Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 08

Phiên bản Dịch · 4807 chữ

LỄ TÌNH NHÂN

1.

Những ngày nghỉ đông nhanh chóng trôi qua.

Bộ Tinh Bảo ngồi trước cửa sổ nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ treo tường, một phút, hai phút, ba phút…

- Wa, sao nhanh như vậy, hết kỳ nghỉ đông rồi. – Tiểu Mặc chu môi nói. Cậu vẫn còn chưa chơi chán, sao đã phải đi học rồi?

- Sao thế? – Bộ Tinh Bảo quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của em trai.

- Chẳng sao cả, ba hôm nữa là tới ngày vui của chị rồi. – Tiểu Mặc rụt đầu lại, lặng lẽ rời khỏi phòng.

- Ngày vui? Mình có ngày vui gì? Chuẩn bị thôi, sắp đi học rồi! – Bộ Tinh Bảo đi tới xem lịch, bỗng dưng ngày 14 được đánh dấu bằng mực đỏ khiến mắt cô sáng lên. Đúng rồi, hôm nay là 11, ba ngày nữa là lễ tình nhân.

- Bực mình, lại phải tặng quà cho anh ấy… Nhưng Nam Trạch Lễ cái gì cũng có… hay là cứ tới siêu thị xem sao. – Bộ Tinh Bảo vừa chép miệng lẩm bẩm vừa bước vào phòng bếp.

Tặng kẹo hơn hay tặng đồ thủy tinh hơn nhỉ?

Ngày 14 tháng 2, ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân dịu dàng thổi, một chàng trai cao lớn và một chiếc BMW màu đỏ chót.

Người đó đứng dựa lưng vào xe, mặc chiếc áo khoác màu đỏ rực, mái tóc nhuộm vàng, đang mỉm cười nhìn cô, không phải Nam Trạch Lễ thì là ai?

Bộ Tinh Bảo buồn rầu nhìn vào màu đỏ chói mắt, cô còn có thể làm gì được, chỉ đành đi ra thôi.

- Sao thế? Hoa mắt hả? Có phải vì anh quá đẹp trai không? Đẹp trai tới mức không thể nào hình dung được? – Nam Trạch Lễ tự hào với mái tóc cắt ngắn, để lộ vầng trán cao, thông minh.

- Đúng thế, rất “đẹp chai”, đẹp “chai” tới không thể nào hình dung được. – Bộ Tinh Bảo giả vờ làm động tác buồn nôn. Mái tóc đen biến thành màu vàng, không biết có bị thần kinh không nhỉ? Tóc mái dài che lấp một bên mắt, vốn dĩ trông có vẻ hơi luộm thuộm, nhưng dù sao cũng đẹp hơn mái tóc hiện nay.

- Vậy sao? Có nghiêm trọng vậy không? Em không đùa anh chứ? – Nam Trạch Lễ nhìn vào gương chiếu hậu, không tệ mà, đủ được 10 điểm. – Bộ Tinh Bảo, hôm nay đi xem xiếc ngựa nhé!

- Sao lại xem xiếc ngựa?

- Hôm nay là lễ tình nhân mà! Đúng thật là, chẳng nhẽ em không xem lịch sao? – Nam Trạch Lễ kích động nói. Cậu ăn mặc như thế này là vì ai chứ? Còn nữa, cậu lái xe tới là vì ai chứ? Cậu phải năn nỉ ông quản gia nghiêm khắc suốt nửa ngày mới được mang xe đi như thế này.

- Anh đúng là ấu trĩ, lại còn xem xiếc ngựa nữa chứ. – Bộ Tinh Bảo giận dữ nói.

Mọi người đều nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, Nam Trạch Lễ cả ngày chơi với bọn hư hỏng nên giờ trông cũng giống như một học sinh cá biệt? Mặc dù mấy tháng gần đây biểu hiện của cậu khá tốt, thành tích thi kỳ trước cũng có tiến bộ, cũng không gây chuyện đánh nhau… Nhưng, nhưng tính cách của cậu vẫn có phần…

- Mặc kệ, em phải đi xem xiếc ngựa với anh! – Nghe những yêu cầu vô lý của Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo cuối cùng đành từ bỏ ý định thuyết giáo cậu.

