Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ đại dâm tặc (thượng)

Phiên bản Dịch · 1449 chữ

Đúng, thực xin lỗi! Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta thấy yêu thú của ngươi có thể ngăn cản Sơn Tiêu, lúc này mới ẩn núp. Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta!

Khuôn mặt thiếu nữ càng thêm đỏ hồng, ngượng ngùng hướng Sở Vân vái một cái thực sâu.

Đột nhiên thiếu nữ chợt nhảy dựng lên, trong đôi mắt thanh tịnh tràn ngập biểu tình không hiểu, nhìn về phía Sở Vân, miệng anh đào nhịn không được hé ra.

- A? Sao ngươi biết ta tên là Phi Yến!

- Ta không chỉ biết rõ nàng tên là Phi Yến còn biết rõ là đệ tử của Yên Chi Môn. Vì môn chủ không cho phép nàng tham gia hoạt động, trong nội tâm cảm thấy bất cam, mới trốn đồng môn một mình chạy đến đây phải không?

Trong mắt Sở Vân lóe lên thần quang, trí nhớ của kiếp trước được tái hiện, cười ha hả nói.

Thiếu nữ sợ ngây người, nàng kinh ngạc nhìn về phía Sở Vân. Vị đại ca trước mắt đến tột cùng là người nào? Là thần tiên trong núi sao? Sao lại biết rõ chuyện của mình đến như vậy?

“Phi Yến, không thể tưởng tượng được lại sớm chạm mặt nàng ở nơi này!”

Sở Vân đánh giá Phi Yến, ánh mắt tràn đầy phức tạp, trong lòng âm thầm cảm thán.

Yên Chi Môn chính là môn phái tam lưu kiếp trước từng cứu hắn một mạng. Đồng thời cũng là môn phái thành công đạt được truyền thừa của Vạn Thú Vương trong kiếp trước, vì vậy mà quật khởi trở thành tồn tại nhất lưu trong Tinh Châu. Chỉ là Sở Vân thực không ngờ, nhanh như vậy đã chạm mặt với đệ tử của Yên Chi Môn.

- Đại ca ca, huynh là ai? Có phải là thần tiên không?

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn Sở Vân, đột nhiên hỏi.

Sở Vân khẽ cười, vươn tay ra vỗ nhẹ đầu thiếu nữ nói.

- Ngốc muội muội, sao ta có thể là thần tiên được? Ta họ Sở, muội có thể gọi là ta Sở Vân ca ca.

Phi Yến bị cử động Sở Vân dọa cho nội tâm nhảy dựng lên, nhưng nàng cảm giác được thiện ý của Sở Vân, khuôn mặt hồng lên như trái táo chín. Hai ngón trỏ của đôi bàn tay nhỏ bé khẽ đụng vào nhau, ánh mắt hướng xuống dưới đất, có chút không cam lòng nhẹ nói.

- Người ta đầu có ngốc... Sao ngữ khí của Sở Vân ca ca lại giống môn chủ như vậy.

Trong lòng thiếu nữ đối với Sở Vân tràn đầy hiếu kỳ. Sở Vân tựa như một người nàng đã quen biết thật lâu, nhất là động tác vỗ nhẹ đầu nàng của hắn, trong lúc đó tràn ngập ôn nhu khiến cho nàng lập tức buông lỏng cảnh giác.

- Đến tột cùng hắn là ai? Dáng người cao lớn như vậy, ta ngẩng đầu nhìn lên, giống như là một ngọn núi. Người ta rõ ràng là lần đầu gặp hắn, nhưng lại có cảm giác giống như là gặp mặt bằng hữu lâu năm... Thực là quái sự mà!

Thiếu nữ mơ màng, cảm thấy hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi. Giống như là trong một câu chuyện cổ tích, lúc công chúa gặp nguy nan, chắc chắn sẽ có một vị vương tử trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện, cứu vớt công chúa khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.

- Bởi vì ta là toán sư!

Sở Vân cười, nụ cười như ánh hoàng hôn, mang cho người ta cảm giác ôn hòa, ngữ khí lại rất thần côn.

- Ta tính được nàng sẽ đến đây. Chúng ta gặp mặt đây chính là vận mệnh an bài.

Toán sư chó má!

Ngay cả nhập môn toán sư Sở Vân còn không biết. Chỉ là ỷ vào bản thân có trí nhớ của kiếp trước, nên sớm chuẩn bị lấy một cái cớ mà thôi. Bất quá cái cớ này đích thực là dùng rất đúng lúc. Tối thiểu cũng có thể lừa gạt được hai vị thiếu nữ bên cạnh mình.

- Toán sư… Hóa ra Sở Vân ca ca là toán sư, không ngờ lại giống với Dịch Yên tỷ tỷ. Khó trách...

