Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôn nhu bẫy rập

Phiên bản Dịch · 3775 chữ

Văn Bân thực buồn bực.

Qua bao nhiêu năm cho tới nay chưa bao giờ thấy buồn bực thế này.

Cư nhiên lại “Khẩn trương” lẫn “Quan tâm” cái tên từng căm thù đến tận xương tuỷ, mà tên đó còn là cùng giới……

Quả thực rất làm cho người ta buồn bực.

Này không, mới vừa cùng hắn tách ra, mà bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi.

Hắn có phải lại chạy tới Crazy cùng Diệp Nhị Thiểu chơi trò người lớn với nhau, roi kẹp trên tường đều dùng tới không?

Hắn có phải cỡi hết sau đó ôn nhu ôm một người khác, giống tối hôm qua vậy, lấy tay giúp người khác thoải mái?

Có chút bực mình lấy điện thoại di động ra, lục bản ghi thông thoại, vốn định tìm dãy số hắn gọi qua, lại nhìn thấy bản ghi cuộc trò chuyện tối qua, sau lưng cứng đờ ——

Không phải ảo giác?

Tối qua lúc tám giờ hơn, hắn đã điện thoại tới một lần, hơn nữa bên mình còn tiếp, thời gian trò chuyện dài đến nửa tiếng.

Lúc ấy bởi vì quá mức phẫn nộ mà không có để ý, di động bị Diệp Kính Huy cầm ở trong tay ngắm nghía —— gã nhấn phím đón nghe?

Nói cách khác, chính mình loạn mắng không lựa lời một trận…… Còn có lời quỷ dị gì mà bị bệnh xi-đa bị bạn trai vứt bỏ, đều bị Từ Phong nghe được?

Hắn khẳng định cười chết mất.

Văn Bân cắn chặt răng, nhớ khi hắn chạy tới cứu mình vẻ mặt sa sầm, liền cảm thấy da mặt mình có chút nóng lên.

Lại mất mặt đợt ba.

Vừa định gọi điện cho hắn, hắn lại đúng lúc gọi sang, nhắm theo kịp giờ chuông khoá học.

Văn Bân ho khan một tiếng, đón nhận điện thoại, túm túm nói: “Tìm tui?” Ngữ khí như đại ca đang mệnh lệnh đàn em.

Thanh âm Từ Phong như trước thực bình tĩnh: “Tới ký túc xá sao?”

“Anh quản tui đến hay không đến.” Văn Bân câu đầu đốp lại.

Bên kia cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi bây giờ ở thư viện, cùng Hứa Diêu chỉnh sửa lại tư liệu, về sau sẽ không đi tìm bạn giường nữa.”

Văn Bân sửng sốt.

“Kỳ thật mấy ngày nay đi quán bar, chính là cùng Hạ Phong uống chút rượu mà thôi, cũng không có làm những thứ khác.”

Văn Bân còn chưa kịp phản ứng, bên kia lại tiếp tục nói: “Cho nên cậu không cần ghen nữa.”

Sau đó điện thoại đã bị cúp.

Văn Bân nhìn trên điện thoại biểu thị chấm dứt cuộc gọi, tức giận đến nghiến răng.

Âm thầm nguyền rủa tên hỗn đản tự cho rằng tốt đẹp, ai ăn giấm chua của hắn? Ăn giấm chua cái rắm, ông đây là lo lắng anh nhiễm bệnh xi-đa!

Chính là…… Tâm tình lại không nhịn được dễ chịu hơn.

Đáy lòng như được người nhẹ nhàng vuốt ve một tí, nguyên bản toàn bộ gập ghềnh được sờ nén —— thông thuận, thoải mái, còn ấm áp dào dạt.

Không đi là tốt rồi.

Loại địa phương đó rất không sạch sẽ, tui cũng là vì anh suy nghĩ lành mạnh thôi.

Như vậy an ủi chính mình, Văn Bân tâm tình tốt chạy tới quán ăn lân cận mua một đống đồ ăn, nhân tiện mua vài lon bia, vô cùng cao hứng trở về ký túc xá.

Hôm nay bởi vì không khóa, Lưu Ba đang ở trong thư phòng nhàn nhã chơi game.

Văn Bân tò mò sáp qua nhìn, thấy trong ảnh, non xanh nước biếc một đàn phượng hoàng bay lượn, ngược lại khá tráng lệ.