Ánh mặt trời rực rỡ ngập tràn mặt đất, chiếc xe sang trọng như một cơn sóng màu đỏ rực. Bỗng dưng, một chiếc xe màu đen dừng lại, một đôi giày nhỏ màu đỏ từ trên xe bước xuống, ngay sau đó là một đôi chân dài, một chiếc váy kiểu công chúa bằng ren, một chiếc áo ôm sát người màu trắng, chiếc khăn quàng cổ đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh, tóc mái cắt phẳng, tất cả những điều này đều khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái càng thêm nổi bật.

Đôi môi đỏ chót của cô gái thoáng nhếch lên, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, hàng lông mi dài để lại một vệt đen mờ trên khuôn mặt, bàn tay nhỏ nhắn đan chéo vào nhau. Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn bước tới gần, giọng nói ngọt ngào xuyên qua không khí:

- Lễ!

Do Mỹ Cơ rảo nhanh bước chân, đôi giày nhỏ phát ra âm thanh lạnh lẽo trên nền xi măng.

Bàn tay Nam Trạch Lễ đang đặt trên vai Bộ Tinh Bảo bỗng cứng lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng đông cứng, một tiếng “ầm” vang lên trong đầu. Cậu chầm chậm quay đầu lại, cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp như một con búp bê Babie ấy đang đứng cách cậu một nơi chưa đầy 2m, thẹn thùng nhìn cậu. Đôi mắt lớn màu hổ phách của cô sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo thoáng ửng hồng.

- Do Mỹ Cơ? – Nam Trạch Lễ không dám tin vào mắt mình, bàn tay trượt dần xuống.

Do Mỹ Cơ mỉm cười, khẽ gật đầu, đôi mắt lớn ầng ậng nước:

- Là em, Lễ! Em trở về rồi.

Cô bước lên tặng cho cậu một cái ôm kiểu Pháp. Nam Trạch Lễ sững sờ đứng im, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ không nói thành lời, có một chút kinh ngạc, một chút đau khổ. Câu chuyện cũ có cậu và Do Mỹ Cơ lần lượt xuất hiện trong đầu cậu, làm rối loạn tâm trạng vốn rất vui vẻ ban nãy.

Nam Trạch Lễ do dự một lát, rồi khẽ đẩy Do Mỹ Cơ ra, gắng gượng nặn ra một nụ cười:

- Chào mừng em trở lại, Mỹ Cơ! Ngày mai anh mời em ăn cơm nhé!

- Tại sao không phải là hôm nay? – Do Mỹ Cơ mỉm cười, tự nhiên kéo cánh tay Nam Trạch Lễ.

Nam Trạch Lễ rút tay về, nhìn Bộ Tinh Bảo đang nghi hoặc nhìn cậu ở bên cạnh:

- Hôm nay sợ là không được, anh với bạn gái của anh, Bộ Tinh Bảo cùng chúc mừng ngày lễ tình nhân.

Ngay sau đó, cậu lịch sự mở cửa xe, để Bộ Tinh Bảo ngồi vào trong trước. “Rầm”, cửa xe đóng lại, khi Do Mỹ Cơ vẫn còn kinh ngạc há hốc miệng không nói được lời nào thì Nam Trạch Lễ đã lái chiếc xe biến mất nơi đầu đường.

Những giọt nước mắt trong vắt lăn dài trên hai gò má trắng mịn màng, trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô, ngoài nước mắt, còn có cả sự oán hận.

Hai năm trước…

- Lễ, anh sẽ chờ em về chứ? – Do Mỹ Cơ đứng trước mặt Nam Trạch Lễ, thận trọng hỏi. Cô muốn làm một diễn viên nổi tiếng, bởi vậy cô phải học vũ đạo trước, vì ước mơ của mình, cô muốn tạm thời gác lại tình cảm này.

