Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo của ta (hạ)

Phiên bản Dịch · 911 chữ

Khi nghe được tin tức này, hắn như bị điện giật.

- Rất xin lỗi, Sở Vân. Cả đời ta truy tìm chính là là đỉnh cao của toán đạo, đối với tình yêu nam nữ, không có bất kỳ hứng thú gì.

Dưới đêm trăng, Dịch Yên nói với hắn như thế.

- Hừ, Hỏa Hồ công tử gì, bất quá cũng chỉ là chó nhà có tang của Thư gia đảo lưu lạc xuống thôi.

- Ôi, ngươi tới chậm hai mươi năm…

- Cái gì, hắn chính là Tiểu Bá Vương?

- Sở Vân, người là niềm tự hào của nghĩa phụ.

- Muốn tiếp thu di vật của lão chủ nhân, phải thông qua khảo nghiệm của Bạo Động Viên Vương ta!

- Ta vẫn nên gọi huynh là Sở huynh, hay rõ ràng gọi là đại ngốc thì tốt hơn đây?

- Chưởng môn, từ nay về sau, Tiếu Tiểu Hiền chính là người của ngài!

- Chủ nhân, mong người yêu ta nhiều hơn một chút.

Trong nháy mắt, Sở Vân giống như đã trải qua một vòng luân hồi.

- Không. Ta sao có thể nhận thua, rõ ràng đã chạy tới nơi này.

Hắn đang dần dần trầm luân trong đáy lòng, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

- Không thể thua.

Giọng nói càng lúc càng lớn.

- Bao nhiêu lần thất bại, bao nhiêu lần suy sụp, bao nhiêu lần tìm được đường sống trong chỗ chết, bao nhiêu lần thống khổ dày vò. Sở Vân, ngươi muốn dừng bước ở đây sao?

Không!

Ta còn muốn đi tiếp, ta muốn tiếp tục đi tiếp, ta muốn bước trên đỉnh phong, cao ngạo nhìn năm tháng, quan sát núi sông.

Ta muốn đi “đạo” của ta!

Trong phút chốc, Sở Vân tỉnh lại!

Máu trong toàn thân hắn đều sôi trào, giống như núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy dũng mãnh lao nhanh!

Ý chí chiến đấu thiêu đốt ở trong lồng ngực hắn, giống như là gió lửa xung thiên, muốn bốc cháy lên đến chín tầng mây mười tầng đất!

Linh áp Vương cấp, tựa như ngọn núi đè nặng trên người hắn. Xương cốt toàn thân hắn đều bị đè ép kêu lên răng rắc.

Đi con mẹ nó linh áp!

Linh quang khôn cùng, chói mắt hơn cả mặt trời, chiếu vào trong mắt hắn. Thất khiếu của Sở Vân đều phun máu.

Con mẹ nó linh quang!

Cho dù không thấy rõ phía trước, ta cũng tiếp tục tiến lên phía trước.

Bởi vì, ta đã tìm được đạo của ta!

Lúc này hồn phách trải qua những khắc nghiệt, kịch liệt trong hai kiếp, linh quang của Sở Vân như Phượng Hoàng lên cỏi niết bàn, từ ảm đạm dần dần tỏa sáng...

Đi con mẹ ngươi Tham Lang Vương!

Ánh đao chợt hiện!

Đây là một đao Sở Vân đã dùng hết toàn lực. Trước nay chưa có một đao mạnh như vậy.

Một đao chém xuống phía dưới, máu tươi bay ra, đầu bay lên.

Một đao chém xuống phía dưới, linh quang biến mất, linh áp dừng tản ra.

Một đao giết chết Tham Lang Vương, một đao bêu đầu!

Linh quang vốn phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, chợt biến mất không thấy nữa. Áp lực vô cùng như núi non trùng điệp, cũng biến mất không còn, ngược lại khiến lục phủ ngũ tạng của bốn người cảm thấy nhộn nhạo khó chịu.

Giờ phút này, hoàn toàn yên tĩnh.

Thao Thiết, Bạch Nhãn Lang và một vài Kiếp Yêu, quay đầu, trừng mắt ngây người nhìn Sở Vân.

Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm té trên mặt đất, dùng linh áp cố gắng giữa tư thế quật cường. Giờ phút này cũng đều há hốc mồm, nói không nên lời nói.

Trong tầm mắt bọn họ, Sở Vân vẫn còn duy trì tư thế chém chiến đao, giống như bức tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

Tham Lang Vương vốn như thiên thần, ngẩng đầu đứng thẳng, cũng đã trở thành cái xác không đầu.

Đầu của hắn, rơi cách đó không xa, hai mắt còn mở to, trên mặt đọng lại vẻ hoảng sợ khó có thể tin được.

Mà thân hình hắn vẫn đứng thẳng, cổ không ngừng mà phun trào ra máu tươi. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo của hắn, chảy xuôi trên mặt đất. Mùi máu tươi gay mũi mà lại đậm đặc khuếch tán ra khắp nơi, tràn ngập không gian nhỏ hẹp.

- Đã giết chết?

Sau một lúc lâu, Sở Vân mới hồi phục tinh thần, ý thức được kết quả này.

Trong nháy mắt, cảm giác mệt mỏi cực độ bao phủ trong lòng, khiến hắn lắc lư dao động, không thể đứng thẳng, gần như có cảm giác muốn nằm trên mặt đất ngủ một hồi lâu.

Bùm.

Cuối cùng hắn không chống đỡ được, đầu gối quỳ trên mặt đất, một tay cầm lấy Túy Tuyết Đao chống trên mặt đất, miệng thở hổn hển.

- Thật sự đã giết chết sao?

Ngay cả Sở Vân mình cũng có chút cảm giác không thể tin được. Toàn bộ thể xác và tinh thần trầm tĩnh lại, toàn thân hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Gần như là nháy mắt, mồ hôi hắn ướt đẫm, đổ ra đầm đìa.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.