Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trộm thuốc

Phiên bản Dịch · 1377 chữ

Liên tiếp ba ngày, Tuyết Lang đã không đến chỗ Như Ca, hình như là có nhiệm vụ gì đó. Cửa lớn của phủ thế tử cũng đóng chặt cả ngày. Nghĩ đến đứa bé đang chờ thuốc, Như Ca lòng nóng như lửa đốt.

Trong phương thuốc cho đứa bé kia có một vị là Linh chi tím Tuyết Sơn. Linh chi tím này mọc ở đỉnh Tuyết Sơn, mấy trăm năm mới thành hình, nên rất quý hiếm. Thời gian trị liệu tốt nhất cứ qua đi, Như Ca chỉ có thể cả ngày ở trong Lễ Học Viện chờ đợi.

Nàng nhiều lần trốn học kiến các phu tử rất bực mình, vốn chỉ hi vọng Như Ca có thể vượt qua cuộc khảo hạch của viện trưởng để tiếp tục học. Ai ngờ nàng vượt qua sát hạch của cả 8 vị phu tử, đủ tư cách vào học trong Hoàng Lâm Các.

Thi xong, Như Ca liền ra phía sau núi, chờ Tuyết Lang xuất hiện, cũng nhắc bọn Thanh Nhi chú ý xem Tuyết Lang có đến Ngọc phủ không.

Việc Như Ca được vào Hoàng Lâm Các gây xôn xao trong học viện, thứ tử và thứ nữ của Ngọc gia đều vào được Hoàng Lâm Các! Viện trưởng rất yêu người tài, thấy Hoàng Lâm Các có thêm một học trò tất nhiên là vui mừng cực kỳ.

Đối với Ngọc gia mà nói, Như Ca chỉ là nữ tử, mà lại là thứ nữ, chỉ cần biết ít chữ là được, chẳng cần giỏi làm gì, nhưng có được thành tích thế này, Ngọc Chính Hồng vẫn có chút hưng phấn, dù sao nhờ việc này lão lấy lại được không ít thể diện bị mất sau sự kiện ở phía sau núi Lễ Học Viện lần trước.

Lý thị đang giả bệnh và Ngọc Bảo Oánh đang bị cấm túc, nghe tin xong, không biết đã đập vỡ bao nhiêu đồ sứ, xé nát bao nhiêu chiếc khăn tay.

Mấy ngày gần đây, Lý thị nhiều lần cố gắng liên lạc với nhà mẹ đẻ, hi vọng được tha thứ và ủng hộ, vậy mà phủ viễn tướng quân vì chuyện Lý Ngọc Đình vẫn còn rất tức giận, ma ma Lý thị phái tới chịu đều bị đuổi về, nhưng nhờ đại ca ruột, Lý thị được về nhà mẹ đẻ nhận tội.

Thời gian như thoi đưa, gần đến mùa đông, ở con suối phía sau núi Lễ Học Viện, không khí sáng sớm rất trong lành, sương mù mênh mông, hai bờ cây xanh mướt.

Thiếu nữ một đầu tóc đen bóng, cài một cây trâm có tua hoa màu tím, lúc bước đi, tua hoa lay động, sáng lấp lánh. Nàng mặc bộ váy màu xanh nhạt, khoác áo choàng lông cáo màu trắng. Núi xanh, nước biếc, váy xanh càng làm nổi lên làn da trắng nõn của nàng.

Như Ca đứng ở bờ suối, nhìn xung quanh, chờ đợi. Gần trưa, rốt cuộc Tuyết Lang cũng xuất hiện, lúc nhìn thấy nàng, Tuyết Lang vui sướng như trẻ con. Trên mặt nàng cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ.

Chơi đùa với Tuyết Lang một hồi, thấy trời dần tối, Như Ca lấy bức họa dược liệu ra. Đưa lên 3 ngón tay, ý chỉ 3 ngày, Tuyết Lang nhìn bức vẽ linh chi hồi lâu, quơ quơ móng vuốt, trong mắt có nản lòng.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn rất thất vọng. Như Ca hiểu rõ, dù Tuyết Lang là linh thú, ngày đi được ngàn dặm, nhưng Tuyết Sơn cách đây cực xa, linh chi Tuyết Sơn lại là có gặp mà không thể cầu, Tuyết Lang sẽ rất khó tìm được. Giờ chỉ có sẵn một cây trong phủ thế tử, mình phải làm sao mới có được đây? Chẳng lẽ đi trộm?

Bị ý nghĩ này của chính mình làm cho hết hồn, Như Ca vỗ vỗ ngực, lại nhìn nhìn Tuyết Lang, xấu hổ nghĩ, chẳng lẽ bắt sủng vật người ta trộm dược liệu của người ta. Nhưng nhớ lại vẻ mặt tràn đầy hi vọng của mẫu tử Vương thị, Như Ca tự an ủi, chỉ lần này thôi.....

