Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đêm dài nhất, sự yếu kém của Thiên sứ

Phiên bản Dịch · 5049 chữ

--Bạn muốn Biến Thái Đoàn có những bản convert chất lượng cho bạn? Bạn muốn Biến Thái Đoàn sau Bàn Long sẽ có những bản convert cực hot cho bạn? Bạn muốn có những truyện convert nhanh, chuẩn, dễ hiểu? Hãy bầu cho vvktlove!!!

--Bạn muốn bản nâng cấp "cực hot" của Chinese Convert Pro, một trong những chương trình chủ lực của box Convert? Bạn muốn thưởng thức bản dữ liệu Vietphrase đồ sộ nhất Inte? Hãy bầu cho vvktlove!!!

--Bạn muốn Trí Nhân Cung - đệ nhất thiên cung của TTV mở lại khi TTV trở về quỹ đạo vốn có? Hãy bầu cho vvktlove!!!

--Bạn muốn những chương cuối của Chí Tôn Vô Lại được post kịp thời như đã báo trước? Mình đang cầm vài chương!!! Hãy bầu cho vvktlove!!!

--Bạn muốn thưởng lãm sớm "Đại Ma Vương", chiến dịch siêu hot của Cái Bang, hãy bầu cho vvktlove!!!

--Bạn muốn gì? Hãy bầu cho vvktlove tại đây : http://tangthuvie/forum/showthread.php?p=1431498#post1431498!!!!

:059::059::059::059::059::059::059::059::059:

Khi thân ảnh mặc áo choàng đỏ tươi hạ xuống mặt đất, Thiên sứ trên thiên không liền nhận ra ngay. Gabriel dường như thở dài: “Là ngươi.”

Vẻ mặt Solomon vẫn mang theo vẻ âm lãnh kia, ngay cả nụ cười của hắn cũng lạnh như băng: “Gabriel, chúng ta đã lâu không gặp mặt?”

Đôi cánh thánh khiết của Gabriel chậm rãi thu lại, hắn cũng đáp xuống, hơi suy nghĩ một chút rồi mới lắc đầu: “Ta đã quên rồi.”

Lập tức hắn nhíu mày, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi: “Mục đích ngươi tới đây là gì? Cũng giống như ta sao?”

Solomon cười cơ hồ rất gian giảo: “Đương nhiên cũng giống ngươi thôi, người kia, phải do ta mang trở về.”

Tay Gabriel nắm chặt thập tự giá, toàn thân hắn đều bao phủ bởi một tầng quang mang thánh khiết, không hề nói chuyện, chỉ chậm rãi tiến đến gần, từ từ tiếp cận Solomon.

Solomon nhìn mặt hắn, vẫn không hề lộ ra chút thần thái nào, nhưng áo choàng hắn lại vô thanh vô tức căng lên, giọng nói của hắn mang theo nét châm biến: “Gabriel, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta. Vừa rồi cái tên gia hoả Olympia đó, hắn là hậu duệ của Chiến thần Ares, hắn đã có một phần ba thực lực của Ares. Ngươi mặc dù tiêu diệt hắn rất nhanh, nhưng ta biết, ngươi đã hao phí rất nhiều năng lượng... Hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Ta biết.” Thanh âm Gabriel rất bình tĩnh: “Nhưng khi phải đối mặt với phản đồ, ta không còn lựa chọn nào khác, cho dù phải chết trận.”

“Phản đồ...” Miệng Solomon nhẹ nhàng lặp lại từ ngữ này, trong mắt hiện lên một chút đùa cợt, một chút bi ai, sau đó hắn đột nhiên phẫn nộ! Dường như ở một nơi sâu thẳm trong linh hồn, một luồng lửa giận chợt phun trào, thanh âm hắn như tiếng sấm đang gào thét vang dội!

“Phản đồ!!! Ngươi nói phản đồ!!!” Solomon gầm lên, trên người hắn chợt phóng ra một luồng hoả diễm đỏ rực chói lòa! Hoả diễm trong đêm đen giống như một luồng lửa báo thù đến từ địa ngục! Thanh âm hắn mang theo vẻ phẫn nộ cùng oán hận vô biên: “Ngươi không ngờ lại dùng chữ phản đồ!! Chẳng lẽ dưới lời thề trên linh hồn của ngươi, khi nói mấy từ này, không cảm thấy nhục nhã sao!!!”

