trầm mặc khiến người ta xấu hổ kéo dài không tới nửa phút, thang máy đã dừng tại lầu một.

Văn Bân dẫn đầu khiêng hộp đi ra, Từ Phong bước theo sau, sau khi bỏ thùng vào xe, Văn Bân vỗ vỗ tay muốn chạy lấy người, lại bị Từ Phong giữ chặt.

“Văn Bân, là vì mẹ cậu sao?”

“Tui không hiểu anh đang nói cái gì.” Văn Bân bỏ hắn ra, cười nói: “Đàn anh hẹn gặp lại.”

“Có lẽ sẽ không gặp lại nữa.” Từ Phong mặt lạnh nhạt dứt lời rồi quay đầu chui vào trong xe.

Thẳng đến khi xe biến mất trong tầm mắt, Văn Bân mới hoảng hốt dùng hai tay ôm đầu.

Cảm giác choáng váng trong phút chốc này đặc biệt mãnh liệt, có lẽ do ánh nắng giữa trưa quá mạnh, có lẽ quả thực sợ hãi…… Sẽ không gặp lại.

Sẽ không gặp lại sao? Hắn rốt cuộc chịu không nổi, muốn rời khỏi.

Đây không phải là kết quả mình mong chờ nhất sao? Nhưng vì sao thấy hắn biến mất trong tầm mắt, trong lòng cứ khó chịu.

Sắp xếp tốt suy nghĩ khi trở lại ký túc xá, mẹ đang dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân thì liền mở mắt, ôn nhu cười: “Đã về rồi? Thùng đó rất nặng sao? Trán con ra mồ hôi cả rồi.”

Văn Bân đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, sau đó nhẹ nhàng gối đầu lên vai mẹ.

Mẹ vuốt tóc Văn Bân, khẽ cười nói: “Sao lại đột nhiên nghĩ muốn làm nũng với mẹ vậy, rất không giống phong cách của con.”

Văn Bân liền vùi đầu thật sâu vào hõm vai của mẹ, sau đó ôm lấy mẹ, nhẹ giọng than thở: “Ngẫu nhiên chuyển đổi phong cách mà, mẹ phối hợp nha, ôm con trai một cái không được à.”

“Được, con gầy quá, gầy còn mỗi bộ xương.” Nhẹ nhàng ôm lấy Văn Bân, vỗ vỗ vai cậu, ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”

“Không phải, chỉ là xúc động quá mới muốn ôm mẹ thôi, mẹ xem con xúc động đến run rẩy này.” Theo hõm vai chỗ truyền đến thanh âm rầu rĩ, còn có chút khàn khàn.

Mẹ Văn Bân trầm mặc một lát, khẽ thở dài: “Con nha, thật sự là mạnh miệng, rốt cuộc làm sao vậy?”

Văn Bân ngồi trở về, cười ngỏn ngoẻn: “Mẹ, con tạm thời không muốn tìm bạn gái, có thể chứ? Không muốn lấy vợ, thực phiền nha.”

“Hử? Mẹ lại không ép con tìm. Con với Điềm Điềm sao lại chia tay? Cũng không nói với mẹ một tiếng.”

“Ha ha, bị Điềm Điềm cô nương đá rùi, con làm sao không biết xấu hổ nói với ngài, đó không phải mất mặt ngài à……”

“thằng nhóc thúi con, còn dám nói lải nhải với mẹ.” Vò rối tóc Văn Bân, đứng dậy, “Mẹ mệt rồi, ngủ trước một lát.”

“Dạ, mẹ ngủ ngon, đến cơm chiều con gọi mẹ.”

Thời gian chạng vạng, Văn Bân và mẹ cùng đi siêu thị mua đồ ăn. Mẹ ngủ đủ giấc, đặc biệt có tinh thần nghĩ muốn tự mình làm mấy món ăn gia đình ấm cúng cho thằng con trai.

Văn Bân tâm trạng ngẩn ngơ, còn đang suy nghĩ chuyện Từ Phong, qua đường cũng không thèm nhìn đèn đỏ phía trước ——

“Cẩn thận!”

Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của mẹ, cùng tiếng hãm phanh càng trở nên bén nhọn.

Sự việc xãy ra quá mức đột ngột, chờ khi Văn Bân phục hồi tinh thần lại, thì phát hiện mẹ ngã giữa vào vũng máu, chính mình được đẩy ra, nằm sấp bên cạnh.

