Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Ảnh thức tỉnh (thượng)

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

- Mau nhìn kìa, đàn thú đang rời đi!

- Trên bầu trời cũng không thấy nữa. Đây là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi nơi này!

- Mẹ nó, nếu lần này lão tử là có thể chạy thoát, tuyệt đối cả đời sẽ không xuống Sa Nhãn Đôn Hoàng một lần nữa!!

Trong đám người vui mừng kêu to. Hầu như mọi người đều phóng lên cao, nhanh chóng bay lên bầu trời Dạ Đế thành, tìm kiếm sa đạo để thoát ra.

Ai biết tiếp theo sẽ có biến cố gì? Nhanh chóng nắm bắt cơ hội trước mắt, thoát được ra ngoài, giữ được tính mệnh mới là chuyện quan trọng nhất. Phần lớn mọi người đều cảm nhận được vô số những biến cố kinh thiên động địa xảy ra trong Sa Nhãn Đôn Hoàng.

- Chết tiệt! Trong đoàn người này, ai là hai tên tiểu tặc kia?

Thiếu niên do Mặc Kỳ Lân biến thành nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức chửi một tiếng, nhìn hai vị Quân quát hỏi.

- Chúng ta cũng không thấy rõ, hình ảnh cuối cùng chỉ là hai ảo ảnh, chợt lóe lên.

Sắc mặt Phi Vũ Kiếm Quân trầm như nước, lại nói nhấn mạnh.

- Các ngươi ỷ trong cơ thể có linh quang dư thừa, chung quy thích đùa bỡn khôn vặt! Tốt nhất là các ngươi nói thật, bằng không các ngươi sẽ phải nghênh đón cơn tức giận ngập trời của Mặc Kỳ Lân ta!

Sắc mặt Mặc Kỳ Lân vô cùng lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.

- Nhanh ra tay đi. Ta không để bất kỳ một người nào thoát khỏi nơi này!

Phi Vũ Kiếm Quân và Bạch Cốt Quỷ Quân liếc mắt nhìn nhau. Họ đều cảm thấy không đúng. Vì sao bọn họ phải thực sự ra tay? Trong đám người đang chạy trốn chết ra ngoài, còn có Lãnh Mạc Danh và Quỷ Lệ.

Thú đàn đang mãnh liệt nhào tới khiến hai người có thể mượn cớ. Bọn họ cũng không toàn lực động thủ, lại giả vờ như khốn khổ phá vòng vây, sau đó lẫn vào yêu thú từ bốn phương tám hướng xông tới. Tình cảnh này khiến Mặc Kỳ Lân cũng không thể làm gì được.

Coi như bị nhìn thấu, Mặc Kỳ Lân cũng không có tâm tư đuổi theo. Hiện tại, đầu óc hắn chỉ toàn là tấm bia đá thông hành. Nếu tóm được tên trộm đã đánh cắp tấm bia đá thông hành, hắn phải một hơi ăn tươi nuốt sống bọn họ.

- Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!

Mái tóc đen của hắn tung bay, toàn thân tỏa ra ánh sáng. Các loại đạo pháp tuyệt phẩm đều được đánh ra, giống như sóng lớn cuốn lấy tất cả.

Một đám ngự yêu sư, bị đạo pháp ăn mòn, hoặc biến mất, hoặc rơi xuống thành thịt nát.

- Các ngươi có phát hiện không? Càng là tới gần đỉnh, uy lực đạo pháp càng yếu.

Tiếu Tiểu Hiền nhìn xuyên qua cửa Kim Sa cung, hướng lên bầu trời, bỗng nhiên phát hiện hiện tượng kỳ lạ.

- Đó chính là Hóa Đạo Thiên bích.

Sở Vân mở miệng nói. Hắn thông qua lệnh bi thông hành, đã biết được chính xác những việc xảy ra ngày trước.

Năm đó, Hóa Đạo Thiên bích có thể ngăn cản tất cả Thiên Kiếp, là do Dạ Đế tập hợp lực lượng dưới trướng chế tạo mái vòm trời cao. Nó rộng tới trăm trượng, hùng kỳ, tráng lệ, là một yêu binh độc nhất vô nhị. Nhưng cuối cùng, nó không thể ngăn cản được Thiên Ngoại Tinh Ma kiếp.

Vô số Thiên Ngoại Tinh Ma phủ xuống, trực tiếp xuyên thủng Thiên bích, xâm nhập vào Dạ Đế thành. Sau một hồi đại chiến thảm khốc, không một người nào trong Dạ

Đế thành may mắn tránh khỏi, ngay cả Dạ Đế cũng là vậy.