Sáng sớm hôm sau, trong phủ thế tử, nam tử áo xanh đầu tóc xốc xếch cực kỳ tức giận xách Tuyết Lang đang giương nanh múa vuốt với mình, vọt vào thư phòng.

“Thanh Trạch, chuyện gì?” Tiêu Dạ Huyền nhìn một người một thú trước mắt không biết làm sao. Tiết Thanh Trạch là thầy thuốc, sao lại như nước với lửa với dược thú thế này!

Nam tử gọi là Thanh Trạch, ném Tuyết Lang xuống đất, vô cùng tức giận nói, “Đại ca, huynh tới phòng thuốc mà xem, dược liệu bên trong bị Tuyết Lang lục tung cả lên, linh chi tím lần trước mang về từ Tuyết Sơn không thấy nữa rồi. Súc sinh này từ khi nào cả dược liệu mà cũng ăn. Bị đệ bắt được, còn dùng móng vuốt cào đệ, huynh xem tay đệ này, a....”

“Tuyết Lang ăn dược liệu?” Tiêu Dạ Huyền nghe vậy, nhìn lướt qua cánh tay Tiết Thanh Trạch, có mấy vết trầy khá sâu xuyên qua lớp vải.

Tiêu Dạ Huyền ngạc nhiên. Nếu nói là cào thương người, hắn tin tưởng, bởi vì Tuyết Lang không chỉ là dược thú, mà còn là dã thú cực kỳ hung mãnh. Mấy năm nay trên chiến trường đã cắn chết không ít tướng địch. Nhưng chưa từng thấy nó ăn dược liệu bao giờ. Hôm nay sao lại ăn. Nhớ lại ngày hôm qua, lúc về, còn chưa vào phủ, lang nhi đã vội chạy tới Lễ Học Viện, trong đôi mắt hẹp dài của Tiêu Dạ Huyền xẹt qua một tia hiểu rõ.

Bên kia, sau khi có được linh chi, Như Ca chế thành thuốc, nhưng cũng không trực tiếp đến viện lão phu nhân tìm Vương ma ma để đưa, mà cho người mang đến Dược Tiên Đường.

Sáng sớm, nhìn chỗ góc tường mấy ngày nay không có động tĩnh gì, Như Ca mơ hồ lo lắng. Tuyết Lang trộm dược liệu, tất nhiên sẽ để lại dấu vết, chẳng lẽ là bị chủ nhân xử phạt, nhớ tới nam tử ra tay tàn nhẫn hôm đó, Như Ca không khỏi khẽ run rẩy!

Suy tư hồi lâu, Như Ca chậm rãi đi về phòng mình, lôi ra một hộp gấm nhỏ màu đỏ đã cất giữ nhiều năm từ rương lớn ở dưới giường, cắn răng gói lại. Lại sai Thanh Nhi dẫn người đến chợ mua về 20 cân thịt bò, và mấy cái hộp lớn. Sau đó vào bếp, tự tay làm khô bò, xong, cho vào hộp. Gọi Phong Trì, người từng trải, giao thiệp rộng, để Phong Trì nghĩ cách đưa vào phủ thế tử.

Nhìn Phong Trì đi, Như Ca thầm nghĩ, người nọ thấy đồ mình gửi, chịu thả Tuyết Lang thì tốt, nếu không được, coi như cũng làm một con sói ma no.

Ở thế tử phủ, sau khi nhận một tấm tơ lụa thượng hạng của Cẩm Tú Phường, lão quản gia sai người kiểm tra mấy hộp thức ăn, thấy không có độc, phất tay một cái để người ngoài cửa đi, cho người đem mấy hộp đồ ăn vào.

“Hừ, không ngờ lòng trung thành của Tuyết Lang với người này chỉ đáng giá mấy cân thịt mà thôi!”

Trong thư phòng phủ thế tử, Tiết Thanh Trạch thấy mắt Tuyết Lang sáng lên khi nhìn mấy hộp thịt thì mặt đầy vẻ kinh bỉ.

Tiêu Dạ Huyền nghe vậy, không nói gì, chỉ nhìn tờ giấy và hộp gấm màu đỏ trên bàn, suy nghĩ mông lung.

“Mượn bừa linh chi của ngài thật rất bất đắc dĩ, đặc biệt dâng lên linh dược, mong ngài nhận cho!”

Tuyết liên là linh dược hiếm có, nhưng đối với hắn mà nói là quá mức tầm thường. Nam tử nhìn vào đóa hoa thiếu mất một nửa trong hộp gấm, mắt phát ra ánh sáng làm người khó hiểu.

Bạn đang đọc Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi của Mại Manh Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.