Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Tây khác biệt

Phiên bản Dịch · 3413 chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyệt Hoa vẫn ngủ say, Nguyệt Hoa trong lúc ngủ mơ, lông mi dường như run lên nhè nhẹ, hơi thở bình hoãn, trên gương mặt tươi cười vẫn mang theo một vẻ ngọt ngào, thân thể quyện tròn như một con mèo nhỏ. Tiểu Lôi hôn lên gương mặt nàng một cái, Nguyệt Hoa tựa hồ cảm thấy có chút ngứa ngáy, lơ mơ nói vài câu gì đó, mơ mơ màng màng đưa tay phất phất trên mặt, trở người lại rồi tiếp tục ngủ.

Trong mắt Tiểu Lôi mang theo vẻ trìu mến, nhìn kỹ Nguyệt Hoa một hồi.

Ái thê trước mắt, phảng phất vẫn như cô gái thiện lương năm xưa trên đỉnh núi tuyết, ở trong lều, đem túi ngủ của mình cho hắn, không ngại lao khổ, cho chính mình thức ăn nước uống cùng với bánh quy khô. Mơ hồ như chính là cô gái cùng mình ở dưới lớp băng tuyết sống nương tựa vào nhau, giống như con nai nhỏ bị sợ hãi tựa ở trong ngực mình sưởi ấm.

Không làm nàng kinh động, Tiểu Lôi nhẹ nhàng đứng đậy, mặc quần áo đi ra cửa phòng.

Khí trời tựa hồ không tệ, sự điên cuồng tối hôm qua, dường như đã sớm bị xua đi, mà phát hiện của Diệp Bất Quần đã mang đến cho tâm trạng Tiểu Lôi một tia mịt mờ.

Tiểu Lôi vươn vai, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Trang viên hai năm kinh doanh xem ra đã khá, không tệ. Diệu Yên bố trí một trận pháp tụ tập thiên địa linh khí, khiến cho trong trang viên các loại thực vật tươi tốt um tùm, tương đối sum xuê. Nhất là năm đó cố ý tìm ra một khoảnh Tiên Thảo Viên, giờ phút này bên ngoài đã vây trên một hòn giả sơn, vừa nhìn là biết, loại đá này nhất định là tinh phẩm từ các nơi sưu tầm mà ra. Còn về phần nơi ăn chốn ở của mấy người Diệu Yên, đều là do Lôi Hống tài trợ, vậy mà cũng không biết.

Nguyệt Hoa dù sao cũng là đệ tử thế gia, mà Diệu Yên cũng không phải là người thường. Khu vườn trong trang viên do người có kinh nghiệm bố trí tinh xảo, lại còn có một hồ nước rộng rãi, chung quanh giả sơn san sát, còn cố ý bố trí một cái đình đài.

Tiểu Lôi tinh thông phong thủy, vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra, bố cục này tuyệt đối là do cao nhân tạo thành! Vì địa khí tụ mà không tiêu tán, không ngừng thu hút nhật nguyệt tinh hoa. Tiểu Lôi vừa nhìn qua, nhịn không được có chút tò mò.

Theo như hắn biết, Diệu Yên đối với phong thuỷ học cũng không rành gì lắm. Về phần những người khác trong nhà, vô luận là Nguyệt Hoa hay là Tiểu Thanh, còn có đám bằng hữu của hắn như Lôi Hống mấy người đó, lại càng không phải cao thủ trong nghề.

“Thế nào?” Tiểu Lôi đang lúc kinh ngạc thì bên người vang lên thanh âm của Diệu Yên.

Dưới ánh nắng ban mai, Diệu Yên chầm chậm đi tới, một thân hắc y, mặc dù không trang điểm gì hết, nhưng lại khó có thể che dấu được dung mạo tuyệt sắc của nàng.

Tiểu Lôi cười nhẹ, xoay người lại ôm lấy eo nhỏ của Diệu Yên, cảm nhận được mái tóc của Diệu Yên lướt qua mặt hắn, rồi ghé bên tai nàng cười nói: “Thế nào cái gì chứ?”

“Khu vườn này đó.” Diệu Yên hé miệng cười: “Chàng là chủ của nhà này mà vắng mặt, bọn thiếp cũng không thể để gia nghiệp của chàng bị hoang phế a.”

“Tốt thì có tốt, bất quá…” Tiểu Lôi cười cười nói: “Bất quá cái hồ này, còn có cánh rừng, lại còn đình đài kia, kiến tạo cũng không đơn giản a.”