- Không đâu. – Nam Trạch Lễ nhìn Do Mỹ Cơ bằng ánh mắt khẳng định. Khi nghe thấy câu nói này, cô vô cùng kinh ngạc.

- Vì sao? Vì sao không chờ em? Em sẽ trở về rất nhanh, chỉ cần 3 năm thôi! Tại sao anh không suy nghĩ cho em? – Do Mỹ Cơ kích động nắm lấy cánh tay còn lại của cậu, ra sức lắc. Họ đều thích nhau, mẹ nói chỉ cần hai người thích nhau, cho dù chia cách bao lâu cũng vẫn sẽ chờ đợi nhau.

- Vậy em có nghĩ cho anh không? nếu em thực sự yêu anh như em nói, tại sao em lại ích kỷ bắt anh gánh chịu hết những điều này? – Nam Trạch Lễ giằng tay cô ra, đau đớn ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân di mạnh.

- Em hy vọng anh chờ em 3 năm. Trong thời gian này xảy ra việc gì em không quan tâm, nhưng khi em trở về, anh vẫn thuộc về em!

Đôi mắt đẹp của Do Mỹ Cơ thoáng một tia nhìn lạnh lẽo, cô chầm chậm kiễng chân lên, để lại một nụ hôn trên mặt Nam Trạch Lễ rồi quay người biến mất nơi đầu đường sau cơn mưa.

Cô vì cậu ngày đêm tập luyện, cuối cùng cũng có thể rút ngắn được thời gian luyện tập và trở về sớm, nhưng cậu lại đã có bạn gái mới, một Bộ Tinh Bảo không biết từ chỗ nào chui ra.

Bộ Tinh Bảo phải không?

- Cô gái bên cạnh Lễ là ai? Cô ta có thực sự là bạn gái của Lễ không? – Do Mỹ Cơ đứng trên lầu, nhìn Quang Tử đang xúc từng thìa kem lớn cho vào miệng, trợn trừng mắt nhìn cô. Quang Tử nuốt nước bọt, gật đầu.

- Đúng thế, Bộ Tinh Bảo dùng đủ mọi thủ đoạn, cả ngày bám lấy Lễ, bởi vậy cuối cùng Lễ đành phải đồng ý. – Quang Tử nói dối không chớp mắt. Lần này thì có kịch hay để xem rồi, công chúa Do Mỹ Cơ đâu phải dễ chơi.

- Bám theo Lễ? Thế nào? – Khuôn mặt lạnh như băng của Do Mỹ Cơ thoáng nụ cười đắc ý. Xem ra chắc chắn là Nam Trạch Lễ vẫn nhớ tới mình.

- Ừm, là thế này… – Quang Tử thêm mắm dặm muối vào câu chuyện mới xảy ra trong vòng nửa năm nay, kể tỉ mỉ cho Do Mỹ Cơ nghe. Do Mỹ Cơ khẽ nhếch môi, thì ra là chỉ dính lấy người ta thôi, nếu vậy thì dễ đối phó rồi.

2.

Chiếc xe lao như bay trên đường cao tốc. Phong cảnh ngoài cửa xe lùi xa về phía sau, ánh mặt trời đã rải trên mặt đất, mọi thứ xung quanh đều âm thầm thay đổi, Bộ Tinh Bảo cũng phát hiện ra sự thay đổi đó. Mọi niềm vui nỗi buồn của cô đều bị Nam Trạch Lễ làm cho đảo lộn, lời dặn dò của hiệu trưởng, ánh mắt đau đớn của ông Nam Nguyên Huy, vị hoàng tử đầu đời của cô, Vũ Đô Thần, tất cả, tất cả đều đã thay đổi theo sự thay đổi của thời gian. Ước mơ duy nhất của cô hiện nay là được sống vui vẻ với vị hoàng tử mới của mình, Nam Trạch Lễ.

