Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phệ Huyết Ma Công

Tiểu thuyết gốc · 1982 chữ

Phương bắc lúc này trời đã sang đông, trong tễ thành, phủ thành chủ, hai bóng người đang người đang ngồi bên chậu than hồng, nhâm nhi chén trà nóng, hai bóng người đó chẳng có ai xa lạ ngoài đại nam và yên vương chu đệ, có lẽ qua trận công thành vừa rồi ngoài cái dũng khí của một mãnh tướng, chu đệ còn thấy được tài thao lược của đại nam, nên giờ đây, hắn càng tin tưởng và trọng dụng đại nam hơn.

- chu huynh định giằng co tới khi nào, nếu vẫn cứ ta tiến địch lui, địch lui ta tiến thì sợ kiếp này cũng không đạt được mục đích, binh lực huynh mỏng công được thành đã gian nan, hao binh tổn tưởng, giờ lấy lực lượng ở đâu mà giữ thành, chiêu dụ binh nhanh thì dễ, nhưng mua nhân tâm để có sự trung thành của họ sống chết với thành với huynh lại càng khó.

đại nam dừng lại nhìn khuôn mặt yên vương qua ánh lửa, hắn trầm ngâm rồi nói tiếp.

- hình như chu huynh quên mất một điều, cuộc chiến này là cuộc chiến hoàng thất, cuộc nội chiến của chu gia, thế nên huynh đã quá nhọc sức chinh chiến mà quên mất một điều. binh quý ở cái thần tốc, khi mọi người còn đang ủng hộ huynh, qua vài năm nữa, lòng người mệt mỏi và tro lạnh thì huynh tính sao, ngay cả các tướng lĩnh thân cận cũng chưa chắc là không có người mang huynh giao nộp cho kẻ địch.

yên vương nhìn đại nam rồi lại nhìn đống lửa, khi thấy đại nam cầm một que củi dụi tắt đi, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên nhìn về phía đại nam đang mỉm cười.

- ý của nam đệ là....

không hẹn mà cả hai cùng đồng thanh.

- " muốn phá giặc phải bắt tướng"

đại nam gật đầu.

- đã chơi thì nên chơi khô máu, huynh ở thế lưng cọp rồi, nếu chỉ giữ các thành chiếm được thì thời gian nữa, lương cạn, binh lụi, tự huynh là kẻ thua cuộc, chi bằng giờ binh đang hùng, các thành kia không giữ nữa, chỉ để lại hệ thống doanh trại nghi binh, rồi tổng lực nam tiến đánh doãn văn, qua mỗi thành chỉ cần bao vây rồi phô trương thanh thế, sau đó để lại ngàn kỵ binh giữ lều trại một ngày là tạm thời giữ được chân địch truy kích.

vừa nói đại nam vừa đi tới sa bàn mỗi một nước đặt quân, bố trí cạm bẫy, nghi binh là mỗi lần yên vương mắt như sao sáng, sau vài thao tác thì yên vương triệt để cười lớn, rồi nhìn sang tên thị vệ đứng bên,

- đi truyền lệnh gọi tất cả các tướng soái tới gặp ta, khẩn cấp truyền tin tới các thành, tập trung hết binh lực hành quân tới Từ thành hội quân, tiện mang rượu với đồ nhậu tới luôn.

gần tới giờ tuất thì đại nam mò về phòng, vừa mở cửa ra thì lộ nhi chạy tới khịt khịt cái mũi nhỏ rồi chắp tay ra sau lưng như bà cụ.

- thúc thúc lại uống rượu nữa, hôi quá đi.

thánh ngâu đi lại đỡ đại nam xuống tràng kỷ, dao nhi bước tới rót trà cho hắn, lúc này chỉ có lộ nhi đưa những ngón tay tí hon lên bịt mũi trước vị thúc thúc mà nàng yêu quý.