Thanh âm Gabriel vẫn bình tĩnh, nhưng giữa tiếng gào thét lôi đình của Solomon, thanh âm bình tĩnh của Gabriel truyền rõ ra từng chữ rõ ràng không hề sai biệt: “Ta vì cái gì phải nhục nhã? Ngươi nên đi hỏi lại lên gia hoả kia đi.”

“Tên gia hoả đó” chỉ ai, Solomon tự nhiên biết, tâm tình hắn lập tức trầm xuống, tức giận tựa hồ cũng thu lại vài phần, cắn răng chậm rãi nói: “Tên gia hoả đó, ngươi biết rõ hắn đã chết rồi mà.”

Trong mắt Gabriel cũng thoáng qua một chút bi thương, hắn đột nhiên hạ giọng nói với ngữ khí bất đắc dĩ: “Cho nên, chân tướng cũng đã sớm chôn vùi rồi, chúng ta đều đáng thương như nhau.” Hắn ngẩng đầu, nhìn Solomon, dường như mang theo chút trào lộng lạnh lẽo: “Ngươi và ta đều tránh không thoát có một ngày bị phán quyết, hơn nữa ngươi và ta đều biết... ngày đó sớm muộn cũng đến! Không sớm thì muộn!”

Solomon vung tay lên, quát: “Đến đây đi, hôm nay người này, phải do ta mang đi! Ngươi cũng biết, hắn đối với chúng ta mà nói, vô cùng trọng yếu!”

“Trước lúc ngươi mang hắn đi, nhất định phải bước qua thi thể ta trước.” Thanh âm Gabriel vẫn bình tĩnh.

“Con mẹ nhà ngươi.” Lôi Hống vừa rồi ở trên lầu, sau khi đối kháng với cuồng phong, khá mệt mỏi, lúc này đang tựa ở trên vách tường thở gấp, nhìn hai tên gia hoả phía dưới, trong miệng không ngừng chửi rủa: “Tên gia hỏa kia ở đâu chui ra đây? Quá nửa đêm mà mặc áo choàng đỏ tươi. Mẹ nó, mặc quần áo thật không có khiếu thẩm mỹ.”

Lập tức nhổ ra một bãi nước bọt, lại chửi tiếp: “Tiểu Lôi cái tên vương bát đản đó chạy đâu rồi. Lão tử hiện tại mạng chỉ trong sớm tối, hắn còn không trở về, Như Hoa lão bà phải làm quả phụ rồi.”

Lôi Hống trong lòng rất rõ ràng, hai tên gia hoả phía dưới kia thực lực đều trên mình rất xa, vô luận như thế nào, chính mình ngay cả một người trong đó đều không đối phó được.

Một đêm này chắc chắn là rất dài.

Đêm nay, tại nội thành dưới chân núi, trong một ngõ nhỏ, một người lang thang nằm ở phía sau thùng rác trong giấc ngủ mơ màng, bị âm thanh lôi đình nổ vang đánh thức, hắn đứng lên, thò đầu ra nhìn con ngõ một cái, miệng chửi một câu: “Mẹ nó, không phải mùa hè, làm sao quá nửa đêm có sấm chớt mà lại không có mưa a.”

Mà tại phía bắc thành phố ở chỗ khu bình dân, hai tên tửu quỷ đi ngoài đường ban đêm cũng bị lôi điện trên hướng đỉnh núi xa xa làm giật mình, một trong đó liền chửi: “Con mẹ nó, chuỗi sấm sét này sao lại đánh lên đỉnh núi?”

Tên kia cũng chửi: “Đánh hay lắm! Đánh chết đám vương bát đản có tiền kia đi!”

Trong một sở cảnh sát gần đỉnh núi này nhất, tiếng sấm quỷ dị cùng với tiếng sét đánh vang dội trên núi, đánh thức một tên cánh sát đang trực ban. Hắn vừa nhìn bên ngoài một chút thì một cảnh sát niên kỷ có vẻ lớn hơn ở phía sau vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Đừng xem nữa, chuyện này không liên quan đến chúng ta.” Sau đó hắn hạ thấp giọng nói: “Ngươi không biết sao? Tên lão đại kia của Điền gia hôm nay xảy ra chuyện. Hôm nay Điền gia ở trên núi có thể không được bình yên. Bất quá cấp trên đã phân phó, nói chúng ta đừng quản.”