Đằng trước là nơi nào? Cầu? Biển? Không phải là họ đi xem xiếc ngựa sao?

Khuôn mặt Nam Trạch Lễ u ám, không nói tiếng nào. Thậm chí cậu còn không nhìn đường, cứ đi mãi đi mãi, đi tới khi không còn đường nữa cậu mới rẽ, chỉ cần là đường thì cậu sẽ đi.

Sự bình tĩnh mà cậu vừa ngụy tạo đã hoàn toàn biến mất. Sự xuất hiện của Do Mỹ Cơ khiến cậu không thể nào bình tĩnh được.

- Nam Trạch Lễ, không phải chúng ta đi xem xiếc ngựa sao? – Bộ Tinh Bảo thỏ thẻ hỏi. Cô bám chặt vào dây an toàn, tốc độ lái xe của Nam Trạch Lễ quả là đáng sợ.

- Không đi nữa, chúng ta ra bờ biển. – Giọng của cậu khàn khàn, không khí xung quanh hình như đông cứng lại theo lời nói của cậu.

- Đi… đi ra bờ biển? Tại sao? – Bộ Tinh Bảo không dám tin vào tai mình.

“Két”, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên bờ biển. Nam Trạch Lễ lái xe như điên cuồng suốt cả buổi sáng, đi hết một vòng thành phố, cuối cùng đi tới một bãi biển không người, những cơn gió biển thổi lạnh buốt tới tận xương tủy.

- A… – Nam Trạch Lễ hét lớn, tiếng hét của cậu nhanh chóng vang xa, rồi lại quay trở lại, vọng trong không trung, mấy giây sau mới biến mất.

Nam Trạch Lễ thả người xuống bãi cát, để mặc cho dòng nước biển lạnh buốt liếm vào chân cậu.

Tâm trạng cậu lúc này vô cùng tồi tệ! Tại sao cô ta lại quay về? Rõ ràng là đã đi rồi, tại sao lại còn quay về?

Một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống khuôn mặt đẹp trai còn non nớt. Cậu còn quan tâm tới cô không, nàng công chúa Do Mỹ Cơ lớn lên bên cậu từ khi còn nhỏ? Nếu không quan tâm cô, tại sao cậu lại tới đây? Đây là nơi mà cô ấy thích tới nhất, là nơi chứa đựng hồi ức của hai người từ khi còn rất nhỏ.

Sự xuất hiện của Do Mỹ Cơ đã phá vỡ tâm trạng bình tĩnh của Nam Trạch Lễ, cậu khó khăn lắm mới quên được quá khứ, sự xuất hiện của cô lại khiến cậu nhớ lại.

- Lễ, chúng ta sẽ xây một tòa lâu đài ở đây, được không? – Cô bé chớp đôi mắt lớn, ngây thơ hỏi, bàn tay cô vốc từng nắm cát lớn.

- Được, vậy thì anh sẽ là hoàng tử của em. – Nam Trạch Lễ dùng một cành cây vẽ một tòa lâu đài thật lớn trên cát, cuối cùng cậu đứng ở đỉnh của tòa lâu đài, nhoẻn miệng cười. – Do Mỹ Cơ, nhìn xem, đây chính là tòa lâu đài của chúng ta.

- Không thèm, em muốn có một tòa lâu đài trên đỉnh núi. – Do Mỹ Cơ lắc lắc tay cậu, chỉ về ngọn núi phía xa xa.

“Tòa lâu đài trên đỉnh núi”. Nam Trạch Lễ chậm chạp ngồi xuống, theo ký ức, ngón tay cậu chỉ về ngọn núi đó. Khi cậu xây tòa lâu đài đó, hai người phụ nữ mà cậu yêu nhất đều rời bỏ cậu.

Mẹ bỏ cậu đi tới một thế giới khác, còn Do Mỹ Cơ bất chấp tình cảm của cậu, bỏ đi Mĩ. Người duy nhất còn ở bên cạnh cậu là Dương Hâm Hoạch, vì muốn cậu vui vẻ, vì muốn chúc mừng tòa lâu đài của cậu, cô đã bỏ ra suốt hai tháng trời ròng rã, vẽ cho cậu một bức tranh sơn dầu.