Vì đường này khá vắng người, người lái xe đều chạy tốc độ cực nhanh, cho dù kịp thời phanh lại, chuyện bất trắc vẫn xãy ra.

Văn Bân lăng lăng nhìn váy âu phục màu trắng của mẹ bị máu nhiễm đỏ tươi, nhìn bánh xe gần ngay trước mắt……

Thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, nhào tới, ôm lấy người ngã trên mặt đất.

“Mẹ! Mẹ mẹ đừng giống ba bỏ lại mình con, mẹ! Mẹ mở mắt đi, đừng dọa con!”

Nghẹn đã lâu mới phát ra thanh âm khàn khàn khác thường, kêu quá lớn, yết hầu như bị hoả thiêu, đau đớn kịch liệt .

Khung cảnh này có biết bao tương tự, kí ức về người ấy lại trùng khớp.

Lần trước là ba ba, nhoài lên người mình, dùng thân thể bảo vệ mình. Mình ở trong ngực ba, ngơ ngác cảm thụ cái ôm của ba chậm rãi trở nên lạnh như băng, nhìn máu nơi ngực ba vẫn chảy, vẫn chảy, chảy mãi không ngừng, chảy xuống nhỏ trên mặt, ngay cả trước mắt đều biến thành một mảnh đỏ như máu. Mãi cho đến khi thanh âm xe cứu thương vang lên, mới đột nhiên kinh giác sự thật ba ba bị đụng phải, há to miệng lớn tiếng khóc gọi.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế dường như còn phảng phất bên tai.

Khi đó tuổi còn nhỏ, có thể lớn tiếng khóc.

Mà lúc này, đối mặt với người mẹ đẩy mình ra mà ngã trên đất, Văn Bân chỉ có thể dùng sức che miệng lại, phát ra thanh âm “Ô ô”, tựa như dã thú rên rĩ.

Thẳng đến khi thanh âm xe cứu thương lại chói tai vang lên, thẳng đến khi đi theo nhóm bác sĩ tới bệnh viện, ngồi ở cửa phòng phẫu thuật rồi, mà Văn Bân vẫn nhẹ nhàng run rẩy như trước, không biết phải làm sao.

“Cậu là người nhà bệnh nhân sao?” Có bác sĩ lại đây hỏi.

Văn Bân đứng lên, khẩn trương hỏi: “Đúng vậy, mẹ con bà ấy…… Thế nào ?”

“Thương thế nghiêm trọng, đang cấp cứu.Cậu đi làm thủ tục nhập viện đi.”

“dạ.”

Một đường mơ mơ màng màng bước tới nơi xử lý giấy tờ, bởi vì không mang tiền mà bị người ta lạnh nhạt đuổi về.

Văn Bân ngồi trước phòng phẫu thuật, trong tay gắt gao cầm chiếc di động.

Tiềm thức theo danh bạ điện thoại hiện ra dãy số quen thuộc nọ, khi nhìn thấy tên hắn, lại ngây ngẩn cả người.

Từ cặn bả, phát sáng trên màn hình, như đang cười nhạo mình.

Vừa mới nói với hắn những lời tuyệt tình “Anh đi đâu không liên quan gì tới tôi”, vừa mới còn đang suy nghĩ, anh ta đi rồi quá hợp ý tôi.

Hiện tại gặp phải khó khăn, người đầu tiên nghĩ đến cũng là hắn.

Không có cách nào báo đáp lại cho hắn, lại muốn hắn giúp cái này làm cái kia, chính mình như vậy, quả thực quá vô sỉ mà.

Ngón tay run run nhấn phím điện thoại, sau vài tiếng tút, truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc.

“Alo, chuyện gì?”

“Anh…… anh hiện tại, ở đâu?” Tuy rằng cực lực khống chế, mà thân thể vẫn không ngăn được run run, liên luỵ thanh âm cũng run theo.

“Sân bay.” Thanh âm Từ Phong thực bình tĩnh, thậm chí hờ hững.”Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Văn Bân sửng sốt thật lâu, rốt cuộc cắn chặt răng, hốc mắt đỏ au: “Tui ở bệnh viện, mẹ đã xảy ra chuyện, tui không mang tiền, anh có thể hay không……”

“Chờ.”

Bên kia dường như đang thương lượng với ai cái gì đó, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm của giáo sư Dư còn có đàn chị Hứa Diêu, sau một lát, Từ Phong một lần nữa cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói: “Đừng gấp, tôi hiện tại qua đấy, chờ tôi.”