Tên cảnh sát trẻ tuổi đó nhịn không được cũng chửi một câu: “Mẹ nó! Kêu chúng ta đừng quản à? Năm nay, xã hội đen có tiền, so với cảnh sát còn hung hăng hơn a!”

Tên cảnh sát lớn tuổi bĩu môi: “Không quản cũng tốt, để cho bọn chó xã hội đen cấu xé lẫn nhau, cắn chết một đứa thì bớt một đứa. Chúng ta cuối cùng đi thu thi thể, tiết kiệm được nhiều khí lực.”

Lôi Hống chỉ cảm giác được sự kiên nhẫn của mình đã nhanh chóng đến mức cực hạn.

Hai tên gia hoả phía dưới đã bắt đầu giao thủ.

Gabriel, còn có cả Solomon, một tên là Thiên sứ Vatican, một tên là Huyết thân vương Hắc Ám Hội Nghị, đều là những kẻ cực mạnh tồn tại trong hai phương thế lực. Hai người này một khi giao thủ, vốn hẳn nhiên là kinh thiên động địa. Nhưng việc lại ra ngoài dự liệu của mọi người. Hai người giao thủ, cơ hồ có thể nói là vô thanh vô tức!

Cặp cánh Thiên sứ cực kỳ bắt mắt của Gabriel hoàn toàn mở ra, cả người hắn bao phủ trong một vòng ánh sáng, song thủ nắm tại trước ngực, khuôn mặt dường như mang theo nét bi thương, còn trong lòng bàn tay hắn thì đang nắm lấy một luồng bạch sắc quang mang thánh khiết. Theo tiếng hét chói tai từ miệng Gabriel, đoàn quang mang kia chậm rãi trôi về hướng Solomon.

Solomon đứng thẳng người tại nơi đó, cặp mắt hắn đã hoàn toàn đỏ rực, trong tiếng cười lạnh, lộ ra những cái răng nanh dữ tợn, nhưng trong ắnh mắt hắn lại tràn đầy cảnh giác. Mắt nhìn thấy Gabriel phóng ra luồng quang mang thánh khiết kia, hắn nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Vừa lên đã liều mạng sao?”

Phạch một tiếng! Quần áo trên ngươi Solomon cũng nát ra. Từ sau lưng hắn, không ngờ cũng bung ra một cặp cánh to lớn! Chỉ có điều hai cánh kia lại là màu đen, giống như hai cánh dơi, xương khớp nhìn dữ tợn. Trong ban đêm nhìn trông giống như ác ma trong địa ngục!

Solomon mở miệng ra, trong miệng vô thanh vô tức thổ ra một luồng sương mù đỏ thẫm. Vòng ánh sáng do Gabriel phát ra, vừa tiếp xúc đến luồng huyết vụ đỏ thẫm này, tựa hồ lập tức trở nên ảm đạm vài phần. Thân thể hai người cùng rung lên. Trên mặt Gabriel lại càng trở nên thống khổ bi thương, ngấm ngầm mang theo nét đau đớn vô hạn, ngay cả cặp cánh cũng đều bắt đầu hơi bị run rẩy.

Solomon lại hướng về phía trước đi nhanh một bước, thân người thẳng tắp, nụ cười trên mặt lại càng trở nên dữ tợn. Đôi tay to lớn nắm chặt lại, song quyền buông thẳng xuống, lập tức cơ thể hắn tựa hồ cũng đang run rẩy, lại đột nhiên cười một tiếng, hướng về phía trước bước một bước tiếp!

