Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hụt hẫng

Tiểu thuyết gốc · 876 chữ

Nếu tình yêu là một bản tình ca, thì đó là một bản nhạc buồn vương vấn tang thương.

Nếu tình yêu là một bức họa, thì đó là một bức họa trừu tượng huyễn hoặc không rõ nét.

Tình yêu có thể ví von với mọi thứ trên đời. Nhưng đôi khi nó chẳng là gì cả!


12 giờ đêm. Bầu trời tối mịt không lấy một ánh sao. Có lẽ chút lát nữa đây, một cơn bão sẽ ghé ngang thành phố, ghé thăm nốt khu biệt thự tối tăm như chốn địa ngục ở ngoại ô. Và rồi, những hạt mưa to như hạt đậu sẽ gột rửa cái màu u tối nơi đây, gột rửa một linh hồn vật vã bởi những tổn thương khiến nó trần trụi hơn bao giờ hết.

Mưa, rả rích, chảy xuôi theo mái hiên. Mưa, mang theo sấm rền vang, thông qua kính thủy tinh sát sàn, phác họa gian phòng trống hay căn gác xếp cũ kĩ - lập lòe trong khoảnh khắc.

Hoà lẫn âm thanh hỗn tạp của thiên nhiên là tiếng đàn dương cầm sâu lắng, man mác nỗi sầu riêng tư thầm kín. Một khúc nhạc lạ lẫm không có tên tựa như được chủ nhân của nó tạo ra trong giây phút ngẫu hứng.

Bỗng, một cơn sấm đột ngột xé toạc màn đêm hiu hắt, vô tình làm nổi bật thân ảnh cao lớn của người đàn ông. Không hề ảnh hưởng, đôi bàn tay to lớn với những đốt xương rõ ràng vẫn lướt trên phím đàn giống như một nhóm vũ công đang múa. Những nốt nhạc cao trào cuối cùng đã thoát khỏi các ngón tay bay vào không gian tối.

Chỉ còn lại tiếng mưa. Tưởng chừng chỉ còn lại tiếng mưa...

" Aaaaa......." Dưới lầu vang lên tiếng hét oái ăm, một tiếng hét thấm đẫm thù hận và đau khổ. Rory giật mình, hai tay vô thức run rẩy đặt mạnh xuống phím đàn, sắc mặt vốn dĩ thanh tĩnh như trăng thanh đã phủ màu hoàng hốt. Bảy năm trước tiếng hét này đã làm lòng anh rúng động nhường nào, tại sao nó quay lại? Tại sao?

Cỗ sợ hãi như thủy triều dâng lên...lấp đầy khoảng lặng...

Rory sau vài giây thất thần, vội vã chạy xuống lầu. Tiếng hét càng gần cho đến khi anh đứng trước cửa phòng Artemis. Một vài âm thanh đổ vỡ xuyên khỏi cánh cửa đánh vào màng nhĩ anh thật lớn như cố biểu thị cho anh biết: người con gái bên trong đang phát điên. Anh không nên vào. Không nên mở cửa...

Song..." Cạch " cánh cửa phòng bật mở. Anh đã mở cánh cửa đó ra. Đập vào mắt anh là sự hỗn loạn của căn phòng, mảnh thủy tinh, lọ sứ vương vãi và lăn lốc dưới sàn nhà. Tiếp đó là cô gái mặc váy ngủ đen tuyền trên chiếc giường lớn. Mái tóc đỏ rượu rối bời, rủ rượi che gần hết khuôn mặt của cô.

Lúc này cô chẳng khác nào một con quỷ đang yếu ớt quằn quại với đau thương. Như cô bé của bảy năm về trước.

" Artemis...em..." Rory đăm đăm nhìn cô, môi mấp máy không nên lời. Đoạn kí ức vụn vặt năm xưa đang bắt đầu khởi chiếu thật chậm, nó đang gắng sức ăn mòn tâm trí anh.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa thôi ngừng rơi. Artemis với những giây phút tỉnh táo cuối cùng bắt gặp được thân ảnh to lớn, một gương mặt tuấn mỹ như vị thần Apollo trong huyền thoại Hy Lạp. Quen thuộc quá đỗi, đó là người duy nhất cho cô sự an toàn. Nhưng sau đó, người đàn ông đẹp đẽ ấy nhoà đi đổi lại thật nhiều cơ thể bợm trợn và nhem nhuốc.

Những mảnh vải lớn nhỏ phiêu diêu trong không khí ảm đạm. Một con hẻm xộc lên mùi hôi thối ngạt thở. Tiếng cười nham nhở, mùi thuốc lá nồng nặc đặc quánh. Tiếng hét thê lương, cùng quẫn.

"Aaaa...." Artemis điên loạn gào thét, cô ôm trọn cơ thể nhỏ bé của mình, hai bàn tay cáu chặt vào da thịt đến bật máu.

Rory chầm chậm bước đến gần cô, nhẹ nhàng cuối người xuống, nhẹ nhàng trấn an. Rồi ôm lấy cô gái vào lòng. Anh đã ôm được cô, mùi hương dìu dịu xộc vào khoang mũi, cơn đê mê nhất thời chiếm cứ lấy toàn bộ hệ thần kinh.

Tưởng chừng cô sẽ ngồi yên mà an tĩnh lại hoặc có thể sẽ ngủ thiếp đi. Nhưng không, cô đẩy mạnh Rory khỏi cơ thể mình. Nhìn anh bằng đôi con ngươi đỏ ngầu, hằn lên những tia máu.

Rory mất đà, lùi lại vài bước. Cơn đê mê phút chốc tan biến, chỉ còn lại tiếng vỡ vụn trong tâm can. Ánh mắt màu xám bạc hiện hữu tầng tầng đau thương.

Hụt hẫng là gì? Chính là bảy năm đằng đẵng yêu điên cuồng một người, yêu đến mức máu chảy đầm đìa, tâm can rỗng tuếch. Vẫn không đổi được một phút chân tình từ cô ấy.

Còn.

Bạn đang đọc Chiếc Áo Của Thiên Thần sáng tác bởi SmithEgan

Truyện Chiếc Áo Của Thiên Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SmithEgan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.