“Yêu, game này không tồi nha, trò gì vậy?”

Lưu Ba cũng không quay đầu lại đáp: “Thiên long bát bộ, phái Nga Mi họp lại chụp ảnh đấy.”

Văn Bân đột nhiên nhớ tới chuyện Tiên giới phải dưới sự hướng dẫn của tên khốn “Hạ Phong”, tiến vào chiếm giữ một khu sever Thiên long bát bộ phiên bản beta……

“Cậu ở sever mấy?”

“Điện tín một khu.”

Văn Bân cảm thấy vui vẻ, cười nói: ” Khu này có thằng nào tên Hạ Phong không?”

“Có, đó, bên trái tui nè.”

Văn Bân lé mắt trông sang, chỉ thấy bên trái “Trùng” quả nhiên có một tên kêu “Tiên giới Hạ Phong”, cưỡi phượng hoàng cầm kiếm thần nhìn qua đặc biệt cuồng.

Còn ở đó nói: “Các huynh đệ tỷ muội đứng vững đứng vững, chụp ảnh, tốc độ.”

Văn Bân co rút khóe miệng: “thằng chả có còn biến thái, nơi nơi giết người không?”

Lưu Ba quay đầu lại nghiêm túc lừ nhìn Văn Bân, thật lâu sau, mới chậm rì rì trả lời: “Không phải, hắn chỉ giết vợ hắn.”

“Xem ra trình độ biến thái còn trên cả đẳng cấp há!” Văn Bân cười hắc hắc, quay đầu ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn khoai tây chiên, vừa uống bia, nhàn nhã nhếch chân lên bắt chéo, mắt ngắm màn hình máy tính cả buổi ——

“Cậu nói Túy Thanh Phong với Hạ Phong là quan hệ như thế nào.” Làm bộ như không sao cả hỏi, lại nhét mất miếng khoai tây chiên vô miêng dùng sức nhai.

Lưu Ba trầm mặc một hồi, ngón tay ở trên bàn phím gõ như bay, thản nhiên trả lời: “Cậu trực tiếp hỏi đàn anh không phải được rồi sao, ảnh không phải là Túy Thanh Phong hả? Cậu với ảnh chả phải rất thân sao.”

Văn Bân bật người lắc đầu: “Không thân không thân, tui với anh ta thực xa lạ.”

Lưu ba quay đầu lại, lại nghiêm túc lừ nhìn Văn Bân: “Xa lạ, xa lạ mà tối hôm qua hai người còn ngủ cùng nhau.”

“Khụ khụ……” Văn Bân bị khoai tây chiên nghẹn ở yết hầu, ho khan vài tiếng, trước mắt một trận mờ nhạt, lúc này mới vội vàng làm sáng tỏ nói: “Nào có…… Ngủ cùng nhau……”

“Tui nói Văn Bân này, đàn anh đối với cậu thật sự rất tốt, tui tối hôm qua nửa đêm thức dậy còn thấy ảnh đắp cho cậu cái chăn đấy, tui chăn toàn bộ đá xuống đất mà chả ai quản, cậu tự cho là đủ chứ.”

Vẻ mặt nghiêm túc dứt lời, lại quay đầu tiếp tục chơi game, thật lâu sau, mới đột nhiên nói: “Đúng rồi anh bạn, nói cho cậu chuyện này, tui với Tiểu Nguyệt quen nhau.”

“Nga.” Văn Bân còn khiếp sợ chuyện Từ Phong nửa đêm thức giấc đắp chăn cho mình, chưa theo kịp phản ứng lời của Lưu Ba.

“Chính là mỹ nữ của Tiên giới, lần trước tụ họp có gặp nhau ấy, cẩn thận ngẫm lại cậu cũng coi như nửa bà mối của tui, nếu không tui mời cậu uống bia đi.”

Nói xong, rồi từ trong túi nhựa Văn Bân xách về không khách khí cầm lấy một lon bia, khui ra rồi uống, một bên còn đánh giá : “Ngày nắng nóng uống bia ướp lạnh thực thích nha, đến, cậu cũng uống, tui mời cậu nhá.”

Văn Bân chẳng mảy may phát hiện, bia của chính mình đã bị người mượn gió bẻ măng cầm đi như vậy, còn ở đó lo lắng chuyện Từ Phong……

Thật lâu sau, mới nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy chính bản thân mình có thể thích một người đàn ông chăng?”