Luồng quang mang thánh khiết của Gabriel kia lại ảm đạm thêm vài phần, trên mặt hắn càng thêm vẻ đau đớn, rốt cuộc lui ra phía sau một bước, lại cầm chặt cây thập tự giá, tựa hồ ngay cả cơ thể cũng không đứng thẳng được. Solomon hít thở khá dồn dập, huyết vụ đỏ thẫm từ trong miệng càng phát ra dày đặc, vụ khí chậm rãi tản ra, chỉ thấy bãi cỏ dưới chân, còn có nhánh cây ở một nơi gần đó, chỉ cần thoáng dính một chút huyết vụ này, lập tức liền trở nên khô héo tàn úa đi, dường như lực sống đều bị rút hết! Gabriel rốt cuộc thở dài một tiếng, đột nhiên bắt đầu dựng đứng cây thập tự giá trong tay, vù một tiếng, một vầng quang mang hiện lên, huyễn hóa thành một tấm chắn to lớn rất góc cạnh cao gần hai mét!! Tấm chắn kia trong suốt, bề mặt ngấm ngầm tản ra một cổ khí tức kinh khủng không thể xâm phạm, lạnh lùng, thần thánh! Gabriel đã bất chấp đạo quang mang thánh khiết kia của chính mình trong huyết vụ bị thôn phệ hết, cả người hắn đã ẩn núp ở sau tấm chắn, nhìn vẻ mặt tựa hồ đang cắn răng kiên trì.

Lôi Hống đứng ở trên lầu, nhìn đến mê mẩn, miệng nhịn không được lẩm bẩm nói: “Đây là pháp thuật gì đây? Gặp quỷ rồi... gặp quỷ rồi...”

Chỉ nghe thấy phía sau vang lên một thanh âm: “Đây là Linh hồn thôn phệ thuật.” Lôi Hống quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy phía sau là một nữ nhân. Nữ nhân này cũng không biết đã tới lúc nào, quần áo trên người khá nhàu nát, tóc cũng đôi phần tán loạn, nhưng tướng mạo lại cực kỳ kiều mị mê hồn, nhất là ánh mắt, vẫn tán phát ra mục quang tà mị, chỉ là trên gò má lại có hai đạo lệ ngân đỏ hồng, giống như máu tươi.

Lôi Hống biến sắc, cơ thể chặn tại trước giường, quát: “Ngươi là ai!”

Đám thủ hạ của Điền gia vẫn còn vài người tỉnh táo, có người nhận ra: “A, đây là cô y tá chăm sóc.”

Nữ nhân này tự nhiên chính là Eve, Eve lúc này vẻ mặt có chút phức tạp, liếc nhìn Lôi Hống rồi hạ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta... không có ác ý. Ít nhất hiện tại không có.” Dừng một chút, nàng ta bổ sung một câu: “Hơn nữa ta nhìn ra, thực lực ngươi rất mạnh, ta hiện tại bị thương rất nặng, vị tất đã là đối thủ của ngươi.”

Nàng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lôi Hống, chậm rãi đi về phía trước, nhìn hai người phía dưới đang vô thanh vô tức giao chiến rồi chậm rãi nói: “Người có cánh màu trắng đó là của Giáo hội Vatican, là Thiên sứ trong truyền thuyết! Người kia là lão tổ tông của Hấp huyết quỷ, cũng là một trong những tổ tiên của Hấp huyết quỷ trên địa cầu, là Hấp huyết quỷ mạnh nhât. Hai người đều tới đây vì Điền Chấn.”

Lôi Hống chần chờ một chút rồi trầm giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta à?” Eve thở dài: “Ta chỉ là một người... mất đi tín ngưỡng, phản bội chủng tộc. Ta hiện tại không có ác ý. Bất quá ta rất lo lắng, hai tên gia hoả phía dưới sẽ nhanh chóng phân thắng bại. Đến lúc đó, sợ rằng tất cả mọi người chúng ta ở nơi này, đều không ngăn cản được một người nào trong bọn họ.”

Lôi Hống đảo mắt: “Vậy chúng ta hiện tại lặng lẽ mà đi thôi.”

“Không đi được.” Eve cười lạnh nói: “Thiên sứ cùng với Huyết thân vương giao chiến, bọn họ mặc dù đánh nhau kịch liệt, nhưng ngươi cho rằng bọn họ không để ý đến tình huống thực tế của nơi này sao? Chỉ cần nơi này có chút động tĩnh gì, bọn họ lập tức sẽ ra tay. Hiện tại bọn họ vẫn chậm chạp không ra tay, chỉ là vì muốn tập trung lực lượng trước tiên đánh gục đối phương mà thôi.”

Lôi Hống chửi một câu: “Con mẹ nó, cái tên Tiểu Lôi vương bát đản kia rốt cuộc chết ở nơi nào rồi!”

