Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại 2: Em cứ bắt nạt anh đi!!!

Phiên bản Dịch · 2018 chữ

Đây là phiên ngoại nói về cặp đôi Trần Khanh và Ánh Hồng cười gian Cảnh 1:

_Oa…. tao đến rùi nè Ưu Sầu- một cô gái xinh đẹp trông thật hoạt bát chạy đến ôm lấy Ưu Sầu, nụ cười của em khiến tim tôi hoàn toàn gục ngã

_Mày đến rồi à – Ưu Sầu xoa đầu em, tôi cũng muốn được như Ưu Sầu mà sờ vào mái tóc mềm mại đó của em

Cảnh 2:

Lần thứ 2 tôi gặp em khi em bị một đám người vây đánh, thay vì có thể nhờ tôi giúp đỡ nhưng em lại quyết định chọn cách tự đương đầu với tất cả.

_Lần này mày chết chắc- Bong Bóng nhìn Vui Vẻ đầy vẻ đắc thắng, nào ngờ một mũi tên xé gió lao tới đâm thẳng vào người Bong Bóng khiến toàn thân cô ta bốc cháy. Đám người còn lại cũng sợ hãi mà lùi về phía sau

_Vui Vẻ, cậu không sao chứ- Trần Khanh chạy đến gần Vui Vẻ

_Ô… cậu là… bạn của Vô Danh- Vui Vẻ không nhớ nổi tên của người này, câu nói này cũng khiến tinh thần Trần Khanh suy sụp, vì sao chỉ nhớ mỗi Vô Danh mà không nhớ đến cậu chứ

_Cậu đang đi đâu vậy- Trần Khanh cố gắng nở một nụ cười thật tươi

_Đi bắt thú cưỡi – Vui Vẻ lơ đãng trả lời

_Cho tớ đi chung được không, tuy không mạnh như Vô Danh nhưng tớ có thể giúp cậu tấn công- Trần Khanh rất muốn được đi chung với Vui Vẻ

_Đã vậy thì đi thôi- Vui Vẻ xuất ra con hãn huyết bảo mã, Trần Khanh cũng nhanh chong leo lên thú cưỡi, cả hai hướng tới thung lũng nhện mà đi.

_Ô…- khi tới nơi, Trần Khanh bị bao vây bởi hàng ngàn con nhện, đời cậu ghét nhất chính là nhện, cũng chính vì lý do này mà cậu bắt đầu tàn sát hàng loạt, Vui Vẻ cũng khá sửng sốt với khả năng của Trần Khanh

_Không cần như vậy, còn con nhện chúa chờ cậu mà- Vui Vẻ vỗ vỗ vai của Trần Khanh

_Nhện chúa á- Trần Khanh ngoác mồm, lúc đó một tiếng thở khò khè xuất hiện trên đầu cậu, Vui Vẻ cũng có vẻ mặt sửng sốt , cậu hét to – chạy đi, tớ dùng hết mũi tên rồi

_Còn cậu thì sao- Vui Vẻ quay lại nhìn cậu

_Tớ ở lại chặn nó- TRần Khanh quả quyết

_Đồ ngốc- Vui Vẻ nắm tay cậu lôi đi, cả hai chạy đến một đồng cỏ khô thì con nhện chúa cũng đã đuổi kịp-trời.. sao mình không nghĩ ra chứ

_Chuyện gì cơ- Trần Khanh quay lại nhìn

_Leo lên- Vui Vẻ cưỡi một con bướm trắng, quăng cho tôi một con bướm màu đen, khi cả hai vừa bay lên cao thì em đã rút đũa phép đọc thần chú.Một tia lửa từ cây đũa phát ra làm cháy đống cỏ ở dưới chân cả hai, ngọn lửa lan nhanh, và con nhện chúa cũng phải chịu hậu quả chết cháy

_Chà… xém chết- Trần Khanh vuốt mồ hôi một cái

_Chết tiệt, con thú cưỡi nhện không chịu rơi ra, sao số mình xui thế không biết- Vui Vẻ dậm chân đầy vẻ bực tức

_Vậy bây giờ cậu tính sao- Trần Khanh hỏi Vui Vẻ

_Cậu mua tên rồi đi tiếp với tớ, có cậu thì đánh nhanh hơn rất nhiều- nói là làm, Vui Vẻ lôi Trần Khanh đi xềnh xệch trong khi cậu chàng ôm cây cung khóc không ra nước mắt

Cảnh 3:

_Hồng… em quay về với anh đi- Tuấn Anh ngồi trong quán nói chuyện với Vui Vẻ

_Có não không vậy- Vui Vẻ cười khinh bỉ- thấy đây có tiền nên định quay lại kiếm chác à

_Anh biết em còn tình cảm với anh mà- Tuấn Anh nhìn thẳng vào mắt Vui Vẻ giọng chắc chắn