Hai ngày sau, sau khi phủ dụ an dân trong thành, những tướng soái ở các thành lân cận cũng đã điều binh tới, yên vương tổng lực điều binh xuôi nam, dưới sức mạnh tổng lực như vũ bão của yên quân, lại thêm kế sách dụng binh của đại nam, chỉ một tháng sau tất cả các cánh quân đều hội họp trước từ thành, tổng kho lương thảo của doãn văn, cuộc tập kích bất ngờ đã làm cho từ thành tổn thất nặng, mọi cổng thành đều có doanh trướng của yên quân trấn thủ, tin tức đều không thể lọt được ra ngoài dưới tay các xạ thủ yên quân, một ba ngày ròng rã đưa đại quân tới cửa thành khiêu khích, nhưng từ thành cố thủ không dám ra khiêu chiến, theo lệnh của yên vương chiều ngày thứ tư lại tiếp tục khiêu chiến trước cổng thành, nhưng sau đó thần tốc nam tiến, chỉ để lại bốn ngàn kỵ binh thắp đuốc đốt lửa reo hò doanh trướng cũng bỏ lại đề phòng từ thành mở cửa truy binh, tới ngày thứ hai các kỵ binh đều đuôi ngựa buộc cây, chạy tới từ thành, nhưng nhìn từ xa chỉ thấy bụi bay mù mịt không rõ được địch đông hay ít, trống trận trợ uy tù và rúc ầm ĩ bốn mặt thành, tới tối ngày thứ hai thì tổng lực rút quân nam tiến để hội quân với yên vương ở dương châu, sáng sớm ra từ thành không thấy động tĩnh liền xuất thành kiểm tra thì chỉ còn lại những bãi đất trống, binh của yên vương rút đi từ khi nào không rõ, liền tổng lực đuổi theo, chậm về thời gian lại gặp sông, cầu đường bị phá huỷ lên quân từ thành lại quay về cố thủ, sợ bị đánh úp..

từ khi rời từ thành quân chủ lực của yên vương dưới sự dẫn dắt của đại nam và thêm trợ lực đan, nên thần tốc hành quân ngày đêm, chỉ 5 ngày sau đã có mặt bao vây dương châu. dưới sự bao vây của năm mươi vạn đại quân, thành chủ dương châu thành kinh hãi, mang ấn mở cổng ra hàng, binh không hao tướng không tổn, vậy là thêm được mười vạn quân của dương châu thành.

lúc này đại quân của yên vương đã chiếm được dương châu, cửa ngõ của nam kinh minh triều, để tránh các cánh quân cần vương ở các thành các châu quận phía dưới đưa quân về hội họp, nên cho binh sĩ nghỉ ngơi một ngày, yên vương chuẩn bị tổng lực đánh nam kinh.

lúc này ở nam kinh doãn văn nhận được tin dương châu đầu hàng như sét đánh bên tai, hắn vẫn thản nhiên như thường, quát thái giám lui hắn ngồi xuống long án.

" đại sự thất bại cần cứu binh"

mấy dòng chữ được hắn viết lên một tấm giấy, hắn đưa tấm giấy trước bạch lạp tấm giấy bùng cháy, một đạo ánh sáng bay qua cửa rồi vút vào màn đêm.

Hắn liền viết thêm một đạo chỉ truyền người mang tới cho yên vương để hoà đàm, một ngày sau sứ giả tới dương châu yết kiến yên vương, khi thị vệ đi tới định lấy phong thư đưa cho yên vương thì đại nam quát.

- dừng lại, ngươi mở thư ra.

vừa nói một ánh sáng loé lên từ tay đại nam, một cây ám khí bay tới xuyên qua đầu gối tên sứ giả rồi gim đầu gối hắn xuống đất. một tiếng thét vang lên, hắn nhìn đại nam bằng ánh mắt oán độc rồi mở phong thư.

phong thư được mở ra, một đoàn hoả diễm bùng lên rồi bao trùm lấy toàn thân hắn.

- hoả phù.

đại nam nhìn hắn dãy dụa đăm chiêu rồi thốt lên.

ánh mắt yên vương thét lên sợ hãi rồi rút kiếm chém tới tấp vào xác tên sứ giả tới khi chỉ còn đống bầy nhầy, hắn ném kiếm xuống đất, rồi lau tay.

- tập hợp binh lực thẳng đánh về nam kinh.

quay lại nhìn đại nam, yên vương bước tới ánh mắt hoà hoãn dịu đi rồi mỉm cười,

- đệ lại cứu cái mạng già này thêm một lần nữa rồi.