“Gabriel, ngươi còn có thể kiên trì bao lâu!” Thanh âm Solomon mặc dù khàn khàn, nhưng lại mang theo vẻ đắc ý. Đầu Gabriel đã đầy mồ hôi, ánh sáng thần thánh trên người hắn cũng dường như tuỳ thời đều có thể bị tắt đi, màn chắn bằng ánh sáng to lớn trong tay kia chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản huyết vụ đỏ thẫm trước mắt.

“Thiên sứ kiên trì không được bao nhiêu lâu nữa đâu.” Eve nhíu mày: “Huyết thân vương đó đang sử dụng linh hồn thôn phệ thuật, đó là pháp thuật cường đại nhất của Huyết tộc, cũng là thiên địch của Quang Minh hệ. Nhưng... Thiên sứ đó, cũng có phần hơi yếu một chút... tựa như có gì khả nghi a.”

Lời nói chưa hết, liền thấy Solomon cười dài một tiếng, cơ thể chợt loé lên rồi đột nhiên xuyên qua đoàn huyết vụ kia, phóng tới trước mặt Gabriel. Chỉ thấy hắn giơ một cánh tay, một quyền đánh ầm lên trên tấm chắn. Cơ thể Gabriel rung mạnh! Tiếng cười của Solomon không dứt, liên tục đánh ba quyền ầm ầm lên tấm chắn, Gabriel hét to một tiếng, tấm chắn trong tay đã bị xuyên thủng. Quyền thứ ba của Solomon xuyên qua tầm chắn đã đánh nát nó rồi đánh ầm lên ngực Gabriel! Một quyền này không ngờ đánh xuyên qua cơ thể Gabrie, đánh thủng mặt!!!

Bọn người Lôi Hống phía trên quan chiến vẫn còn chưa kịp kinh hô thì đã có một người sắc mặt biến đổi, thì ra là Solomon! Sắc mặt hắn biến đổi lớn, hét lên một tiếng, cơ thể nhanh chóng lui về phía sau....

Phịch một tiếng. Cơ thể Gabriel bùng nổ trong một đoàn quang mang chói mắt! Vô số quang mang trong nháy mắt xuyên thấu thân thể Solomon. Hắn kêu thảm thiết một tiếng, phàm chỗ nào trên người bị quang mang bắn trúng, lập tức tỏa ra từng tia khói đen!

Hắn đã lui mười thước, tức giận đến cả người phát run, chửi: “Vũ tộc giảo hoạt! Ngươi không ngờ lại dùng Đầu tượng thuật! Cái tên gia hoả đê tiện, ngươi căn bản không dùng chân thân!!” Lập tức hắn đột nhiên biến sắc: “Không đúng! Không đúng! Ngươi thật đê tiện!!”

Solomon thật sự hoảng sợ!

Đầu tượng thuật, là một loại pháp thuật đặc biệt của Vũ tộc. Kỳ thật cùng Phân thân thuật của phương Đông không khác biệt lắm. Đều là dùng pháp thuật chế tạo ra một phân thân, mà bản tôn có thể khống chế từ xa.

Mấu chốt là, loại Đầu tượng thuật dù sao cũng có hạn chế. Nói chung, Đầu tượng thuật làm ra phân thân, có thể mô phỏng giống như thật, nhất cử nhất động đều giống như là người thật, đáng tiếc bởi vì là khoảng cách xa, phân thân chỉ có thể phát huy một phần ba năng lượng của bản tôn mà thôi.

Nhưng Gabriel trước mắt, vừa rồi quá trình tiêu diệt tên thần của núi Olympia đó, Solomon đã thấy rõ ràng!

“Ngươi dùng chính là Đầu tượng thuật, làm sao có thể phát huy được năng lượng mạnh như vậy!!” Solomon biến sắc: “Ngươi đáng lẽ chỉ có thể phát huy một phần ba năng lượng mới đúng! Không thể nào!! Chẳng lẽ là...”

Hắn ngẩng đầu lên, lửa giận đầy mặt, nhìn lên thiên không, quát to: “Là ai? Là Uriel! Hay là Raphael!! Trừ phi là tập trung hơn hai Thiên sứ cùng sử dụng Đầu tượng thuật, mới có thể làm tăng năng lượng của phân thân trở thành mạnh như vậy! Xuất hiện đi! Chẳng lẽ các ngươi được xưng là Quang Minh Thiên sứ, so với Huyết tộc chúng ta càng vụng trộm mò mẫm hơn sao!!”