_Cậu nhầm rồi, người cô ấy đang quen là tôi, câu có tư cách gì mà đòi quen cô ấy- Trần Khanh xuất hiện khoác eo Vui Vẻ một cách tự nhiên khiến Tuấn Anh tối sầm mặt- tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây trước khi tôi đuổi, ít ra các tửu lâu quanh đây đều là do tôi xây dựng

_Hóa ra đã có người mới, em cũng nhanh tay thật đó- Tuấn Anh bực tức rời khỏi

_Ái ái ai….ai ai ai… Vui Vẻ, tha cho tớ- khi Tuấn Anh vừa đi, bàn tay ngọc ngà của Trần Khanh bị Vui Vẻ cấu véo không thương tiếc

_Dám ăn đậu hũ của ta, đáng chết- Vui Vẻ không thèm kể hình tượng, nhào tới đánh Trần Khanh túi bụi, cuộc sống ngược đãi bắt đầu từ đây

Cảnh 4:

_Trần Khanh, tớ đói- Vui Vẻ gương mặt ỉu xìu xuất hiện

_Có thức ăn ngay- TRần Khanh chạy lăn xăn xuống xếp

_Trần Khanh, tớ vừa thi xong rất mệt mỏi- Vui Vẻ nằm dài ra bàn

_Đỡ mệt chưa- Trần Khanh chạy tới xoa đấm bóp vai cho Vui Vẻ

_=.=, mày làm hơi quá rồi- Ưu Sầu nhìn Trần Khanh đang trở thành osin không công thì lắc đầu chán nản

_Tao mệt thật mà- Vui Vẻ ngóc đầu dậy – đấm mạnh mạnh chút nữa đi

Cảnh 5:

_Vui Vẻ… cưới anh đi- TRần Khanh khẽ nói vào tai Vui Vẻ

_Phải có lễ vật gì chứ, cứ cầu hôn không không như thế à- Vui Vẻ xông vào cho Trần Khanh một trận- con gái cũng phải có cái giá của nó chứ

_Sao lúc cầu hôn em, anh không mang sính lễ gì nhỉ- Ưu Sầu quay lại nhìn Vô Danh kháng nghị

_Anh trao toàn tấm thân cho em còn gì- Vô Danh bình tĩnh trả lời

_Không thèm- Ưu Sầu quay đầu qua chỗ khác

_Vui Vẻ…em bình tĩnh, anh có lễ vật đầy đủ mà- Trần Khanh sau khi ăn đòn mới đau khổ lên tiếng, lúc này các NPC mới đi đến trước mặt Vui Vẻ bày ra các món lễ vật trong game có một không hai khiến đám khách đang ngồi trong tửu lâu kông phải há hốc mồm ngạc nhiên

Cảnh 6:

_Anh được trở thành Ma Vương- Trần Khanh ôm chầm lấy Vui Vẻ

_Tryền ngôi đi, em muốn anh vào Yêu Tinh với em cơ- Vui Vẻ quả quyết

_Trời, công sức làm nhiệm vụ của anh- TRần Khanh suy sụp nghe vợ yêu nói vậy, công sức của cậu không lẽ đổ sông đổ bể

_Vậy anh cứ làm Ma Vương, em chuyển sang phe Yêu Tinh- Vui Vẻ nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm

_Con ngốc, tao đâu có định cho hai vợ chồng mày vào Yêu Tinh- Ưu Sầu lên tiếng- tao chỉ muốn tao và Vô Danh vào Yêu Tinh là đủ rồi

_Mày lỡ bỏ tao sao- Vui Vẻ xách áo Ưu Sầu hét lớn

_tao đã quyết định thì có trời mời thay đổi- Ưu Sầu ngoáy ngoáy tai không thèm để ý Vui Vẻ, Vô Danh cũng nhanh chóng gỡ tay Vui Vẻ để cứu bảo bối của mình, ai cũng không được bắt nạt Ưu Sầu

_Mày….- Vui Vẻ bực tức bỏ đi, Trần Khanh vội đuổi theo nhưng trong lòng thì mừng muốn chết

_Con ngốc được nuông chiều quá rồi- Ưu Sầu quay lại nói với Vô Danh

_Anh cũng nuông chiều em mà- Vô Danh kháng nghị- cũng may em không vô lý như Vui Vẻ, không thôi cả Chiến Thần này không lộn tung lên mới lạ

_Vợ yêu… em chờ anh với- Trần Khanh đuổi theo Vui Vẻ

_Hứ…theo làm gì, trong lòng mấy người đang vui lắm đó, được làm Ma Vương sướng rồi, danh tiếng hàng ngàn, gái theo hàng ngàn, đi đâu cũng sẽ đầy bạn gái vợ bé- Vui Vẻ xụ mặt ngồi xuống một hòn đá ở ven đường