Phi Yến lập tức thoải mái trở lại.

- Chủ nhân chút bất tri bất giác đã trở thành toán sự! Thực là lợi hại!

Hai mắt thiếu nữ Thiên Hồ cũng sáng lên, nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt long lanh tràn đầy sùng bái.

Cô cô.

Đúng lúc này chiếc bụng nhỏ của Phi Yến phát ra thanh âm kháng nghị. Phi Yến lập tức gục đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng, ôm bụng, đứng nguyên một chỗ không biết làm gì.

- Đói bụng sao? Xem ra nàng chạy trốn rất khổ?

Thần Huy nháy nháy mắt với Phi Yến, nếu đã là người chủ nhân quen biết, địch ý trong lòng nàng đối với Phi Yến lập tức tiêu tán hoàn toàn.

- Chuyện này... Chuyện này. Bởi vì lúc trốn đi quá vội vã cho nên quên mang theo lương khô, cho nên...

Hai ngón trỏ của cô bé khẽ đụng vào nhau, thanh âm như muỗi kêu, lý nhí giải thích.

Mười lăm phút sau.

- A... A! Ngon, ăn ngon thật!

Phi Yến vừa hì hục gặm chiếc đùi gà nướng thơm ngào ngạt, vừa thì thầm, mơ hồ không rõ là nói cái gì. Vì chiếu cố cho Phi Yến, Sở Vân đã cố ý bắt mấy con gà rừng. Kinh lịch từ kiếp trước đã rèn luyện tài nấu nướng của hắn. Mỹ vị của gà rừng khiến cho hai vị thiếu nữ khen không dứt miệng.

- Không ngờ, trên đời này ngoại trừ cá nướng còn có món ăn ngon như vậy!

Thiếu nữ Thiên Hồ cảm thán nói.

- Đáng tiếc hơi ít một chút....

Nàng liếm liếm bờ môi, nhìn qua thịt gà nướng kê trên kệ đã còn thừa không nhiều lắm, mà chủ nhân của nàng còn chưa ăn chút gì. Khẽ cắn răng, liếm liếm bờ môi, đáng thương quay đầu đi.

- No bụng rồi, ăn ngon thật!

Phi Yến xoa xoa chiếc bụng nhỏ, nằm co quắp bên đống lửa. Sở Vân ở bên cạnh nàng, bất tri bất giác nàng cảm thấy toàn thân thả lỏng, khuôn mặt đáng yêu nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

- Cuối cùng thì vẫn chỉ là một hài tử, cứ như vậy đã dễ dàng tin tưởng vào một người xa lạ. Yên Chi môn chủ giữ nàng lại trong môn phái cũng không phải là không có đạo lý.

Sở Vân lắc đầu, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười. Kiếp trước, sau khi Yên Chi Môn lấy được truyền thừa Vạn Thú Vương, trên đường trở về nhân tiện cứu mạng Sở Vân. Sở Vân liền lưu lại trong môn phái này trong một thời gian ngắn. Đó là một khoảng thời gian thoải mái. Yên Chi môn chủ Hoa Mai, phó môn chủ Dịch Yên, đều là thế hệ cân quắc không kém mi tu. Kiếp trước tuy rằng Sở Vân là người ngoài, nhưng thân thế bản thân rất đáng thương, dành được sự đồng cảm của các nàng. Bởi vậy, kiếp trước Sở Vân đã được các nàng trợ giúp không nhỏ. Mà Phi Yến chính là thành viên nhỏ tuổi nhất trong Yên Chi Môn, được tất cả người trong môn phái sủng ái. Lúc này là do nàng trộm chạy ra ngoài, chuẩn bị tiền trảm hậu tấu, cùng với đội hình của Yên Chi Môn hội họp.

- Trên đường đi muội đã phải nếm không ít khổ cực, hơn nữa phiền toái ngoài ý muốn cứ liên tiếp xuất hiện. May mà thực lực bản thân muội không kém, hơn nữa có trong tay loại yêu thực phụ trợ rất hi hữu Kỳ Lân Diệp này, mới có thể thoát hiểm. Có vài lần, thực sự vô cùng đáng sợ. Muội thiếu chút nữa đã cho rằng bản thân mình phải mất mạng, may mắn là muội có Đạo Suất ca ca tặng cho Kỳ Lân Diệp có thể ẩn thân, Hoa Mai tỷ tỷ tặng cho Hồng Vân Cổ có thể sinh ra vân chướng, còn có Dịch Yên tỷ tỷ tặng cho đan đỉnh Tam Túc Điểu, tốc độ phi hành của nó rất nhanh, muội mới trốn thoát được.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 211

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.