Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Yêu Anh

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Sáng hôm sau, 6h, điện thoại của nó vang lên bản nhạc chuông quen thuộc, là mama nó gọi:-Alo.-Giọng nó uể oải

--Chuẩn pị nhanh đi để ra sân bay tiễn Việt Anh.-Mama nó hét

-Con ko đi đâu.-Nó từ chối, nó sợ khi nhìn thấy hắn rời đi nó sẽ ko chịu nổi mà ôm trầm lấy hắn mất.

-Thôi mà, coi như là vì mama ha.-Bà Mai giở chiêu năn nỉ nhưng vô tác dụng

-Con bảo là ko mệ.

-Con mà ko đi thì từ h đừng có gọi mẹ là mẹ nhé. Con ko đi chứng tỏ con ko chịu đc khi nhìn nó ra đi chứ j.-Bà Mai nói 2 câu trúng tim đen nó lun.

-MAMA.-Nước mắt nó lại rơi

-Ko nói nhiều, cho con 10 ph chuẩn pị, mama đang trên đường tới đó.-Bà Mai cúp máy. Nó ngăn nước mắt lại rồi đi làm VSCN. Nó ko thể cãi đc bà Mai mà. Hôm nay, Nó trang điểm đậm để che đi đôi mắt thâm quầng và xưng húp do ko ngủ đc lại khóc nhiều. Khi nó cùng bà Mai đến sân bay thì Bà Hiền, Mi , Minh, Trâm, Duy và hắn đều đã có mặt đầy đủ. Tất cả đều nói chuyện vui vẻ duy chỉ có mỗi hắn là buồn bã, ko 1 lời . Nó cúi mặt để tránh khuôn mặt và ánh mắt hắn. Hắn nhìn nó, một cái nhìn van nài và cầu xin. Trong đầu nó lúc này, những kỉ niệm đẹp đang tua đi như 1 tước phim. Đoạn phim của riêng 2 người nhìu vui bver nhưng cũng ko ít gian truân. Chợt nghe tiếng Mi gọi, nó ngẩng mặt lên. Bất chợt 2 ánh mắt chạm nhau. Thời gian như ngưng đọng vs hắn và nó. Khóe mắt nó cay xè. Nó vội quay đi rồi chạy thật nhanh. Khoảnh khắc đó cũng là lúc giọt nước mắt rơi xuống. Nó nhanh chóng lái xe về biệt thự nhà họ Nguyễn. Lòng cố gạt đi hình ảnh của hắn, cố ko để nước mắt rơi xuống nhưng hình như lòng nó đã ko nghe lời của nó rồi. Lê xác vào nhà , ngồi bịch xuống ghế sofa, lấy vội cái điều khiển, bật tivi để những hình ảnh khác nhập vào đầu. Một bản tình buồn vang lên, tim nó đau đớn quặn thắt. Nó lấy chai rượu trên bàn và rót vào cốc. Mắt hướng về khoảng ko vô định, đầu óc trống rỗng, trái tim vẫn đang nứt ra. Tay cầm ly rượu lắc lắc. Nó cứ ngồi như vậy mặc cho thời gian trôi mãi. Chợt điện thoại của biệt thự đổ chuông, người giúp việc nhanh chóng bắt máy nhưng chưa đc bao lâu thì "Bốp". CHiếc điện thoại rơi bụp xuống sàn nhà làm nó giật mk. "Choang" Chiếc ly thủy tinh trên tay nó rơi xuống. Mảnh vỡ, rượu bắn tung tóe khắp sàn nhà. Lòng nó rấy lên những tia lo lắng. Cô giúp việc chạy về phía nó, mặt cắt ko còn một giọt máu, tay chân run bần bật, miệng lắp bắp:

-Thưa......thưa....thưa......cô....

Nó bực bội gắt lên:

-Có chuyện j nói nhanh lên đi.

Cô giúp việc giật bắn mình, nói một lèo:

-Thưa cô chủ, bà chủ vừa gọi về nói là sau khi cô chủ bỏ về, thiếu gia nhà họ Trần đuổi theo. Vì đi vs tốc độ quá nhanh nên bị tai nạn. Dù bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng .....-Đến đây thì cô giúp việc ko dám nói tiếp.

"Ầm Ầm" Giông bão đang nổi lên trong lòng nó. Nó đứng dậy, nắm chặt tay của cô giúp việc lắc mạnh:

-Nói! Nói nhanh! Nói rằng cô đang nói dối! Nói nhanh lên!

Cô giúp việc cúi gằm mặt, nước mắt cũng đã rơi:

-Cô chủ xin nén đau buồn. Em ko hề nói dối. Đó là sự thật.

Nó lắc đầu nguầy nguậy:

-Ko! Ko! Ko phải! Cô đang nói dối! Cô đang nói dối tôi. Nói đi! Nói đi! Anh ấy đang ở đâu. Tôi phải đi tìm anh ấy. Ko! Ko đâu! CHắn chắn anh ấy còn sống. Chắc chắn anh ấy đang ở sân bay đợi tôi.