Hắn ôm eo Diệu Yên chậm rãi đi. Hai người ngồi ở đình đài, Tiểu Lôi nhịn không được chỉ chỉ nói: “Ao nước này nếu chỉ đứng một mình ở chỗ này, thì có phần hoang vu, hơn nữa thuỷ thuộc âm, âm khí quá nặng sợ rằng tụ mà không tán! Khu rừng chung quanh cũng rất đẹp, vừa hay lại có thể làm tán đi âm khí! Hay nhất chính là cái đình này. Phương vị của nó vừa khéo sao lại là ngay trung tâm mắt địa khí của trang viên! Cách xây dựng của căn đình, rất được coi trọng, trong phong thuỷ xưng là “Bát giác trấn”, dùng để đặt tại ngay mắt của địa khí, trấn trụ địa khí, khiến cho không thể tiêu tán. Cái này cũng rất đáng chú ý.” Tiểu Lôi nhìn một lát, thở dài: “Thượng phẩm! Thượng phẩm! Bố cục này có thể nói là thượng phẩm!”

Diệu Yên mỉm cười, vươn ngón tay mảnh khảnh, chỉ một tảng đá đứng bên bờ ao nước cười nói: “Phu quân, chàng nhìn xem cái kia kìa.”

Tiểu Lôi lấy làm kỳ quái đi tới. Tảng đá này bên cạnh hồ vốn cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là nhìn trên dưới một hồi, lại trong lúc vô ý vạch trúng mớ cỏ dại dưới tảng đá, lộ ra một ký hiệu bát quái nho nhỏ.

“Hả?” Tiểu Lôi vừa nhìn thấy, không khỏi lộ ra vẻ mặt thần kỳ, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Ký hiệu bát quái chẳng phân âm dương, vây quanh trên tảng đá, lại phảng phất giống như dùng ngón tay để vẽ thành.

Chỉ có điều… đồ án này, quả thật Tiểu Lôi lại rất quen thuộc!

Năm đó lúc Tiểu Lôi còn chưa học pháp thuật, chỉ là một thằng tiểu phiến tử đi theo sau thúc thúc Ngô Đạo Tử lừa gạt xem phong thuỷ xem tướng đoán mệnh kiếm ăn, đồ án này cũng không biết vẽ bao nhiêu cái rồi.

Đây rõ ràng là chiêu bài của thúc thúc Ngô Đạo Tử á.

Ký hiệu của Gia Cát môn nhân!

Lúc đầu thúc thúc giúp người ta xem tướng đoán mệnh, xem phong thuỷ, đều tự xưng là Gia Cát môn nhân, còn gạt Tiểu Lôi trong một thời gian dài. Tiểu Lôi vừa nhìn xuống, lập tức trong lòng hiểu rõ, hì hì cười nói: “Nguyên lai là như thế.”

Hắn đứng dậy, nhìn trái phải bốn chung quanh, như đang tìm cái gì, có chút suy tính. Đi trở lại đình đài, nhảy một cái, thân thể đã nhẹ nhàng đáp lên thanh xà ngang, lập tức cười to ha hả: “Diệu Yên, nàng tới xem nè.”

Diệu Yên không phản đối, cũng phóng lên, Tiểu Lôi chỉ vào góc của thanh xà ngang, một hàng chữ được viết lên đó: “Tây xuyên dã nhân Ngô Đạo Tử lưu ký.”

Vừa nhìn thấy, Diệu Yên bật cười nói: “À, thiếp không ngờ lại không biết, ông ta còn để lại tên ở nơi này.”

Tiểu Lôi cười nói: “Đây là quy tắc nghề nghiệp của bọn ta. Xem phong thuỷ bố trí nhà cửa cho người ta, nếu phong thuỷ nhà này cực tốt, thì cũng tính là một phần công đức, một phần công tích, đương nhiên là phải lưu lại tên họ. Mặc dù không thể lưu danh bách thế, bất quá trong tương lai có khoe khoang với người trong nghề, cũng là một phần vốn liếng a. Chỉ là cái tên này đều lưu ở một nơi bí mật, không để người biết. Ta đối với thói quen của lão gia hoả này hiểu rất rõ, cho nên nhìn một chút, lập tức liền tìm được ngay.”

Dừng lại một chút, hắn hỏi: “Gia viên của chúng ta là thúc thúc ta giúp bố trí à?”

Diệu Yên nhìn chằm chằm vào hàng chữ trước mặt, lúc này mới cười nói: “Không sai, thúc thúc chàng từng tới gặp chàng một lần, chàng lại không ở nhà. Đúng lúc chúng ta đang lên kế hoạch đem trang viên này tu sửa lại cho tương đối một lần, thúc thúc chàng liền giúp đỡ thiết kế lại một chút.

Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào hàng chữ một lúc lâu, mơ hồ chính là bút ký của thúc thúc Ngô Đạo Tử, không khỏi trong lòng sinh ra vài phần ấm áp, thở một hơi dài: ”Ta và thúc thúc, cũng đã lâu không gặp mặt rồi.”

Mặc dù Ngô Đạo Tử không phải là chú ruột của mình, bất quá chính mình được ông ấy từ nhỏ nuôi lớn, lại được ông dẫn nhập vào Tiêu Dao phái. Bây giờ nghĩ lại, Ngô Đạo Tử giống như là cha của mình vậy.