_Hóa ra là em nghĩ tới chuyện này sao- Trần Khanh cười khổ ngồi xuống cạnh- em nghĩ anh là người như vậy sao

_Biết sao được, mỹ nhân đâu có hiếm, mỹ nhân đẹp hơn Vui Vẻ này thì càng nhiều, mà anh hùng khó qua ải mỹ nhân- Vui Vẻ xoa xoa đầu, rõ ràng vẫn còn sợ sau khi Tuấn Anh phản bội

_Nhưng không mỹ nhân nào dám bắt nạt anh, dám đánh anh, dám sai vặt anh, chửi anh lại càng không, chỉ có em mới như vậy- TRần Khanh ôm Vui Vẻ vào long

_Anh thích bị ngược à- Vui Vẻ híp mắt ngước đầu nhìn Trần Khanh

_Có lẽ thế- Trần Khanh nhe răng gật gật đầu cười- nhưng chỉ mỉnh em được ngược anh mà thôi

Cảnh 7:

_Anh Khanh, vì sao anh lại không chấp nhận em- Lệ Mỹ ở trong phòng nhào tới ôm lấy Trần Khanh

_Ngố ơi, có ở nhà không- Hồng mở cửa nhà Trần Khanh, tay xách rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng vừa nhìn thấy cảnh trước mặt, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống sàn

_Hồng… em đến rồi à- TRần Khanh giật mình vung tay Lệ Mỹ ra

_Cô ta là ai- Hồng trừng mắt nhìn Lệ Mỹ

_Cô là cái người tên Vui Vẻ chơi trong game chung với anh Khanh đó hả, hứ…ngực nhỏ, mông cũng nhỏ, toàn thân như màn hình phẳng ấy- Lệ Mỹ bĩu môi đánh giá đối thủ, lý do Hồng đang mặc một cái áo full rộng nên đã che mất thân hình cân đối của mình

_Ô… chứ cô cũng có hơn gì tôi, miếng silicon lộ ra rồi kìa má- Hồng chỉ chỉ vào hai miếng silicon bị lộ ra trên ngực của Lệ Mỹ , rồi lấy tay túm áo của mình lại- ít ra tôi cũng không xài hàng giả

_Cô…hãy đợi đó-Lệ Mỹ tức giận rời đi

_Khoan đã- Trần Khanh gọi lại- làm ơn đừng đến đây, ngày mai cô còn đền tôi sẽ gọi cảnh sát vì tội nhập cư bất hợp pháp.

_Hừ- Hồng xách đống nguyên liệu mang vào bếp, Trần Khanh cũng cười khổ đuổi theo.

_Này… vợ yêu, đừng giận mà- TRần Khanh níu níu tay Hồng

_Đồ trăng hoa, đáng ghét, ngoài đời cũng có con gái theo đuổi-Hồng đánh vào ngực của TRần Khanh, cậu phải vừa chịu đau vừa lui lại phía sau, vừa đến gần sopha, cậu túm lấy hai tay của Hồng và xoay một vòng cho cô nàng nằm trên ghế sopha

_Anh không có trăng hoa- Trần Khanh ngồi xuống mép ghế mỉm cười ranh mãnh

_Chứ lúc nãy còn ôm ấp ngay trong phòng còn gì- Hồng cãi lại

_Em đang ghen- Trần Khanh mỉm cười, mặt cúi xuống thấp hơn, ánh mắt nhìn Hồng từ trên xuống dưới

_Không có, ai thèm ghen- Hồng đỏ mặt – tránh ra cho em nấu cơm

_Anh muốn ăn thứ khác- Trần Khanh đặt một nụ hôn lên môi HỒng khiến cô không khỏi ngạc nhiên, tuy từ trước đến giờ hai người quen nhau nhưng chưa khi nào lại thân mật như vậy. Cả hai cùng quấn quýt dây dưa thật lâu, giọng Trần Khanh khàn khàn- anh muốn ăn em

_Hơ…anh nói gì- đến khi Hồng tỉnh táo thì toàn thân đã bị rơi vào ***g ngực ấp áp của ai đó

_Anh muốn ăn em cả đời, muốn em bắt nạt anh cả đời, vợ yêu, cưới anh nhé- Trần Khanh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn màu bạc tinh xảo, khẽ đeo vào ngón tay của cô

_Em…- Hồng chưa kịp nói thì đôi môi lại bị chiếm đoạt mãnh mẽ, lúc này Hồng mới hiểu rằng, anh không phải yếu đuối như cô nghĩ bấy lâu nay mà do anh chỉ yêu thương , nhường nhịn chiều chuộng cô mà thôi.

Bạn đang đọc Chiến Thần của Trúc Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.