Tảng đá trong lòng Văn Bân rốt cuộc rơi xuống, rồi lại đè ép tòa núi lớn hơn nữa.

Hắn thật là tốt, mình vẫn sẽ ghi tạc trong lòng, chỉ là…… không nghĩ đáp lại, không thể đáp lại, chỉ có thể mang theo áy náy sống cả đời thôi.

Từ Phong rất nhanh đã chạy qua, bước nhanh tới trước mặt Văn Bân, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”

Văn Bân cúi thấp đầu: “Tai nạn xe……”

Từ Phong trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn phòng phẫu thuật, “Đừng lo lắng, mẹ cậu sẽ không có việc gì. Tôi đi làm thủ tục trước, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng nghĩ bậy, nghe thấy chứ?”

“Ừm.”

Từ Phong lại nhanh chóng rời đi, Văn Bân ngồi ở tại chỗ lui thành một khối, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Bởi vì hắn chạy đến, cũng không còn sợ hãi như vừa rồi, dường như có một thứ cảm giác an tâm lan tràn đáy lòng, dường như chỉ cần có hắn ở bên, dù đối mặt bất kì chuyện tồi tệ nào cũng không còn khó khăn nữa.

Từ Phong hành động quả nhiên rất nhanh, khi quay trở lại, cầm trong tay một đống biên lai, thủ tục đã làm xong.

Trông con ngươi Văn Bân đo đỏ, Từ Phong cúi người sang, nhẹ nhàng ôm lấy Văn Bân.

“Đừng sợ, sẽ không có việc gì.”

Văn Bân cũng không phản kháng, mặc hắn ôm, hai tay tự nhiên vươn ra——

Ôm thật chặt hắn, đồ mặt dày, lợi dụng thời điểm đặc biệt này.

Chật vật, bất an, sợ hãi, hối hận, bất đắt dĩ đan xen cùng đau đớn nơi đáy lòng, nỗi ưu tư dồn nén từ lâu, cuối cùng tại cái ôm này mà phát tiết ra

Thế nhưng vô cùng biết rõ, người ôm mình trước mắt đây, rất nhanh sẽ rời khỏi.

Là tự chính bản thân mình đuổi hắn đi.

Cái ôm này, cho dù ấm áp đi nữa, cũng không thể kéo dài qua ngày mai.

Sự ôn nhu của hắn…… rốt cuộc cũng tới tận cùng.

Khổ sở cùng cực, nước mắt trái lại không rơi, chỉ là ngón tay nắm áo hắn ngày càng sít chặt, chặt đến nỗi áo sơ mi hắn bị biến dạng, trong nháy mắt sắp bị xé rách, cánh cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc mở ra.

“Cuộc phẫu thuật rất thành công.” Vị bác sĩ cười nói.

Từ Phong đứng lên, rất lịch sự như trước gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”

“Ừm, qua công hiệu thuốc tê mẹ các cậu sẽ tỉnh lại, các cậu có thể đi xem bà ấy.”

Văn Bân cũng đứng lên, cúi thấp đầu nói với Từ Phong nói: “Cám ơn anh.”

“Không cần khách khí.”

“Anh vừa rồi ở sân bay sao? Có phải chậm trễ chính sự của anh rồi không……”

“Không sao, chuyến bay sửa ngày mai.”

“Ừm, vậy anh về nghỉ ngơi đi.”

“Không có việc gì, tôi cùng cậu.”

“Không cần phiền lòng…… Nếu phẫu thuật đã thành công rồi, tui sẽ trông coi mẹ.” Văn Bân nói xong, thấy Từ Phong không nói lời nào, liền sờ sờ đầu, bổ sung nói: ” Thủ tục nằm viện là tiền ứng anh trước, tui sau này sẽ trả lại anh.”

“ừ, không vội.” Từ Phong dừng một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chưa ăn cơm đi?”

“chưa……”

“Mẹ qua một quãng thời gian nữa mới có thể tỉnh lại, trước đó cậu đi ăn chút gì đi.”

“Không cần, tui không có khẩu vị.”

“Vậy ra ngoài dạo một lát, tôi có lời nói với cậu.”

Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ ở bệnh viện, ban đêm gió hơi hơi lạnh, có lẽ là do mắt trừng quá lớn, ngọn đèn rực rỡ ban đêm ánh vào đáy mắt ngược lại trở nên mông lung, Văn Bân chỉ có thể bằng bản năng bước theo hắn một đường, vẫn duy trì nhịp bước và tiết tấu ngay ngắn.