Lưu Ba dừng lại động tác uống bia, trầm mặc sau một hồi, mới thản nhiên nói: “Không.”

Đương lúc Văn Bân ủ rũ, Lưu Ba lại đột nhiên bổ sung nói: “Đúng rồi, chuyên gia nói, trên thế giới thuần tuý yêu khác phái rất ít, đồng tính luyến ái thuần tuý cũng rất ít, đại bộ phận vẫn là song tính luyến, bất quá dưới áp lực của dư luận xã hội, từ nhỏ đã chậm rãi làm cho bản thân biến thành người yêu khác phái, cự tuyệt chấp nhận với loại tình cảm yêu thích cùng giới.” Lưu Ba nói việc này, có vẻ đạo lý rõ ràng: “Hắc hắc, một câu tổng kết, con người đa phần là có thể thẳng có thể cong, phải xem cậu bẻ (*) như thế nào.” ( ở đây là từ “bài” trong từ “bài loan” tức bẻ cong ^^)

“Phải….. Phải không.” Văn Bân tim đập có chút nhanh, ngẩng đầu hướng Lưu Ba nói: “Chẳng lẽ tui là song tính luyến?”

Lưu Ba cả kinh, vội vàng từ trên ghế nhảy dựng lên: “Bạn thân hỡi, có chuyện hảo hảo nói, tui chính là thuần tuý yêu khác phái cực nhỏ nhá, cậu chớ nghĩ bẻ tui, sẽ đứt ấy!”

Bị Văn Bân hung hăng mắt liếc: “Đi mẹ chú, hình dáng chú mềm yếu thế, tặng cho tui, tui còn chả thèm bẻ!”

Lưu Ba lại ngồi trở về, cười tủm tỉm nói: “Vậy cậu nghĩ muốn bẻ ai? Như kiểu đàn anh hử?”

Lần này đổi lại Văn Bân nhảy dựng lên: “Ai…… Ai nói tui muốn bẻ anh ta? !”

Là hắn vui sướng để cho tui bẻ.

Văn Bân trừng mắt Lưu Ba: “Cậu…… Cậu đừng có mà bắn óc tưởng tượng của mình lung tung, kháo, anh ta…… Người nọ túm cứ như hoàng đế, còn cả ngày ở bên ngoài câu ba đáp tứ, tui…… Mới không quởn tìm tự ngược.”

Gặp Lưu Ba như trước cười đến ý vị thâm trường, Văn Bân xấu hổ sờ sờ cái ót: “Tui đi nấu mì.”

Mới vừa quay đầu lại, đã thấy Từ Phong dựa cạnh cửa, đang diện vô biểu tình nhìn hai vị.

Văn Bân đầu nháy mắt rũ xuống, “Anh đã trở lại, đi sao lại chẳng phát tiếng động.”

Lại bị nghe được? Hôm nay thật sự là xấu tới bến mà, lại mất mặt lần thứ tư.

Từ Phong ừ một tiếng, “Cậu muốn nấu mì gì?”

“Mì gói.”

“Không phải từng nói với cậu, không được ăn mì gói sao?” Thanh âm lạnh xuống.

Văn Bân sờ sờ cái gáy, cười nói: “Tui ăn cái gì…… Hình như không cần đàn anh trông nom đi.”

“Cậu nghĩ tôi muốn quản?” Từ Phong lạnh lùng liếc nhìn Văn Bân, “Cậu nấu mì ăn liền thì chiếm mất nồi, tôi muốn ăn mì, chẳng lẽ nhai sống?”

Nói xong liền mặt lãnh nghiêm, xoay người đi vào nhà bếp, Văn Bân cúi đầu đi theo phía sau hắn.

Ở nhà bếp nhìn hắn thuần thục bận bịu rửa xắt thức ăn.

Văn Bân cười mỉa nói: “Nồi chỉ có một, Vậy…… Tui nhai mì gói được rồi.”

“Không được.”

“Ách?”

“Tôi nói không được.” Từ Phong quay đầu lại, “Nghe không?”

Văn Bân co rút khóe miệng, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng như muốn phát hoả, đành phải kiên trì gật gật đầu: “dạ……”

“Mặt khác, cậu trước kia có phải đã đáp ứng tôi không được mắng thô tục không.” Từ Phong đứng thẳng lên, hai tay vẫn ôm trước ngực.

