Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió nổi mây phun (thượng)

Phiên bản Dịch · 1944 chữ

- Ha ha a, xem ra Vạn Độc Vương chưa nói với ngươi về chuyện năm đó. Cũng đúng, nàng đê tiện ác độc như vậy, sao có thể chủ động vạch trần tội lỗi của mình. Ai gia sẽ nói với ngươi về chuyện năm đó.

- Trước kia, Ai gia và Vạn Độc Vương là tỷ muội tốt không có gì giấu nhau. Một năm kia, ta phải lòng một vị nam tử...

Ánh mắt Nhân Ngư Vương thoáng như mây khói, thanh âm chậm rãi, rơi vào trong hồi ức.

- Hắn có một đôi tay đẹp nhất trên đời, thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ. Ánh mắt hắn màu xanh biếc, khi mỉm cười, có thể sáng ngang với nhật nguyệt.

- Toàn thân hắn mặc trường bào thư sinh, tay cầm quạt giấy, ôn nhã như ngọc. Giống như là ngươi làm được không lâu trước, hắn cũng tinh thông các hạng mục, ở phương diện phong ấn, chế túi vân vân có tạo nghệ cấp đại sư.

- Ta còn nhớ rõ, trong lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ở ven hồ. Trên mặt hồ phát ra những ánh sáng lấp lánh, chiếu trên khuôn mặt hắn. Hắn mỉm cười nói với ta:

- Ta tên là Phong Hồn, còn nàng?

- Ha ha, một năm kia, ta rơi xuống bể tình, cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng cũng năm đó, tỷ muội tốt nhất của ta và người ta yêu nhất cùng nhau phản bội ta. Cuối cùng, Phong Hồn giao cho ta một đứa nhỏ, nói đó là cốt nhục của hắn và nàng sinh ra.

- Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ trả thù một đứa nhỏ, để gột rửa cừu hận trong lòng ta. Ta nuôi hắn lớn lên, coi như con mình, cho hắn họ của ta, giao cho hắn môi trường phát triển rộng lớn. Bộ dạng hắn, thật sự rất giống với phụ thân hắn. Cuộc sống của mẫu tử chúng ta thật sự hạnh phúc... Nhưng chính là nàng, Vạn Độc Vương! Nàng phát rồ, giết đứa nhỏ của mình ở trước mặt ta!

- Thù mới hận cũ, bất cộng đái thiên! Nếu không phải năm đó ta mới bị bại trong tay Sở Bá Vương, bản thân bị trọng thương, chỉ có thể tĩnh dưỡng trong thâm cung. Nếu không phải Vạn Độc Vương có hành tung quỷ bí không định. Ai gia đã sớm muốn tìm nàng báo thù! Hiện nay, nàng lại duỗi ma trảo về hướng Uyển Nhi tôn nữ của Ai gia. Ai gia sao có thể để nàng thực hiện được?

Giọng nói của Nhân Ngư Vương, sắc nhọn như kiếm, vang vọng trong đại sảnh.

Bỗng nhiên nàng đứng dậy, ngón tay về hướng phía sau Sở Vân, hai mắt phun ra lửa giận, gầm lên:

- Vạn Độc Vương, ngươi còn muốn trốn tới khi nào? Bộ mặt thật đáng ghê tởm của đã bị ta vạch trần. Đến đây, hôm nay chúng ta phải có một chấm dứt!

- Sao có thể như vậy?

Sở Vân cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Hắn có Lục Dục Tâm Ma Hạt, đường chính là nhân đạo, có thể cảm nhận được tình cảm của Vạn Độc Vương đối với Vũ Văn Uyển

Nhi thật sự thân thiết.

- Vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hắn quay đầu nghiêng người, nhìn về phía sau. Giờ phút này Vạn Độc Vương khoác hắc bào hiện ra trong đại điện.

Nhưng Vạn Độc Vương không cho hắn bất kỳ lời giải thích nào. Dáng người nàng khô gầy, tay chống gậy, sắc mặt biểu tình đều như bị bóng ma bao phủ. Sở Vân chỉ có thể nghe được nàng phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.

Nhưng chính tiếng thở dài này, lại khiến Sở Vân cảm nhận được nội tâm nàng cực kỳ phức tạp, thống khổ sâu sắc, cùng với đau thương cuồn cuộn.