- Lễ, em đói rồi. – Bộ Tinh Bảo đứng sau lưng cậu, khó nhọc nói một câu mà cô cảm thấy rất mất mặt.

- Đói rồi sao, đúng là con heo. Em không biết nói cái gì khác hả? Làm gì mà phá hoại không khí đẹp như thế này chứ! – Nam Trạch Lễ thở dài, ngước mắt lên nhìn bầu trời rộng lớn. Lúc này mặt trời vừa lặn, phía bên kia bờ biển được nhuộm một màu đỏ rực, những lớp sóng bạc đầu nhấp nhô hết lớp này tới lớp khác, cuối cùng lại lặng lẽ rời xa.

- Em đã không ăn gì suốt một ngày rồi. Không ngờ ngày lễ tình nhân của mình lại phải chứng kiến bạn trai nghĩ về người con gái khác. – Mặc dù Bộ Tinh Bảo không muốn thừa nhận, nhưng nhìn thái độ khác lạ của Nam Trạch Lễ sau khi gặp Do Mỹ Cơ, cô cũng có thể đoán ra được.

- Bộ Tinh Bảo, chúng ta đính hôn nhé! – Nam Trạch Lễ bỗng dưng quay đầu lại, ghé sát mặt vào mặt cô. Trên khuôn mặt cậu mang theo cả nụ cười, nhưng không phân biệt được là thật hay giả, chỉ có dáng vẻ cậu khi đứng ngược sáng quả thật là rất đẹp.

- Hả? – Bộ Tinh Bảo há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.

- Đúng thế, đính hôn. – Nam Trạch Lễ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa hồng của cô.

Còn nhớ từng có một cô bé nói với cậu rằng, khi cô lớn lên, chắc chắn cô sẽ là cô dâu của cậu. Nhưng cậu còn chưa kịp trưởng thành, cô bé đó đã phản bội lại lời hứa của hai người, cô đã bỏ đi, vì ước mơ của mình, đi tới một nơi rất xa.

Nam Trạch Lễ lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cái bóng mờ ảo trong đầu mình. Bây giờ bạn gái của cậu là Bộ Tinh Bảo, bởi vậy cậu nhất định phải quên Do Mỹ Cơ. Nam Trạch Lễ hạ quyết tâm, lên tiếng:

- Có được không?

- Đính hôn? Đính hôn? – Bộ Tinh Bảo không dám tin những gì cậu vừa lại, lặp đi lặp lại như một con ngốc.

Nam Trạch Lễ gõ mạnh lên đầu cô:

- Anh chưa nói với em rằng khi hôn nhau phải chuyên tâm sao?

- Đính hôn, vừa nãy anh bảo chúng ta đính hôn phải không? – Lúc này cô mới vỡ lẽ ra, lắc mạnh vai cậu.

- Đúng thế, đừng lắc nữa, anh chóng hết cả mặt rồi. – Cậu lườm cô – Trí tuệ của cô nhóc này tỷ lệ nghịch với tình cảm sao.

- Ồ, đúng rồi, em có quà tặng cho anh. – Bộ Tinh Bảo vui vẻ lôi ra hai con cá heo thủy tinh mà mình đã phải nhịn tiền ăn sáng suốt một tháng trời mới mua được.

Ánh thủy tinh trong suốt sáng lấp lánh nằm giữa lòng bàn tay có những đường chỉ rất rõ nét của cô, được mặt trời nhuộm một màu đỏ rực.

- Thế nào? Đáng yêu không? – Cô nũng nịu ngẩng đầu lên hỏi, vừa nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nam Trạch Lễ, cô đã biết là chắc chắn cậu rất thích.

- Em với Dương Hâm Hoạch hợp nhau thật! – Nam Trạch Lễ thò tay vào cổ, lấy ra một món đồ.