“Hình như có……” Văn Bân chột dạ cúi đầu.

“Cậu ngày hôm qua còn mắng thật sự cao hứng nhỉ, Diệp gia mười tám đời bị cậu lần lượt ân cần thăm hỏi một lần, Diệp Kính Huy bộ phận toàn thân cũng bị ngôn ngữ của cậu vũ nhục.” Từ Phong tuy rằng thản nhiên dứt lời, ánh mắt đã có chút rét run.

Văn Bân lưng nổi lên một tầng lông tơ, nghiêng đầu đi hừ một tiếng: “Đó là hắn tự tìm, tui chưa đá phế đi hắn, tính tui độ lượng.”

Từ Phong ánh mắt lợi hại thẳng tắp nhìn chằm chằm Văn Bân, nhìn đến Văn Bân chột dạ cúi đầu, mới nhẹ giọng nói: “Nếu về sau gặp phải nguy hiểm, không được hành động theo cảm tình như vậy nữa, nghe không?”

Văn Bân cảm thấy cả kinh, ngẩng đầu lên.

Từ Phong thần sắc đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt cũng nhu hòa hơn: “Mặc kệ dưới tình huống, trước cam đoan an toàn của bản thân, không cần mau lẹ xài võ mồm, hiểu không?”

“Tui…… Chính là rất tức giận, mắng để trút giận thôi.” Văn Bân xấu hổ sờ sờ cái gáy.

“Lúc ấy là hết giận, vạn nhất cậu thật sự xảy ra chuyện gì, biết tôi có bao nhiêu lo lắng hả?”

Văn Bân bị lời nói ám muội của hắn làm hoảng sợ, thấy hắn hướng mình đi tới, con tim đập bình bịch, hô hấp đều hơi chút khó khăn.

“Anh…… Lo lắng?”

“Vô nghĩa.” Từ Phong giận tái mặt, tại nơi cách Văn Bân nửa bước thì dừng lại, đột nhiên vươn hai tay, đem Văn Bân khiếp sợ ôm vào trong lòng.

Văn Bân nghĩ muốn giãy giụa, lại bị Từ Phong đè lại cánh tay, đem thân thể cậu toàn bộ vòng ôm lấy, khống chế được.

Văn Bân cương thân thể, nghe hắn ở bên tai nhẹ giọng nói: “May mắn tối hôm qua Diệp Kính Huy chỉ đùa một chút, nếu như là người khác bắt cậu, cậu tính tình bộp chộp, chọc giận đối phương, hậu quả là cái gì, cậu có thể tưởng tượng tới?”

“Tui……” Văn Bân toàn thân cứng ngắc, tim đập dồn dập, phát âm khó khăn.

“Tôi thực lo lắng cậu tên ngốc này…… Quên đi, không có việc gì là tốt rồi.” Từ Phong nói xong, thắt chặt vòng tay, giữ đầu Văn Bân tại trước ngực mình, lấy ngón tay nhẹ nhàng ma xát sợi tóc cậu.

Cảm giác cái ôm hữu lực của hắn, còn có bên tai phả ra hô hấp ấm áp, Văn Bân chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều nhanh nghịch lưu !

Tập thể lông tơ sau lưng không ngừng vùng lên khiêu vũ ủng hộ, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng từ trước đến nay trầm mặc đều bắt đầu thét to !

“Tui…… Biết…………” Từng chữ phát âm đều phi thường gian nan, tận lực điều chỉnh hô hấp, sợ đối phương nhận thấy được chính mình khác thường.

“Biết là tốt rồi, về sau không được đi mấy nơi kiểu đó.” Từ Phong nói xong, còn cố ý xoa loạn tóc Văn Bân: “Cậu an phận chút cho tôi.”

Văn Bân cảm thấy hơi khó thở, khẽ đẩy hắn, hắn hình như ôm rất thoải mái, còn chưa buông tay.

Văn Bân cư nhiên cũng hiểu được, ôm nhau thực thoải mái…… Thật là thoải mái……

Bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, trong lòng một trận khẩn trương.

Sợ tư thế vùi đầu chôn trước ngực hắn quá mức ám muội, Văn Bân vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Trên bàn trong nồi, nước đã sớm đun sôi, đang sưu sưu bốc hơi ra ngoài.