-Em ko nói dối mà!-Cô giúp việc hét lên.-Cậu ấy đang ở trong bệnh viện ấy. Cô vào nhanh đi sẽ đc gặp cậu ấy lần cuối bằng không sẽ phải ân hận cả đời đấy.

Nó buông cô giúp việc ra, lái xe thục mạng đến bệnh viện. Nó bước vào phòng cấp cứu đúng lúc bác sĩ đang kéo tấm màn trắng che mặt hắn. Vậy nghĩa là hắn chết thật sao? Hắn bỏ nó thật sao? 2 mama cùng nhóm bn của nó đang đứng đấy khóc như mưa. Nó quỵ xuống giữa cửa phòng. Tay đưa lên ngực, tim nó đã tan nát. Nỗi dau làm nó nghẹn thở. Nó gượng dậy, níu tay vào cánh cửa, nó dứng lên, nhào đến bên hắn. Nước mắt lại 1 lần nữa tuôn rơi. Nó lẩm bẩm như người mất hồn, giọng nói run rẩy cùng tiếng nấc nghẹn ngào :

-Việt Anh. Anh bỏ em đi thiệt sao? Anh để em cô đơn ở thế giwois này thật sao? Tại sao chứ? Tại sao lại yêu em? Tại sao lại đuổi theo em? Tại sao lại bỏ rơi em? Rời bỏ em mà nói anh yêu em sao? Rời bỏ em khi em chưa cho phép sao? Rời bỏ em khi em chưa thành vk anh sao? Đã rời bỏ em sao anh còn nói làm vk anh? Đã rời bỏ em sao anh còn nói những lời đó hả?

Nó ngóc dậy lay lay người hắn:

-Anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại mà nhìn em này. Đừng có trêu em. Đừng có làm em sợ. Đừng có rời xa em. Em xin lỗi mà. Xin lỗi vì đã ko đồng ý làm vk anh. Xin lỗi vì đã ko nói em yêu anh. Xin lỗi vì làm anh đau. Bởi vì em biết, bởi vì em sợ, rất sợ anh sẽ bỏ em, anh sẽ ra đi như thế này đây. Anh sẽ giống như pa em. Phải, anh và ông ấy rất giống nhau. Cả 2 đều yêu em rồi rời xa em như vậy? Anh đi mà chưa kịp nghe em nói yêu anh sao? Em yêu anh, rất rất yêu anh. Anh dậy đi mà. Anh dậy rồi chúng ta cùng đi du học, cùng cưới nhau. Đừng bỏ em mà. Em yêu anh.-Nó quằn quại, nói trong nước mắt.

-Có thật ko vậy? Tất cả đồng thanh nhìn nó. Mắt nó ngấn nước, ngước mặt lên, nó nói:

-Tất nhiên là thật.

Nghe đc những j cần nghe, hắn sung sướng nhảy cẩng lên. Nó đơ người. Hắn bế phốc nó, quay vòng vòng. Mọi người vỗ tay đôm đốp. Nó giơ tay:

-Khoan khoan khoan.

Hắn đặt nó xuống mỉm cười. Trong lòng nó đang vui như nở hoa nhưng mặt thì đen xì:

-Tôi bị lừa sao?

-Hì hì đây ko phải lừa mà là giúp cho m nhận ra lòng mk thôi.-Trâm cười tươi

-Hơ hơ, đáng ghét!-Nó đấm hắn túi bụi rồi ôm trầm lấy hắn:-Đồ đáng ghét, có pít làm em đau ko hả?

Hắn cũng ôm nó:

-Vậy em có pít hôm qua em cũng làm anh xém chút tự tử ko? Thôi nha, vk iu, em hứa rồi đấy, ko đc bỏ anh nữa nha. Anh yêu em, vk ngốc ạ.

-Em cũng vậy.-Nó đáp lại

-Thôi thôi màn tình cảm sến súa này đi nha. Máy bay sắp cất cánh rồi đó. Họ ko dành nhiều thời gian cho 2 người đâu.-Minh giục. Nó và hắn ngườm, đồng thanh

-Học từ anh đó cả.

-Đi thôi.-Bà Hiền giục

Nó lắc đầu phụng phịu:

-Em ko đi đâu.

Mặt hắn tái mét:

-Em vừa bảo....

-Em sẽ ko đi đâu nếu anh ko đeo nhẫn cho em.-Nó nói tiếp. Tất cả bật cười. Hắn thở phào, lấy nhẫn ra và đeo cho nó rồi tất cả lái xe đến sân bay. Hành lí của nó cũng đã đc thu dọn sẵn và mang đến.

-Đi vui vẻ nha! Chăm học rồi nhanh lấy bằng về còn cho tụi t làm phù dâu nữa chứ.-Mi vẫy tay

-Tạm biệt, chúc may mắn.-2 mama ôm nó và hắn vào lòng.

-Chào mọi người! Bye bye. Ở lại bình an nha.-Nó và hắn vẫy tay rồi nắm tay nhau lên máy bay.

Cuối cùng thì hạnh phúc đã mở ra vs cặp đôi cuối cùng Vỗ tay

__Chương tiếp theo: Đám cười (Mọi người ủng hộ nuốt mấy chương cuối nha)_____

Bạn đang đọc Chinh Phục Công Chúa của Nhật Mi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.