Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chém làm hai (thượng)

Phiên bản Dịch · 1403 chữ

Thế nhưng trải qua thời gian, cho tới hiện nay, loại thủ pháp luyện chế trận kỳ này đã thất truyền. Chỉ còn có duy nhất một bộ Huyễn Thủy Lung Nguyệt Trận này mà thôi.

Trưởng lão Vũ Đảo cùng tràn đầy vẻ sầu não, lo lắng nói:

- Nhưng Đảo Chủ, chiến trận thượng cổ này nguyên bản có năm mươi kiện, hiện nay hư hao mất một kiện, đại trận cũng không trọn vẹn. Nếu bị Sở Vân nhìn ra kẽ hở, chỉ sợ không chỉ trận kỳ tổn hại, ngay cả người là chủ trận, cũng có thể bị phản phệ mãnh liệt.

Thủy gia đảo chủ xua tay nói:

- Điểm này trưởng lão an tâm đi. Tuy rằng thiếu mất một kiện trận kỳ, đại trận cũng không trọn vẹn, nhưng trải qua mấy năm chúng ta khổ cực diễn luyện, sớm đã che giấu được chỗ thiếu hụt này rất kín đáo. Chiến trận thượng cổ này Sở Vân cũng chưa từng thấy qua, cho hắn thời gian một ngày một đêm cũng không phát hiện được kẽ hở. Ngượclại ta chỉ cần nửa canh giờ là có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, thao túng sống chết của hắn.

Thủy gia đảo chủ vô cùng tự tin. Từ khi nàng nắm quyền tới nay đã từ Vũ Đảo tỉ mỉ lựa chọn ra bốn mươi tám người cùng nhau duy trì Huyễn Thủy Lung Nguyệt Trận, hơn nữa chính nàng là chủ trận kỳ, tổng cộng bốn mươi chín người. Nàng tự mình lãnh đạo mọi người, dày công diễn luyện gần mười năm, tạo nên một chiến trận uy lực kinh khủng, là tuyệt đại kỳ binh bí mật bao nhiêu năm qua.

- Ta đã sớm nhìn ra cổ uy lực cường đại của chiến trận thượng cỗ. Thủy gia chúng ta không thể so với Thiết gia, Viêm gia, vẫn chưa tính là cường thịnh, chỉ có rèn luyện tinh binh mới là vương đạo. Trưởng lão, nói thật cho ngươi biết, chiến trận này ta ký thác kỳ vọng rất lớn. Ta không chỉ cần nó thắt cổ Tiểu Bá Vương Sở Vân mà hơn nữa, còn muốn nó phát uy, dương danh tại Chư Tinh Quần Đảo, để những người khác nghe tên đều phải thay đổi sắc mặt, tâm thần rung động. Chiến trận thượng cổ này chính là trấn đảo chi bảo của Vũ Đảo chúng ta.

Nói đến đây, trong mắt Thủy gia đảo chủ không khỏi dần hiện lên một tia tinh mang, ngữ khí mãnh liệt, khí thế hiên ngang, khiến nàng có một loại phong thái anh thư nữ kiệt.

Trưởng lão Vũ Đảo dường như cũng bị lây nhiễm, nhìn Thủy gia đảo chủ, hoàn toàn buông bỏ mọi lo lắng, phát sinh tán thưởng tự đáy lòng:

- Thủy gia có một vị tộc trưởng như người thật quá may mắn. Nhớ năm đó khi người vẫn còn là Thánh nữ Vũ Đảo…

- Ha ha ha…Lúc đó ta là Thánh nữ Vũ Đảo, nhưng so ra vẫn còn kém Thủy Nhược Lan hiện nay. Thủy Nhược Lan là thiên tài của Vũ Đảo chúng ta, không chỉ bởi vì tư chất của nàng, mà còn vì nàng đối với quyền mưu là tài hoa trời sinh. Tương lai nàng kế thừa vị trí tộc trưởng Thủy gia, tin tưởng nàng sẽ làm tốt hơn ta nhiều.

Thánh nữ Vũ Đảo chính là thiếu tộc trưởng Thủy gia, tương lai là nhân vật kế thừa quyền bính tối cao của Thủy gia. Thủy gia đảo chủ hiện tại đánh giá Thủy Nhược Lan rất cao, coi là người nối nghiệp được mình vô cùng xem trọng.

- Đúng vậy! Lão thân sống lâu như vậy, hài tử Nhược Lan này đích thật là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất trong các đời thánh nữ.

Nói tới Thủy Nhược Lan, khuôn mặt vị trưởng lão tâm phúc của Thủy gia này cũng không giấu được sự vui vẻ.