Văn Bân tìm lấy cớ nói: “A! Nước sôi hết rồi!” Nói xong, nhân cơ hội dùng một chút lực, đẩy Từ Phong ra.

Từ Phong bình tĩnh xoay người, đem nồi hơi nước dùng nước lạnh tráng sạch sẽ, sau đó lại tiếp một nồi nước, một lần nữa để lên bếp điện nấu.

“Không sao, đun hết thì đun lại.” Nói xong, lại xoay người nghiêm trang xắt rau.

“Ách……”

Vì sao hắn có thể không thèm quan tâm?

Rõ ràng mới vừa rồi còn nói lời ám muội như vậy, còn…… ôm một chút.

Như thế nào ôm xong sau đó lại vẻ mặt dường như chưa có chuyện gì?

Hắn ngược lại bình tĩnh, chính mình lại…… Tim đập thực lợi hại, da mặt cũng có chút nóng lên.

Cái ôm này thật sự rất thoải mái…… Thực…… Ấm áp.

Nhưng mà, tại sao mình lại thích cùng một người đàn ông ôm nhau a! Còn nghe hắn nói ba loại từ ngữ “Tôi sẽ lo lắng” “Về sau không được” ám muội khiến người ta nổi cả da gà này!

“Anh…… Tối hôm qua gọi điện thoại cho tui, là bởi vì lo lắng sao?”

Kháo, cái miệng bậy, lại đi hỏi vấn đề dọa người này! Tự biết cái miệng đã sớm làm phản sự điều tiết khống chế của hệ thống não bộ trung khu thần kinh, thường thường liền thoát ra một hai lời nói khiến người ta xấu hổ lẫn giận dữ đến nghĩ muốn chui xuống lỗ mà!

Từ Phong chau mi nói: “Đương nhiên, bằng không cậu nghĩ tôi nhàn rỗi buồn chán lãng phí tiền điện thoại?” Một bộ ngữ khí cao ngạo.

Văn Bân hắc hắc cười cười: “Tui là nghĩ anh bận theo cái người kia, sớm không quản tới tui.”

“Tôi gửi cho cậu tin nhắn cậu nhận chưa? Chẳng phải nói, ở quán bar không có tìm người làm tình sao.”

Bị từ ngữ nói toạc ra của hắn khiến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Văn Bân rốt cuộc nhanh chân chạy……

“Tui đi xem tv, không quấy rầy anh nấu cơm……”

Từ Phong thì tại phía sau Văn Bân nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng.

Phỏng chừng không lầm, cậu ta rốt cuộc…… Động tâm.

Cùng Văn Bân ngốc chơi chiến thuật tâm lý, thật sự rất có cảm giác thành tựu.

Nhìn cậu ta bộ dạng bối rối không được tự nhiên, chỉ cảm thấy đáy lòng như có gió xuân ấm áp khẽ lướt qua.

Đương nhiên, trước khi bắt lấy con tim cậu ta, thuận tay bắt lấy dạ dày cậu ta trước đã, cũng là sự lựa chọn đúng đắn, không bằng trước theo cách nói của Diệp bác sĩ, nghiên cứu một chút thực đơn, cho Văn Bân ròm bồi bổ dinh dưỡng.

Đêm đó, Từ Phong làm mì đặc biệt thơm ngon.

Văn Bân một hơi ăn hai chén lớn, còn chưa đủ, muốn chạy vào nhà bếp múc thêm mì.

Lưu Ba có ý kiến: “Quây, đàn anh làm mì có phân nhá, mỗi người hai chén, cậu đủ rồi nha?”

Văn Bân cho Lưu Ba một cái nhìn xem thường: “Hừ, cũng chẳng phải làm cho cậu.” Còn thêm vẻ mặt đắc ý dào dạt.

Lưu Ba cũng trở mình xem thường: “Đó là làm riêng cho cậu hả?”

Từ Phong xuất hiện, bưng một chén mì.

Hai người tức khắc câm miệng, Văn Bân ngoan ngoãn ngồi trở về, Từ Phong lại mỉm cười đem mì sớt qua bên Lưu Ba: “Đàn em ăn chưa no đi?”

Lưu Ba bày vẻ mặt cảm kích: “Đàn anh, anh thật đúng là áo cơm phụ mẫu của chúng em! Thật cám ơn.” Nói xong, liền từ trong tay Từ Phong tiếp nhận mì, vùi đầu lang thôn hổ yết.