- Nhân Ngư Vương tiền bối, mong ngài tạm thời giảm cơn giận lôi đình. Trong đó nhất định là có hiểu lầm gì!

Sở Vân vội vàng nói.

- Hiểu lầm? Vạn Độc Vương, Ai gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng để giải thích.

Ánh mắt Nhân Ngư Vương sắc bén giống như tên, quát lạnh một tiếng.

Vạn Độc Vương lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Sở Vân nói:

- Mang Uyển Nhi rời khỏi đây.

- Ha ha, nghĩ thật hay!

Nhân Ngư Vương cười một tiếng the thé, tay chỉ vào Sở Vân, lập tức hào quang dữ dội chợt hiện. Sở Vân căn bản không kịp phản ứng, đã biến mất ở tại chỗ.

- Loạn Du Thiên Tâm Phù của Du Hoàng?

Vạn Độc Vương biến sắc.

- Ha ha ha, Vạn Độc Vương. Rốt cuộc ngươi trốn cũng không thoát. Toàn bộ San Hô Cung đã sớm bị ta bày đại trận. Cuộc chiến hôm nay, trong ngươi và ta chỉ có thể có một người đi ra ngoài!

Nói xong, thân người Nhân Ngư Vương như tia chớp, đánh về phía Vạn Độc Vương.

Một trận đại chiến Vương cấp, hung hăng khai hỏa!

Ào ào.

Sở Vân lọt vào trong nước biển, toàn thân ướt đẫm. Cũng may hắn bơi giỏi, thân mình di động ở trong biển, trên mặt tràn ngập vẻ kinh nghi:

- Đây là có chuyện gì? Trong chớp mắt, ta bị truyền tống ra ngoài Nhân Ngư Đảo!

Hắn nhìn về phía xa, mờ hồ có thể nhìn đất liền. Đó không phải chính là Nhân Ngư quốc đảo sao?

- Có thể trong nháy mắt truyền tống ta đi xa như vậy, lại không cần đến bảo thạch mật môn, hay yêu binh Quy Chân Kính. Điều này khiến ta nghĩ lên Loạn Du Thiên Tâm Phù của Du Hoàng nổi tiếng thiên hạ! Mặc kệ cuối cùng có phải hay không, Nhân Ngư Vương quả

thật rất giỏi.

Trong lòng Sở Vân sợ hãi than một tiếng. Ngay sau đó hắn thôi động yêu vật. Phóng lên cao, lại bay về phía Nhân Ngư Đảo.

Vương thành Nhân Ngư Đảo giống như chưa hề phát sinh điều gì. Bởi vì đại hộ kén rể vừa chấm dứt, khắp nơi là cảnh sắc chúc mừng.

Nhưng Sở Vân hiểu rõ tình hình bên trong. Hắn đã phát hiện trong hoàng cung đã bày ra thiên la địa võng, ngoài buông trong chặt. Các thị vệ như lâm đại địch.

Hắn dùng Hồng Yêu không màu khiến thân hình biến mất, tính lại lẻn vào San Hô Cung.

Nhưng tới nơi, lại phát hiện xung quanh San Hô Cung, bao phủ một tầng ánh sáng.

- Đây đúng là Loạn Du Thiên Tâm Phù! Nhân Ngư Vương vận dụng yêu binh của Du Hoàng ngày xưa, ngăn cách San Hô Cung với bên ngoài. Chỉ cần ta đụng chạm đến tầng ánh sáng này, ta sẽ lập tức bị truyền tống đi, trừ phi dùng Kiếp Yêu không gian gần ngàn vạn năm, đến loại trừ đạo phòng ngự này. Nếu không bất kỳ phương pháp gì cũng không dùng được. Nhưng ta làm như vậy sẽ gây ra động tĩnh lớn đủ khiến toàn

bộ vương thành chú ý.

- Xem ra Nhân Ngư Vương hẳn đang giao thủ với Vạn Độc Vương, bởi vậy tạo ra vòng cấm ở nơi này. Một phần phòng ngừa người ngoài quấy rối, lại phòng không để Vạn Độc Vương chạy đi. Ta không xông vào San Hô Cung được, hay đi tìm Vũ Văn Uyển Nhi.