Mà thiên bích vì vậy bị xuyên thủng thành từng hành lang. Năm rộng tháng dài, cát vàng theo những hành lang, dũng mãnh vào trong, không ngừng bào mòn, dần dần hình thành mạng lưới sa đạo như hiện nay.

Tuy rằng Hóa Đạo Thiên bích bị tổn hại không chịu nổi, nhưng có thừa uy lực, khắc chế phần lớn các đạo pháp. Bởi vậy càng tới gần Thiên bích, uy lực của đạo pháp lại càng yếu.

Sở Vân chậm rãi giải thích.

Lúc này Mọi người mới chợt hiểu ra.

- Được rồi, chúng ta xuất phát. Theo đường cũ quay ngược trở ra!

Lúc này Sở Vân lại nói. Đạo pháp của Mặc Kỳ Lân đã bị áp chế, hiện nay đã có không ít ngự yêu sư đã chui được vào thiên bích.

Cảnh tượng này càng kích thích trái tim của mọi người. Vô số du hiệp đều không ngừng phấn đấu quên mình tấn kích Mặc Kỳ Lân, để chạy thoát ra ngoài.

Mặc Kỳ Lân không được đàn thú trợ giúp, ngược lại còn bị vô số yêu thú ngăn cản, căn bản khó có thể cản trở được bọn họ. Đương nhiên, nếu Hai vị Quân cấp đứng ra tương trợ, có lẽ tình huống sẽ khác.

Chỉ là hiện nay, ngay cả hai người này cũng đang suy nghĩ làm sao để đi ra ngoài, sao có thể ra tay ngăn cản?

Cục diện hỗn loạn, nhưng hai người này còn sợ chưa đủ loạn.

- Đi!

Sở Vân nhìn thấy thời cơ đã đến, ra lệnh một tiếng. Mọi người lập tức rời khỏi Kim Sa Cung nối đuôi nhau chạy ra, dựa vào Ám Độ Toa và Phi Vân Sa tìm cách thoát hiểm, chui vào trong Thiên bích.

- Ha ha, rốt cục cũng xuất hiện!

Khóe miệng Phi Vũ Kiếm Quân cong lên đầy đắc ý.

- Chỉ còn chờ các ngươi!

Trong mắt Bạch Cốt Quỷ Quân chợt lóe tinh mang.

Hai vị Cường giả Quân Cấp đều có bản lĩnh thâm hậu, nhìn được thuật ẩn thân của mọi người. Bọn họ linh quang dư thừa, trí tuệ tuyệt đỉnh, đã sớm được Lãnh Mạc Danh, Quỷ Lệ báo tin về đám người Sở Vân. Đám người Sở Vân sở hữu lệnh bài thông hành chính là đối tượng khả nghi nhất.

Hai vị Quân cấp đang chờ đợi thời cơ, nhìn thấy đám người Sở Vân vừa mới chui vào Thiên bích, lập tức dùng toàn lực, như hai đạo ánh sáng, thoát khỏi vòng vây của yêu thú, nhảy vào Thiên bích, truy sát đám người Sở Vân.

Đám người Sở Vân còn không biết mình đã rơi vào suy tính của hai vị Quân cấp. Đạo pháp Phi hành trong Thiên bích đã bị khắc chế đến cực đại. Hơn nữa đi ngược với sa lưu mà lên, quả thực là áp lực chồng chất.

Bọn họ bay vô cùng thong thả, bởi vì trong phạm vi tầm nhìn đều là màu vàng của sa lưu, các loại xóa đạo rất nhiều. Bọn họ cần tìm một đường ra chính xác.

Đạo pháp truy tìm, cũng đã bị áp chế, phạm vi tìm kiếm vô cùng nhỏ. Mọi người cũng không biết, phía sau bọn họ, có hai vị Cường giả Quân Cấp đang phẫn nộ, đã hóa thân thành tử thần, tiến đến đòi mạng.

- Đều là một đám lừa đảo! Bịp bợm! m hiểm đê tiện vô sỉ! Ta thề, nhất định sẽ rút gân lột da bọn ngươi, cho các ngươi sống không bằng chết!

Hai vị Quân cấp vừa đi, Mặc Kỳ Lân nhất thời phát ra những tiếng kêu gào tuyệt vọng.

Hiện nay chỉ còn lại một mình hắn chiến đấu anh dũng. Mỗi giây mỗi phút đều có đàn yêu thú lớn tiến tới đánh nhau với hắn. Mỗi một phút lại có các du hiệp ngược dòng sa lưu chạy thoát.