Văn Bân ngồi ở đối diện âm thầm buồn bực.

Từ Phong làm trò đối tốt Lưu Ba trước mặt mình, trong lòng thật sự có điểm khó chịu nho nhỏ.

Nhất là…… Thêm vẻ mặt tươi cười cho Lưu Ba đĩa rau.

Văn Bân đứng dậy muốn đi chơi game, lại bị Từ Phong lạnh lùng gọi lại: “Đi đâu?”

“Chơi game.”

” Luận văn của cậu viết xong ?”

“Chưa.”

“Vậy không được phép chơi.”

Văn Bân khó chịu bé biến thành khó chịu bự, hừ một tiếng: “Biết rồi.”

Sau khi ăn xong, Từ Phong và Lưu Ba ủ ở trong thư phòng chơi game. Văn Bân một mình vẻ mặt đau khổ tại nhà bếp rửa chén.

Nghe nói thiên long phiên bản beta đã sắp xong, đêm nay, điện tín một khu mấy đại công hội có một lần đại hình bang chiến, ngẫm lại đã cảm thấy phấn khích.

Văn Bân rất muốn đi nhìn một cái, lại bị Từ Phong lệnh cưỡng chế vào nhà bếp rửa chén.

Thực mẹ nó khó chịu a!

Hai tên hỗn đản kia thân thân mật mật ghé vào nhau nghiên cứu game, dựa vào cái gì bắt một mình mình vào nhà bếp rửa chén, buổi tối lại chưa ăn no, tâm tình lại không tốt, trong bùng cảm giác như mèo cào, thật sự là đáng ghét.

Bên kia Từ Phong và Lưu Ba lấy danh là chơi game, thực tế lại đang nói chuyện mấy vấn đề khác.

“Cậu với Tiểu Nguyệt quen nhau?”

“Đúng vậy……”

“ừ, không tệ, Tiểu Nguyệt là tôi nhận làm muội muội, một cô gái tốt, cậu cũng không nên khi dễ em ấy.”

Lưu Ba cái trán lưu lại một giọt mồ hôi lạnh, hẳn là kêu nhỏ đừng khi dễ em mới đúng a……

Chảy một phen mồ hôi, cười nói: “Ha ha, trùng hợp như thế à, anh ở trong công hội nhận muội muội sao.”

“ừ, nhận lâu rồi. Đúng rồi, cuối tuần ngày mốt, em ấy sẽ tới chỗ chúng ta.”

“A? Tại sao?”

“Ngoài miệng nói muốn cho tôi sinh nhật, thực tế……” Từ Phong ánh mắt lãnh đạm quét nhìn Lưu Ba, “Là tới gặp cậu đi.”

Lưu Ba lập tức cười nói: “Đàn anh nói cái gì đâu, bạn ấy nhất định là đến cho anh sinh nhật. Anh chiếu cố tụi em như vậy, sinh nhật của anh em với Văn Bân cũng nên hảo hảo chúc mừng cho anh một chút! Tiểu Nguyệt muốn tới, vừa lúc.”

Bị Từ Phong nói bóng nói gió tha một vòng lớn như vậy, Lưu Ba đương nhiên không cô phụ kỳ vọng của hắn, gián tiếp đem tin tức này truyền lời cho Văn Bân.

Đêm đó, Lưu Ba ngay tại trên giường nói một tràng ý tưởng chúc mừng sinh nhật đàn anh, cuối cùng là bày một cái party đây, hay là vào trong quán cơm ăn một chầu, hoặc là mua nguyên liệu ở kí túc xá làm cái lẩu ấm cúng ……

Văn Bân nghe một đống đó đến phiền, xoay người sang chỗ khác, làm bộ không thèm để ý hỏi: “Sinh nhật anh ta lúc nào hả, cậu nhanh như vậy chuẩn bị, thật có lòng.”

Lưu Ba nghe ra sự khó chịu trong lời của cậu ta, cười hắc hắc: “Ngày mốt, ảnh nói cho tui biết.”

Văn Bân dừng một chút, “Hừ, lại không mời tui, tui ứ thèm đi.”

Trong lòng lại âm thầm cân nhắc, lần này lại phải tiết kiệm tiền mua quà, cũng không biết hắn thích cái gì……

Bạn đang đọc Cho Tôi Một Bát Cháo của Diệp Chi Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.