Khi một con cá heo đực xuất hiện trước mắt Bộ Tinh Bảo, nụ cười trên mặt cô bỗng dưng bị sự thất vọng che kín. Trong lòng thoáng nổi giận, cô thò tay giật con cá heo đực trên cổ Nam Trạch Lễ, ném mạnh ra biển.

- Không cho anh đeo đồ cô ấy tặng! Đây là em tặng anh, hai con này mỗi người chúng ta một cái. Như thế em sẽ không sợ anh bị cô gái nào cướp mất nữa. – Cô chu miệng giận dữ nói.

Lúc Nam Trạch Lễ còn chưa kịp định thần lại, con cá heo thủy tinh lạnh lẽo đã được đeo lên cổ cậu. Bộ Tinh Bảo hài lòng mỉm cười, đeo con còn lại lên cổ mình.

- Bộ Tinh Bảo, em điên rồi! Sao em lại ném đồ của anh đi? – Nam Trạch Lễ phẫn nộ bò ra đất tìm kiếm món đồ mà Bộ Tinh Bảo vừa ném đi.

- Dương Hâm Hoạch đối với anh thực sự quan trọng như vậy sao? Vậy còn em? Vậy còn em thì thế nào? – Bộ Tinh Bảo hét lớn, nước mắt không ngăn được lại lã chã rơi xuống. Cô không quan tâm việc cậu buồn rầu vì chuyện của Dương Hâm Hoạch, nhưng cô rất quan tâm tới việc cậu không thèm để ý tới cảm nhận của cô. – Nam Trạch Lễ, sao anh có thể như thế? Anh thật là quá đáng!

Bộ Tinh Bảo khóc lóc chạy ra đường. Tại sao lại như thế? Nam Trạch Lễ vừa nãy còn nói muốn đính hôn với cô, tại sao bây giờ lại đối xử với cô như vậy?

- Chết tiệt! – Nam Trạch Lễ chửi thầm, quay người chạy lên. – Bộ Tinh Bảo, em đứng lại cho anh!

Nam Trạch Lễ vừa chạy vừa gọi, không lâu sau giữ được Bộ Tinh Bảo lúc đó đang đứng khóc cạnh chiếc xe, một tay cậu đấm mạnh lên xe:

- Rốt cuộc thì em định giở trò gì?

Bộ Tinh Bảo nghiêng đầu nhìn khuôn mặt giận dữ của cậu, lau nước mắt trên mặt, châm chọc:

- Đồ của anh bị em ném xuống biển rồi, anh sẽ không tìm thấy nữa đâu.

Nam Trạch Lễ nắm chặt tay, trợn trừng mắt nhìn Bộ Tinh Bảo. Chết tiệt, nếu cô không phải con gái, có lẽ nắm đấm của cậu đã rơi lên mặt cô rồi.

- Sao hả, anh muốn đánh em sao?

- Anh… – Nam Trạch Lễ nghiến răng, lại một nắm đấm nữa nặng nề rơi lên xe. Cậu rất giận.

Bộ Tinh Bảo hét lớn:

- Anh muốn thế nào? Tâm trạng của anh không tốt đúng không? Nói cho anh biết, tâm trạng của em cũng rất tệ.

- Tâm trạng em không tốt hì em có thể tùy tiện ném quà sinh nhật người khác tặng cho anh sao? – Nam Trạch Lễ nắm chặt cánh tay Bộ Tinh Bảo, sức ở bàn tay cậu quá lớn khiến Bộ Tinh Bảo đau nhói, nước mắt lại chảy ra.