- Là các ngươi ép ta! Hừ hừ, các ngươi thực cho rằng có thể thoát được sao? Quá ngây thơ rồi, quá ngây thơ rồi!

Mặc Kỳ Lân điên cuồng hét to vài tiếng, cũng không chui vào Hóa Đạo Thiên bích, mà trở về Tháp cao ở trung tâm.

Tại tầng cao nhất, hắn quỳ rạp xuống quan tài màu đen, kính cẩn lễ bái nói:

- Ám Ảnh đại ca, Ám Ảnh đại ca. Người mau tỉnh lại đi. Ta gặp phải phiền phức lớn. Dạ Đế thành đang hỗn loạn.

Hắn liên tiếp nói ba lần. Linh quang trong cơ thể cũng đồng thời phát ra chấn động kỳ diệu.

Bóng ma trong quan tài màu đen cũng đang rung động, dập dờn từng trận như nước.

Đột nhiên, toàn bộ tầng cao nhất của Tháp cao chìm trong một mảnh tối đen tĩnh mịch. Trong nháy mắt, khí tức cô độc lạnh lùng đến vô cùng vô tận bao trùm lấy Mặc Kỳ Lân. Ngay cả hắn, cũng không khỏi ớn lạnh rùng mình.

- Tiểu Mặc, ngươi làm thủ hộ Dạ Đế thành như vậy sao? Di vật của chủ nhân bị liên tiếp lấy mất bốn vật. Là ai nào to gan lớn mật như vậy!

Một âm thanh lạnh lùng xa vắng, vang lên từ bốn phương tám hướng.

- Ám Ảnh đại ca, ngươi thật sự tỉnh lại là quá tốt!

Mặc Kỳ Lân có tu vi Kiếp Yêu nghìn vạn năm, nhưng lúc này cũng cúi đầu. Đối mặt với Ám Ảnh, hắn giống như một đứa trẻ nhận sai, mang theo ba phần mừng rỡ, năm phần e ngại, hai phần ủy khuất, nói.

- Là con người! Một đám ngự yêu sư vô pháp vô thiên, bọn họ đang muốn đột phá Thiên bích, chạy ra khỏi thành.

- Hừ! Bọn họ trốn không thoát...

Giọng nói biến mất, hắc ám vô lượng rời khỏi Tháp cao.

- Rống…

Trong chớp mắt, đàn thú rống lên, sợ hãi điên cuồng lui về phía sau.

- Các ngươi nhìn kia. Đó là cái gì?

Các du hiệp chưa kịp rút ra khỏi thành Dạ Đế dừng lại, nhìn trân trối. Bọn họ thấy được một cảnh tượng kinh người.

Hắc ám giống như nước, từ trong Tháp cao phun ra. Lại tĩnh lặng như biển chết, nhanh chóng lan tràn, không tiếng động nuốt lấy tất cả.

Hắc ám đến đâu, ánh sáng của Tinh quang thạch đều hoàn toàn che lấp. Hắc ám vô cùng vô tận, đuổi theo người và vật không kịp chạy, trong nháy mắt ăn mòn bọn họ, hóa thành hư ảo.

Tất cả đạo pháp, đều bị hắc ám trừ khử. Rất nhiều người cũng không kịp kêu một tiếng, lặng yên không một tiếng động biến mất trong hắc ám.

Trong lúc nhất thời, nhìn thấy cảnh tượng im lặng khủng bố đó, trong lòng mọi người vô cùng hoảng sợ!

- Đây là thứ quỷ gì vậy?

- Chạy! Chạy mau!

Kích động trước sự uy hiếp đến tính mạng, các du hiệp cuống cuồng chạy trốn. Hầu như mọi người đều bằng bất cứ giá nào tiến về phía Thiên bích.

- Các ngươi dù một người cũng đừng mong có thể dời đi.

Trong bóng tối truyền đến lời tuyên bố của tử thần.

Ám Ảnh lặng lẽ không một tiếng động, lại tấn công như thủy triều, giống như là một con thú lớn trong hỗn độn, mở cái miệng khổng lồ đen ngòm của nó.

Lại dường như thủy triều đen tối của cái chết, trào lên những cơn sóng thần, nuốt tất cả các sinh vật trong thành Dạ Đế.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, Dạ Đế thành hoàn toàn rơi vào cái chết cô đơn tuyệt vọng của sinh linh và sự lạnh lùng tràn ngập ma tính trong đó.

- Các ngươi cho rằng trốn vào trong Thiên bích là có thể tránh được tai họa sao? Có thể chạy thoát ra ngoài sao?

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.