Trong thiên không loé lên một đoàn quang mang, trong quang mang, một luồng thanh âm lạnh lùng vọng xuống: “Solomon, hôm nay sẽ buông tha ngươi. Ngươi phá huỷ phân thân của Gabriel, làm hắn bị thương không nhẹ, món nợ này chúng ta sau này lại tính đi.”

Solomon vừa nghe thấy thanh âm này, liền cười lạnh nói: “Hừ, nguyên lai là ngươi, Uriel, Thiên sứ Thủ hộ Minh giới! Các ngươi vì sao không xuất hiện! Các ngươi vì cái gì không xuất hiện cùng ta chiến đấu một trận? Mà lại mất công chơi cái trò Đầu tượng thuật hoa hoè giả tạo thế này? Gabriel đâu? Các ngươi chẳng lẽ đều biến thành tiểu quỷ nhát gan rồi sao?”

Nhưng cho dù hắn kêu gào, trên trời vẫn không có hồi đáp. Đoàn quang mang kia cũng lập tức biến mất. Solomon nhíu mày, trong lòng càng không hiểu: “Kỳ quái... rốt cuộc là nguyên nhân gì, bọn họ thà dùng bao nhiêu năng lượng như vậy để làm ra một phân thân, cũng không tự mình ra tay? Nếu quả là Uriel cùng Gabriel hai người hợp lực đối phó, ta có thể đỡ không nổi.”

Hắn lại xoay người, cước bộ điểm một cái, cơ thể đã nhẹ nhàng bay lên rồi hạ xuống bên ngoài gian phòng trên lầu, nhìn mọi người bên trong, cười lạnh nói: “Tốt rồi, cái tên gia hoả nằm trên giường là Điền Chấn sao? Đem hắn giao cho ta, ta có thể tha chết cho các ngươi.”

Lôi Hống lông mày giương lên, trên mặt lộ sát khí, hai tay rung lên, đang muốn tiến lên, lại đột nhiên thấy một màn kỳ quái!

Chỉ thấy bên ngoài, trên thiên không truyền đến một âm thanh lãnh đạm:

"Đi xuống!"

Rồi thấy một đạo ngân sắc quang mang dường như chợt loé một chút... Nói “dường như”, là bởi vì quang mang kia quả thực quá mức ảm đạm, nhìn xa xa lại như có như không, hơn nữa tốc độ cực nhanh! Mọi người đều mơ hồ tựa như thấy có cái gì chợt loé một chút, kỳ thật là cái gì đều không thấy rõ ràng.

Solomon lơ lửng bên phía ngoài lại kêu to một tiếng. Đạo quang mang kia chuẩn xác kích ngay đỉnh đầu hắn! Cũng may là hắn phản ứng rất nhanh, hai tay giơ lên, cơ thể đã vội vã lui về phía sau. Đạo quang mang kia lại vẫn theo sát hắn! Solomon đau đớn kêu lên một tiếng, lảo đảo, giống như lá rụng rơi trên mặt đất, liên tục lui về phía sau vài bước mới đứng vững được. Chỉ thấy trên hai cánh tay của mình, có một miệng vết thương sâu tới nửa thốn! Miệng vết thương kia cực kỳ chỉnh tề, sâu vào thịt nửa tấc, giống như là dùng thước đo, không thừa một phân, cũng không thiếu một phân!

Solomon vô cùng kinh hãi, hắn thân là Huyết thân vương, nhục thân cường hãn, có thể nói trên thế giới này thứ có thể đả thương hắn đã rất ít. Vừa rồi mặc dù có người đánh lén, nhưng đã nhanh nhẹn như vậy, không ngờ vẫn khiến chính mình bị thương! Nếu không phải hắn kịp thời né tránh, sợ rằng vết thương đã không phải chỉ ở cánh tay mà thôi!

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên nóc nhà Điền gia một bóng người xanh xanh đang đứng, chỉ thấy người này trường y phất phới, một thân trường sam kiểu cổ của Đông phương, tóc ở phía sau đầu buộc qua loa thành một búi, trong tay mang theo một thanh trường kiếm cổ xưa dài chỉ có một thước.... Nhìn kỹ một chút thì ra đó là một thanh đoạn kiếm!