Đi bên nhau, khoảng giữa vẫn thuỷ chung cách nhau nửa bước.

“Văn Bân.”

“ừm.”

“Di động cho tôi.”

Văn Bân ngẩn người, đưa di động cho hắn.

Từ Phong tiếp nhận, từ giữa chiếc điện thoại mỏng hiện ra cái tên “Từ cặn bã”.

Chỉnh lý —— sửa chữa tính danh: Từ Phong —— hoàn thành

Đưa trả cho Văn Bân, ra vẻ thoải mái nói: “Vốn muốn để cậu tự mình đổi, hiện tại đành phải tự mình động thủ.”

Nhìn trong chiếc điện thoại cái tên Từ Phong, Văn Bân trong lòng đau xót, “Thực xin lỗi.”

“Không cần thực xin lỗi nữa, Văn Bân.” Trầm mặc hồi lâu, Từ Phong đột nhiên nhẹ giọng nói: “tôi sắp cùng giáo sư đi Hà Lan.”

Văn Bân trầm mặc chốc lát, “Bao lâu?”

“Một năm.”

“Nga, một năm à…… Ha ha, rất nhanh.”

“Cũng có thể sẽ không trở lại.” Từ Phong tạm ngừng, “Nếu như có thể ở bên đấy tìm được công việc tốt, hoặc nếu như theo lời cậu, ở bên đấy tìm thấy người thích hợp, thuận tiện kết hôn.”

“Phải không…… anh ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm ra, ha ha……”

“Cậu không giữ tôi lại sao?” Bị Từ Phong đột nhiên cắt ngang.

Văn Bân gục đầu xuống, trầm mặc không nói.

“Không muốn giữ tôi lại sao?”

Văn Bân sít chặt ngón tay.

Đợi thật lâu, Từ Phong mới nhẹ nhàng cười cười, “Được rồi, vậy cậu tự mình bảo trọng, chăm sóc tốt cho mẹ, còn có chính mình.”

“ừm……”

Từ Phong đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn Văn Bân.

“Tôi muốn hôn cậu, được không?”

Gặp Văn Bân ngây ngẩn cả người, Từ Phong nhẹ giọng giải thích: “Không phải kiểu ép buộc. Chỉ là, rất muốn hôn cậu, một lần cuối cùng.”

Vừa dứt lời, liền cảm giác được đôi môi mềm mại lành lạnh chủ động dán lên.

Văn Bân nhón mũi chân, nhắm mắt lại, nghiêm túc hôn Từ Phong.

Đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm, thử luồn vào khoang miệng ấm áp của hắn, tựa như lưu luyến nhẹ nhàng liếm qua lợi hắn, lướt qua niêm màng trong khoang miệng hắn, sau đó cùng đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng chạm nhau.

Ngây ngốc, vụng về, nụ hôn đơn thuần không hề có kĩ xảo gì —— tinh khiết khiến người ta đau lòng.

Văn Bân đem lưỡi lui ra, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Chúc anh may mắn. Còn có…… Thật sự rất cảm ơn anh.”

“Từ Phong…… hẹn gặp lại.”

Nói xong liền xoay người, hướng toà nhà nhập viện chạy đi, lao đi rất nhanh, mặt đất ở trước mắt lay động, tầm mắt cũng mơ hồ không rõ, ngực rầu rĩ đau, có lẽ là do đã quen, cũng không mãnh liệt như lúc ban đầu.

Từ Phong vẫn đứng ở tại chỗ, yên lặng nhìn bóng dáng Văn Bân.

Đêm đó gió thực lạnh, thổi đau lòng người. Đêm đó đèn thực sáng, chiếu hoa mắt người.

Đêm đó Từ Phong, rốt cuộc nhận được sự đáp lại của Văn Bân, lại như phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi nhưng lại trân quý.

Cũng ý thức rõ được, sự đáp lại cậu ấy có thể cho, cực hạn chỉ là như thế, trong đó thậm chí xen lẫn vài phần cảm ơn.

Tuy rằng không đủ, nhưng cũng không có biện pháp từ nơi cậu ấy càng muốn nhiều hơn, chỉ có thể mang theo tiếc nuối, ly khai bên cậu.

Bởi vì, khí lực bảo hộ, giữa sự khướt từ không ngừng, đã dùng hết rồi.

Bạn đang đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của Diệp Chi Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.