Ánh mắt Sở Vân lóe ra, cân nhắc một hồi, sau đó sáng suốt từ bỏ ý định lẻn vào San Hô Cung.

Nhưng kế hoạch hắn muốn tìm Vũ Văn Uyển Nhi, cũng thất bại.

Trải qua một hồi tìm hiểu, hắn biết được sau khi hắn rời khỏi đại sảnh đi tới San Hô Cung, Vũ Văn Uyển Nhi cũng nhận lệnh của Nhân Ngư Vương gọi về, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

- Trí tuệ Vương giả quả thật là khó lọt. Xem ra đây là Nhân Ngư Vương giả diễn thật làm, tạo ra cạm bẫy dẫn Vạn Độc Vương tiến vào.

Cảm xúc của Vũ Văn Uyển Nhi không giả, hẳn nàng cũng chẳng hay biết gì. Ôi, ta đã hiểu ra một chút. Đây là một trong những nguyên nhân Vũ Văn Uyển Nhi gặp phải khiến cả đời biến đổi nhanh chóng. Chỉ mong nàng sẽ không vì vậy lại trở thành Ôn U Vương kiếp trước.

Sở Vân thầm thở dài một hơi, đối với việc này thật là có lòng mà không có sức, lực bất tòng tâm.

Hắn vốn nghĩ giúp Vạn Độc Vương việc này, liền mọi sự đại cát. Thật không ngờ, trong đó lại dính dáng đến ân oán gút mắt phức tạp như thế.

Sở Vân lại bí mật tiềm hành ở trong hoàng cung, tìm thêm ba ngày, cuối cùng vẫn không có bất kỳ tiến triển nào. Thời kỳ Khai quốc đại điển đã vô cùng gần. Hắn không thể không tạm thời buông chuyện này, trở về Chư Tinh Quần Đảo, đối mặt với khiêu chiến gian khổ

nhất của Thư Gia từ trước tới nay.

...

Cuồng phong rống giận, sóng biển cuồn cuộn.

Một Yêu thú cá voi khổng lồ có thể so sánh với một đại lục, ở trong biển không ngừng tiến mạnh về phía trước.

Đây chính là Lục Kình lớn nhất trong Tinh Châu từ xưa đến nay.

Lục Kình bình thường, cùng lắm chỉ bằng hai đảo cấp thành hợp lại. Nhưng Lục Kình này, hình thể khổng lồ, diện tích ước chừng bằng mười đảo cấp thành trở lên.

Chủ nhân của nó, bởi vì nó mà danh chấn thiên hạ. Nó cũng bởi vì chủ nhân, đã leo lên tu vi đỉnh phong của yêu thú.

Đứng ở trên lưng Lục Kình, Lục Kình Vương trên cao nhìn xa, gió biển thổi vào khiến áo khoác của hắn bay phần phật về phía sau, giống như chiến kỳ đang phần phật bay.

- Chưởng môn, qua một ngày nữa, chúng ta sẽ tới Chư Tinh Quần Đảo.

Ở Lục phía sau Kình Vương, một vị Toán sư mặc trường bào màu lam, ánh mắt dài tinh tế.

Giọng nói trầm thấp của Lục Kình Vương vang lên, tràn ngập tự tin mãnh liệt:

- Tinh Ngân đại sư, không cần lo lắng. Cuộc chiến này, Đông Hải Phái ta chắc thắng.

- Tuy rằng thiên cơ bị che giấu, nhưng Vương tinh của chưởng môn ảm đạm không ánh sáng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Tại hạ không lo lắng lắm về trận chiến với Thư Gia, mà lại sợ vị thần bí kia ở phía sau hạ độc thủ.

Tinh ngân đại sư lo lắng nói.

- Người thần bí kia, bản vương cũng cảm giác được hắn có mưu đồ rất lớn, vô cùng nguy hiểm.

Lục Kình Vương khẽ cau mày một chút, lại chợt giãn ra.

- Tuy nhiên cho dù hắn không xuất hiện, bản vương cũng muốn đối phó với Thư Gia. Chư Tinh Quần Đảo có tài nguyên khổng lồ, có thể thúc đẩy Đông Hải Phái tới mức độ xưa nay chưa từng có! Trong việc này, ta có thể dễ như trở bàn tay, đạp vỡ Thư Gia!

...

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.