Ngươi này tướng mạo không chỗ nào bắt mắt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thanh lịch, đặc biệt là cặp mắt kia, ánh mắt mặc dù bình tĩnh, nhưng tựa như trong lúc tuỳ ý lơ đãng quét ngang, lại giống như lợi kiếm sắc bén.

Người này cũng không biết đã tới lúc nào, không ngờ không có ai phát hiện ra! Dưới ánh mắt kinh ngạc của Solomon, cơ thể người này chậm rãi từ nóc nhà hạ xuống, đáp xuống trước người Lôi Hống.

Lôi Hống vừa thấy hắn, khuôn mặt khẩn trương lập tức dãn ra, thở ra một hơi dài: “Thì ra là ngươi...” Nghĩ lại một chút, lại nói: “Là Tiểu Lôi để ngươi tới? Ngươi... sao ngươi không tới sớm đi chứ?”

Người này nhìn Lôi Hống một cái, nét mặt vẫn dường như mặt nước trong giếng cổ, thản nhiên nói: “Vừa rồi bọn họ người đông, ta chỉ có thể tại lúc thích hợp nhất thì mới xuất hiện.”

Trong tay cầm một thanh đoạn kiếm, vậy tự nhiên không cần phải nói, chính là đồ đệ Tiểu Lôi gần đây nhất mới thu được, Thục Sơn tu kiếm Việt Sư!!

Tiểu Lôi vốn đêm nay để cho Việt Sư âm thầm đi theo, cho nên hắn rất yên tâm.

Thực lực của Việt Sư, Tiểu Lôi tự nhiên là hiểu rất rõ. Việt Sư là kẻ điên cuồng vì kiếm. Kiếm đạo hạng nhất, cơ hồ có thể xem như thiên hạ số một số hai! Ngày đó tại Tiên Lâm thịnh hội trên núi Côn Luân, chỉ có Truy Tinh Tử thực lực siêu phàm cao tuyệt đó mới có thể đương trường đánh thương nặng Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử. Đẳng cấp cao cỡ nào chứ, mà Việt Sư lại có thể cùng Truy Tinh Tử đấu ngang tay!! Hơn nữa tu kiếm đạo của hắn, còn có một loại tuyệt học liều mạng, chính là sát chiêu tối hậu đồng quy vu tận, phóng thích hết kiếm khí một đời khổ tu của bản thân! Mà Việt Sư sau khi bái Tiểu Lôi làm sư phụ, được Tiểu Lôi truyền thụ cho hắn khẩu quyết của Nghịch Thiên Kiếm. Việt Sư vốn đã đạt tới cảnh giới kiếm đạo đại tông sư, tự nhiên so với tài sơ học năm đó của Tiểu Lôi thì mức thăng tiến càng nhanh hơn. Mặc dù bị ngăn cản bởi một vài nguyên nhân, cho nên không thể truyền thụ Nghịch Thiên Quyết cho hắn, cho nên Việt Sư chỉ có thể học được Nghịch Thiên Kiếm, cho dù thật sự chỉ là có một nửa, nhưng đối với một đại tông sư kiếm đạo như Việt Sư, cũng đủ để làm thực lực hắn cao thêm một tầng.

Ánh mắt Việt Sư nhìn thẳng Solomon, trong miệng thốt vài từ ngắn ngọn: “Chiến, hoặc lùi!”

Solomon tự nhiên là có thể nghe hiểu, lập tức có chút kinh nghi không ngừng. Bất quá hắn rất nhanh liền cắn răng, rít lên một tiếng, trong hai tay toát ra một đoàn hồng quang, dung hợp cùng một chỗ, huyễn hoá ra một thanh trường mâu đỏ thẫm! Hắn hai tay cầm trường mâu, kêu to một tiếng, chỉ thấy một đạo hồng quang xẹt qua phía chân trời, cả người hắn đã mang theo trường mâu bắn về hướng Việt Sư!

Mũi nhọn trên trường mâu, mang theo thanh âm phá không lăng lệ, lại thêm đoàn vụ khí đỏ như máu kia, giống như một viên lưu tinh mầu đỏ!