- Bởi vì là của Dương Hâm Hoạch tặng nên càng đáng giá phải không? Em biết rồi, em biết rồi… – Cô cố rút cánh tay về, lùi về phía sau. Miệng nói chỉ là bạn với Dương Hâm Hoạch, nhưng món quà bạn tặng lại đáng giá hơn của bạn gái tặng? Lòng đố kỵ đã nuốt trọn lý trí của Bộ Tinh Bảo, cô quay người chạy nhanh ra đường, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Nam Trạch Lễ cáu kỉnh chửi thề, tiếp tục quay ra bờ biển tìm con cá heo thủy tinh. Trời sập tối nhanh chóng, cho tới khi trên bầu trời đã xuất hiện những vì sao, cậu vẫn không tìm được con cá heo đã lẫn vào với biển.

Một góc tối bên đường có một cái bóng. Bộ Tinh Bảo đã đứng ở đây hai tiếng đồng hồ, mặc kệ cô vẫy tay như thế nào, vẫn không có chiếc ô tô nào chịu dừng lại.

Bỗng dưng một ánh đèn từ xa rọi tới, Bộ Tinh Bảo vội vàng chạy ra, ra sức vẫy tay và gọi lớn:

- Xin dừng xe! Xin dừng xe!

“Két”, chiếc xe dừng lại. Khi Bộ Tinh Bảo phát hiện ra người lái xe là Nam Trạch Lễ, cô lập tức quay đầu đi về phía trước.

Nam Trạch Lễ châm chọc:

- Sao thế, có phải không có xe không?

Bộ Tinh Bảo không để ý tới cậu, vẫn đi tiếp.

Chiếc xe chầm chậm đi bên cạnh cô, Nam Trạch Lễ nói tiếp:

- Nếu em có thể tìm được đồ của anh trong vòng một tiếng đồng hồ, anh sẽ đưa em về.

Bộ Tinh Bảo quay lại hằn học lườm cậu, Nam Trạch Lễ cũng đang nhìn cô. Cô không phân biệt được cảm xúc trên khuôn mặt cậu. Bộ Tinh Bảo nói lớn:

- Nếu em không đồng ý thì sao?

- Tốt lắm! – Nói câu này xong, Nam Trạch Lễ bèn lái xe lướt qua người cô.

- Nam Trạch Lễ! – Bộ Tinh Bảo hét lớn. Nhưng ánh sáng cuối cùng đã bị màn đêm nuốt chửng, cô nhìn con cá heo trong tay, nghẹn ngào nói:

- Nam Trạch Lễ, anh là đồ ngốc. Em đâu có vứt đi…

Nhưng cho dù cô gọi lớn như thế nào, gọi tới rách cả cổ họng, Nam Trạch Lễ cũng không nghe thấy nữa.

Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên rọi lên mặt đất, vạn vật như bừng tỉnh. Chiếc xe ngựa chở mặt trăng âm thầm bỏ đi, nữ thần bình minh đánh cỗ xe màu bạc của mình tới, reo rắc ánh sáng ặt đất, thần mặt trời Apolo ngồi trên cỗ xe ngựa mặt trời lướt qua bầu trời. Nữ thần mùa xuân xòe rộng những ngón tay nhỏ nhắn, tặng cho những cành cây thêm nhiều lộc non, lá biếc, trên mặt hồ in bóng từng cành liễu rủ, bươm bướm bắt đầu khiêu vũ, những cơn mưa xuân như những sợi lụa từ trên trời bay xuống, chui vào vòng ôm của đất mẹ.

Lại mưa rồi. Bộ Tinh Bảo chán nản đóng cửa lại, đã rất nhiều ngày Nam Trạch Lễ không tới đón cô đi học, sao cậu lại hẹp hòi hơn một đứa con gái như vậy?

- Mẹ, con đi học đây! – Bộ Tinh Bảo cúi đầu chào người mẹ đang mỉm cười rạng rỡ.

- Nhớ về nhà sớm nhé, hôm nay là sinh nhật con. – Mẹ vui vẻ nói.

Sinh nhật của cô? Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Có phải là 26 tháng 2 không? Nam Trạch Lễ đúng là xấu xa! Bỗng dưng ngọn lửa giận dữ trong lòng cô lại bùng cháy dữ dội. Đồ chết tiệt, mười hai ngày rồi! Không những mười hai ngày này cậu không tới đón cô đi học mà ngay cả bóng dáng cậu cũng chẳng thấy đâu! Chỉ vì một con cá heo thôi sao?