- Sở Vân! Đây đã là hải vực của Thủy gia, vậy mà ngươi còn dám đuổi theo. Có đến mà không có về, chính là kết cục của ngươi.

Thủy Nhược Lan vừa chạy ở phía trước vừa lớn tiếng nói.

- Hừ! Ngươi lại dám mưu hại ta. Hôm nay ta phải giết ngươi. Ngươi đừng mong trông chờ ở sự may mắn nào!

Sở Vân quát lạnh, huy động Túy Tuyết Đao. Đao pháp thôi động, ánh đao bắn ra bốn phía, đánh trúng thủy cự nhân, làm tuôn ra một đoàn hơi nước.

Thủy Nhược Lan kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt không còn hồng nhuận như lúc trước, mà trở nên tái nhợt. Cho dù là ai bị Sở Vân truy sát liên tục như vậy, trải qua cả ngàn dặm đường, cũng sẽ đều có cảm giác ăn không tiêu.

Trong mắt Thủy Nhược Lan dần dần hiện ra một tia âm mang đen tối, nói tiếp:

- Sở Vân! Thiên hạ không có thù oán nào không giải được, chúng ta có thể hợp tác, biến chiến tranh thành tơ lụa?

- Hừ! Hợp tác với các ngươi? Cho ngươi thêm một cơ hội để ngươi lừa gạt ta lần nữa sao?

Sở Vân cười nhạt đáp. Sáu đuôi của Thiên Hồ cùng lay động, đủ loại đạo pháp đánh vào người thủy cự nhân, nhất thời đánh Thủy Đức Chân Thân lu mờ không ánh sáng, chìm vào trong nước.

Thân hình Thủy Nhược Lan vô cùng chật vật, cơ hồ sắp bị đánh ngã. Bất đắc dĩ đành thi triển lại trò cũ, lại một đầu chúi vào trong nước biển, Thủy Đức Chân Thân nhất thời nhanh chóng khôi phục như cũ.

Bát Phương Lai Triêu!

Sở Vân cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, thôi động đạo pháp phục nguyên thượng đẳng, đồng thời cũng nhanh chóng khôi phục yêu nguyên của Thiên Hồ và Túy Tuyết Đao. Chính nhờ đạo pháp này hắn mới có năng lực liên tục duy trì tác chiến, không thua kém Thủy Nhược Lan. Bởi vậy mới có thể truy sát được đến đây.

Thủy Nhược Lan còn chưa hồi phục, Sở Vân đã trở lại bình thường, các loại đạo pháp điên cuồng oanh tạc làm bùng lên từng con sóng lớn. Thủy Nhược Lan ở trong biển không làm gì được, đành phải phá vỡ mặt biển, một lần nữa bay lên cao.

Dọc đường truy sát tới đây, song phương đều liều mạng tăng tốc, liều mạng đánh giết, liều mạng khôi phục, liều mạng bày mưu tính kế. Mỗi một lần như vậy, Sở Vân đều có thể chiếm được một chút ưu thế. Dần dần cho tới lúc này, ưu thế đã tương đối rõ ràng.

- Sở Vân, oan gia nên giải không nên kết. Lúc này nếu ngươi thu tay lại, chúng ta sau này có thể trở nên hòa hảo.

Thủy Nhược Lan kêu lên, ngữ khí hơi có chút hoảng hốt, lo sợ.

- Hừ! Cho dù ngươi nói gì cũng không thể thay đổi ý định giết ngươi của ta.

Sở Vân cười nhạt, sát ý như bàn thạch, không hề dao động. Nếu đổi thành người khác, chỉ e đã không thể giữ được sát tâm. Nhưng hắn đã sớm thành thục, đối với địch nhân ý chí sắt đá, không chút mềm lòng, như gió thu cuốn hết lá vàng, không hề có nửa điểm thiếu quả

quyết, nhân từ nương tay.

“Không đúng! Vì sao Thủy Nhược Lan lại mở miệng cầu xin tha thứ?”

Trong lòng Sở Vân cả kinh, nhận thấy điểm không thích hợp.

“Thủy Nhược Lan không phải là thật tâm hướng ta chịu thua, mà là khiêu khích ta, để ta tiếp tục đuổi theo. Đây là phép khích tướng, phía trước nhất định có mai phục của Thủy gia.”

Sở Vân càng nghĩ càng đúng:

- Không sai. Nơi này là hải vực của Thủy gia, ta đã truy sát lâu như vậy, Thủy gia lại không có hành động gì đối phó ta. Thủy Nhược Lan tất nhiên cũng nghĩ tới điểm này, bởi vậy cố ý tỏ ra yếu kém để ta cho rằng mục đích đã thực hiện được.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.