Việt Sư vốn hai mắt nửa nhắm nửa mở, lúc này mới đột nhiên mở tròn mắt, trong ánh mắt chợt bạo phát ra một tia hào quang! Cổ tay hắn rung lên, nửa thanh đoạn kiếm đã giơ lên. Động tác hắn dường như rất chậm, nhưng lại vẫn đến ngay trước mặt Solomon, một kiếm chém tới...

Một trảm này càng dường như nhẹ nhẹ nhàng nhàng, tốc độ cũng không thấy nhanh, rõ ràng là một thanh đoạn kiếm dài một thước, trong tay hắn, lại dường như đang nâng một ngọn núi, ngưng trọng dị thường, chỉ thấy trên mũi kiếm, có từng tia kiếm khí thôi động. Sắc mặt Việt Sư không hề thay đổi, trong đồng tử như bắn ra kiếm phong, rồi chợt bạo phát quang mang đầy trời!

Hãy đón đọc Đại Ma Vương - một tuyệt phẩm đang được Cái Bang chuyển ngữ.

"Tánh mạng vô thường, tràn ngập hỗn loạn, dơ bẩn cùng thống khổ. Ý nghĩa của tử vong là sự yên lặng, trật tự và vẻ đẹp vĩnh hằng ..."

Đó là triết lý của những Necromancer (Pháp sư gọi hồn) về cái chết được nêu ra trong cuộc chiến "Quyền trượng vỡ", mà bất kỳ ai từng chơi Diablo II đều biết. Sự tử vong là một bức màn bí ẩn với con ngươì, bức màn mà ai cũng phải một lần bước qua, ai cũng muốn khám phá ... Nó là nguồn gốc của tôn giáo và là nguồn cảm bất tận cho của những sự tích huyền bí. Dù ở Đông hay Tây, ta luôn bắt gặp truyền thuyết về những con người khống chế "cái chết" họ là: đạo sĩ, khôi lôĩ sư, vu sư hay vong linh, tử linh pháp sư.

Đại Ma Vương là câu truyện kể về Hàn Thạc - một người như thế. Một kẻ trong đầu óc tràn ngập những ý nghĩ tà ác, nhưng không dám áp dụng bởi nhát gan vô dụng. Mang theo trí nhớ truyện thừa của một người tu ma tên Sở Thương Minh, phụ thể (nhập hồn) trọng sinh vào Bố Lai Ân - một thiếu niên làm tạp dịch cho vong linh hệ tại Ba Bỉ Luân hoàng gia ma võ học viện ở dị giới. Một kẻ không chỉ xuất thân thấp hèn, mà so với hắn lại càng thêm nhát gan, nọa nhược. Ý thức được mình đang sống trong một xã hội dựa trên nền tảng chính trị xã hội tương đương với thời trung cổ. Hoạt động của con người nơi đây lấy nền tảng ma pháp và cường giả vi tôn luôn là chân lý được mọi người công nhận. Tên tiểu tạp dịch nhỏ yếu, để tăng lên thực lực của bản thân đã âm thầm tu luyện theo ma công, kiêm tu vong linh hệ - thuộc hắc ám ma pháp …… Sở hữu công pháp tu luyện ma công thâm ảo, phương pháp luyện chế pháp bảo, 'sinh vật bất tử'... của người tu ma. Cùng siêu cấp bí kíp hắc ám vong linh ma pháp đã thất lạc hơn 300 năm của dị giới. Hai thứ công pháp tuy đến từ hai thế giới khác biệt, nhưng lại giống nhau ở điểm tà ác, âm độc. Được Hàn Thạc dung hợp, bổ khuyết cho nhau. Khiến hắn từ một thanh niên nhát gan, từng bước đăng thiên... trở thành Đại ma vương trong truyền thuyết.

Truyện có kết cấu khá logic, hệ thống ma pháp, công pháp, cấp bậc ... tuy không có nhiều đổi mới nhưng được sắp xếp hợp lý. Tình tiết được xây dựng khoá-mở gọn gàng, những không gấp gáp ... có lúc 'nóng bỏng', hồi hộp... lúc lại êm đềm, lãng mạn ... hài hước, dí dỏm ....

Bạn đang đọc Chí Tôn Vô Lại của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.