Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Phiên bản Dịch · 602 chữ

Tôi đang ở trong một nơi mà tôi chỉ có thể nhớ được trong giấc mơ của tôi.

Tôi đã biết người đứng trước mặt tôi là ai. Nhưng bởi vì tôi chưa chấp nhận ‘chiếc hộp’, tôi không thể tự mình nhớ ra hắn ngoại trừ khi tôi đang mơ. Tôi cũng không biết tôi đã có cuộc nói chuyện này với hắn từ khi nào.

“Cậu có nhớ những gì ta đã nói trước đây không? Về việc làm sao ta nhận biết cậu là một cá nhân dù giống loài của cậu không có thứ gọi là cá biệt.”

Tôi không biết. Tôi có cảm giác rằng tôi đã nghe thấy điều này rồi, nhưng mặt khác, tôi cũng có cảm giác tôi chưa từng nghe qua.

“Với những sự kiện gần đây, ta bắt đầu nhận ra được lí do cho chuyện này. Tại sao ta có thể phân biệt được cậu? Chính nó đấy. Có lẽ là vì, trong khi cậu không từ chối một món nào đó, cậu cũng không chấp nhận nó.”

Nghe không khác gì hơn một kiểu chơi chữ đối với tôi.

“Ngay từ đầu, cái <> cậu nhắc đến suốt khác hẳn với cái <> mà mọi người nhận biết. Cậu không ngại mất mát, và theo cậu, đó là <>, đúng không? Điều này, trong thực tế, khác hẳn với sự nhận thức của người khác về <>. Con người ta không thể chấp nhận sự thật.

Hắn mỉm cười rồi nói.

“Mỗi con người đều bị méo mó. Và <> của họ cũng méo mó theo con người của họ. Cậu có thể nói rằng ‘chiếc hộp’ ép buộc thứ méo mó này lên những người khác. Cậu rất nhạy cảm với những sự bóp méo <> có chủ đích do ‘chiếc hộp’ của những người khác gây ra – và cậu thấy chúng đáng kinh tởm. Ta nói có sai không?”

Tôi thật sự không hiểu một chút những gì hắn đang nói. Buông tha cho tôi đi.

“Lần này cơ thể của cậu bị tấn công trực tiếp. Và ngay cả như thế, cậu không để mình hòa lẫn vào con người của ‘chủ nhân’, và tiếp tục giữ lại chính mình. Đó là bởi vì cậu tự động nhận ra sự bóp méo của những người khác là méo mó. Và đó cũng là điều tự nhiên khi cậu không thể chấp nhận nó, một khi cậu biết đó là một sự bóp méo. Nhưng cậu biết chứ? Sự thật rằng cậu có thể tìm thấy những sự méo mó đó đã tách biệt cậu với những người còn lại. Vì thế --- cậu không thể chấp nhận bất kì thứ gì.

Tôi không thể không nhăn mặt lại tỏ ý khó chịu, nhưng hắn vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

“Theo quan điểm của ta, tầm nhìn của cậu vô cùng hạn chế. Nhưng cậu vẫn có những khả năng đó. A, hiểu rồi. Ta cho rằng có lẽ cậu ----- giống như ta.”

Dừng lại đi.

Tôi thấy hắn rất đáng kinh tởm.

Khi tôi nói với hắn, hắn cười và thay đổi vẻ bên ngoài của mình trở thành một người quen thuộc.

‘0’ trông không giống ai khác ngoài tôi, chỉ riêng Hoshino Kazuki này thôi. Hắn nói.

“Ta có thể suy ra rằng cậu không ưa đồng loại của mình?”

Không phải như thế!

Chúng tôi không hề giống nhau.

image17cc820c22e9427e.jpg

Bạn đang đọc Chiếc Hộp Trống Rỗng Và Maria Số 0 của Mikage Eiji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.