Ánh mắt trời rớt lại trong lòng bàn tay cô, con cá heo đực vẫn ngoan ngoãn nằm trong đó, cô chỉ ném đi một hòn đá, làm sao cô có thể vứt đi đồ của cậu được?

- Bộ Tinh Bảo! – Lúc gần đi tới trường, cô nghe thấy một giọng nói êm dịu gọi tên mình.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Do Mỹ Cơ đang thong thả bước về phía mình. Do Mỹ Cơ cao ngạo ngẩng cao đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc một bộ quần áo hàng hiệu mà có lẽ giá cả của nó không bao giờ Bộ Tinh Bảo có thể tưởng tượng ra được. So với cô ta, Bộ Tinh Bảo bỗng dưng thấy mất hết cả tự tin. Từng tế bào của cô nhanh chóng phát ra những tiếng than thở.

- Có chuyện gì không? – Bộ Tinh Bảo nhoẻn miệng cười. Cô tuyệt đối không thể thua Do Mỹ Cơ được.

- Để tôi giới thiệu một chút, tôi là bạn gái của Nam Trạch Lễ, tôi tên là Do Mỹ Cơ. – Do Mỹ Cơ kiêu ngạo đưa tay phải ra, những chiếc vòng tay va vào nhau leng keng.

- Tôi nghĩ cô lầm rồi thì phải. Cô chỉ là bạn gái cũ của anh ấy thôi. – Bộ Tinh Bảo nhắc nhở cô ta.

- Không phải. Chúng tôi chưa bao giờ chia tay, sao gọi là cũ với mới được? – Nụ cười ngọt ngào vẫn nở trên môi Do Mỹ Cơ, ngay cả giọng nói của cô vẫn dịu dàng, không hề thay đổi.

- Lẽ nào Nam Trạch Lễ bắt cá hai tay sao? – Bộ Tinh Bảo nghĩ thầm rồi bỗng dưng há hốc miệng kinh ngạc nói. – Ồ, tôi biết rồi, thì ra cô không muốn thừa nhận là mình đã chia tay với anh ấy, vẫn sống trong những hồi ức! Như vậy không tốt đâu…

“Chát”, một cái tát rơi lên gò má trắng trẻo của Bộ Tinh Bảo, má cô nhanh chóng hằn lên năm vết ngón tay. Do Mỹ Cơ vẫn cười, cô ta nhẹ nhàng lấy khăn ra lau tay, sau đó ném khăn tay vào thùng rác, cười nói:

- Nói cho cô biết, Nam Trạch Lễ là của tôi, luôn luôn như vậy. Bây giờ tôi trở về rồi, nếu thức thời thì cô cút xa ra cho tôi, càng xa càng tốt. – Nói xong cô ta còn gõ mạnh mấy cái lên đầu Bộ Tinh Bảo.

Bộ Tinh Bảo vô cùng tức giận.

Do Mỹ Cơ rất cao, cao hơn Bộ Tinh Bảo tới nửa cái đầu, cô ta cũng rất gầy, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người mẫu. Cô là thiên tài về vũ đạo, là diễn viên, là người mẫu, là một ngôi sao nổi tiếng, trước đó không lâu, cô còn giành giải triển vọng trong một cuộc thi khiêu vũ.

Bộ Tinh Bảo chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn con người kiêu kỳ trước mặt, quệt mạnh giọt nước mắt trên má, lẩm bẩm:

- Tôi sẽ không từ bỏ đâu. Nam Trạch Lễ không phải là đồ vật, không có chuyện nhường hay không nhường, tất cả đều do anh ấy tự lựa chọn. Còn nữa, hôm nay cô tát tôi một cái, chắc chắn tôi sẽ trả lại cho cô

Bạn đang đọc Cho anh hôn cái nào của Tiêu Dao Thán
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.