đại nam nhìn hắn lắc đầu.

- xem ra trận chiến tới đây cũng không dễ nuốt, chỉ sợ lúc đó chu huynh mới tận mắt thấy được những việc mà cả đời cũng chưa từng trải qua.

nửa ngày sau, đại quân bắt đầu xuất phát tiến về nam kinh.

nam kinh vốn trước kia là một vùng đất, dương khí đại thịnh, nhưng có một phong thuỷ sư đã nói với thuỷ hoàng đế, nếu không trấn thì sẽ có thể sinh ra một hoàng đế mới, nên thuỷ hoàng đế đã san núi chôn vàng, vì thế mà hơn ngàn năm trước nó có tên là kim lăng thành, tới thời hồng vũ đế đây là căn cứ của hắn nên sau khi minh triều thành lập thì hắn đổi tên thành nam kinh, và lấy nơi đây làm kinh đô.

rạng sáng thì đại quân của yên vương đã bao vây nam kinh nơi cổng chính yên vương khoác hoàng bào ngồi trên chiến mã, phía trên lâu thành minh đế doãn văn đứng đó, mình mặc long bào xung quanh là các tướng soái.

- thời thế đã đổi, các phiên vương đều xuống hoàng tuyền để hầu thái tổ, vương thúc còn lưu luyến gì vài năm dương thọ nữa mà không theo, phải chăng ỉ vào một đám ô hợp rợ phương bắc muốn tới đây nhòm ngó long ngai của trẫm.

- nghịch tử to gan, các phiên vương dành cả cuộc đời theo thái tổ chinh phạt, tới lúc được an hưởng tuổi giả thì ngươi lại chụp cho họ cái mũ tạo phản để xét nhà diệt tộc, một hôn quân như ngươi người người công phẫn, yên vương ta dấy binh thảo phạt cũng là hợp lòng dân mà thôi.

- hahaha. mọi lời nói cũng để mị dân mà thôi, nếu vương thúc nghĩ tới xã tắc, nghĩ tới muôn dân thì có dám một thương một ngựa chiến một trận với trẫm không, vừa hợp ý trời vừa hợp lòng người.

- được, ngươi ra đây, xem yên vương ta xương ròn gân nhão này có đủ sức lấy mạng chó của ngươi không.

- điện hạ cẩn thận.

đại nam nhắc khẽ.

một phiên vương dám tới hoàng thành hô mưa gọi gió, quả thật không biết chữ chết viết ra sao rồi, nếu không phải loại bất tài vô tướng thì tại sao lại không được vũ đế nhường ngôi cho, mà lại phải tới nơi toàn man di mọi rợ làm một phiên vương nơi đầu giáo ngọn mác.hahaha...

cổng thành mở minh đế doãn văn mình mặc kim giáp, tay cầm trường đao thúc ngựa đi ra, bên này yên vương cũng thay bạch giáp cầm trường kích đi tới. hai bên xông vào nhau tiếng ngựa hí, tiếng binh khí chạm nhau toé lửa.vài chục hiệp sau thì yên vương ngã ngựa, doãn văn tiến tới hắn chụp tay nên đầu yên vương, thấy không ổn đại nam lăng không phi tới hai tay hai ám khí phóng ra hướng đầu doãn văn minh đế. doãn văn giật mình kinh hãi nhảy lui lại cũng là lúc lạc hồng thương xọc tới chặn trước bảo vệ cho yên vương, nhìn mái tóc yên vương chuyển sang bạc đại nam nhìn phía doãn văn.

- phệ huyết ma công.

- hahaha, thì sao nào, người giao yên vương cho trẫm, bất cứ thứ gì người muốn trẫm đều thành toàn.

đại nam không nói, móc lọ ngọc trong ngực ra lấy một viên cực dương đan bỏ vào miệng yên vương, bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mái tóc yên vương đang trắng bỗng từ từ đen lại.

- sảng nhi, trợ lực yên vương hoá dược.

dứt lời đại nam phất tay, một luồng nhu kình đưa yên vương bay về phía sau, cũng vừa lúc sảng thiếu bay lên đón lấy.

Bạn đang đọc Chiến Thần Hồ Quốc sáng tác bởi HắcThạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcThạch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.