Mặc dù lúc đầu khi hai người sống cùng nhau, Ngô Đạo Tử bản tính lười biếng nhếch nhác, lại còn tiện thể đem Tiểu Lôi huấn luyện thành một tên tiểu vô lại. Thế nhưng bây giờ nghĩ kỹ thì trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp.

Hai người tùy ý ngồi xuống, lại nhìn thấy Bảo Nhi, Bối Nhi từ xa nắm tay chạy tới, đi cùng một bên lại là Diệp Bất Quần!

Chỉ thấy Bối Nhi quấn lấy Diệp Bất Quần, trong miệng đã không khách khí xưng hô “sư phụ” rồi.

Ba người đến bên đình đài, nhìn thấy Tiểu Lôi hai người, Diệp Bất Quần chỉ gật gật đầu. Vẻ u buồn trên mặt hắn đã giảm đi rất nhiều, khôi phục lại vài phần thần thái an nhàn, thong dong của Diệp Bất Quần trước kia. Tiểu Lôi cùng Diệu Yên biết Diệp Bất Quần chuẩn bị dạy Bối Nhi Thánh Quang thập tự kiếm. Diệu Yên tự hiểu thân phận, không muốn ở một bên “rình coi” người khác truyền thụ tuyệt học, lấy cớ rời đi, chỉ để lại Tiểu Lôi ở bên làm quan khách.

“Bộ kiếm thuật này, tên gọi là Thánh Quang thập tự kiếm. Tổng cộng chia làm mười ba cấp, ta hiện tại đã tu luyện tới cấp mười hai, còn chưa đạt tới đỉnh điểm. Bất qúa ta biết trên thế giới này có một người đã tu luyện tới cấp mười ba. Người đó cha các ngươi cũng từng gặp qua, lại còn giao thủ với hắn nữa.”

Bối Nhi lập tức nói: “Là ba ba thắng hay người kia thắng?”

Bảo Nhi bên cảnh bĩu môi, lập tức nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Tự nhiên là ba ba thắng rồi. Trên thế giới này ai có thể đánh thắng được ba ba chứ!”

Diệp Bất Quần cười, tiếp tục nói: "Đích xác là cha các ngươi thắng. Bộ Thánh Quang thập tự kiếm này, vốn so với kiếm thuật cao thâm của Đông Phương các ngươi không có ưu thế gì. Tri thức về pháp thuật của Đông Phương và Tây Phương khác nhau rất nhiều. Cha các ngươi để cho ta dạy các ngươi, nghĩ lại cũng không vì cái gì khác, mà là hy vọng các ngươi, ánh mắt không nên chỉ hạn hẹp tại Đông Phương, mà nên mở rộng nhãn giới. Cho nên, các ngươi tuyệt không nhất định phải đem bộ kiếm thuật này tu luyện đến cảnh giới phi thường cao. Người Trung Quốc các ngươi lại có một câu nói, kêu là ‘bác thải chúng trường’ (học nhiều sở học người khác) đạo lý này các ngươi hẳn là đã biết.”

Lập tức Diệp Bất Quần lấy ra một thanh trường kiếm. Đây là một thanh kiếm cổ Trung Quốc, từ kiểu dáng và khuôn mẫu, cùng với thập tự trảm kiếm do Tây Phương thánh kỵ sỹ sử dụng khác biệt rất nhiều. Chỉ có điều thánh kiếm của Diệp Bất Quần giờ phút này đã không còn, miễn cưỡng chỉ đành sử dụng một thanh kiếm cổ Trung Quốc.”

“Căn bản của Thánh Quang thập tự kiếm là đấu khí! Đấu khí cùng với võ học Đông Phương của các ngươi không giống nhau lắm. Ta nghe nói Đông Phương các ngươi có nội công, lại còn có một mớ bản lãnh kỳ quái gì đó. Đấu khí mà ta nói chắc chắn là kỹ năng võ học hạng nhất của võ đạo Tây Phương chúng ta. Lúc tu luyện thành đấu khí, võ sĩ có thể bộc phát ra được lực lượng cường đại.”

Diệp Bất Quần nói xong, từ đầu ngón tay chậm rãi bức ra một tia quang mang màu trắng: “Cái này và sở học Đông Phương pháp thuật của các ngươi không giống nhau. Đầu tiên, căn cứ những gì ta biết, pháp thuật Đông Phương của các ngươi không thể đem khí ngưng tụ lại, tạo thành hình thái cố định. Nhưng mà đấu khí thì lại có thể!” Nói cách khác, khi Tây Phương võ sĩ chúng ta cùng với người khác chiến đấu, cho dù chúng ta không có vũ khí, cũng không bị yếu thế, bởi vì, các ngươi xem…”

Môt tia quang mang thánh khiết ở đầu ngón tay Diệp Bất quần đột nhiên lan tràn ra, từ từ lớn dần lên, hình thành một thanh kiếm quang trong suốt!

Hắn hét một tiếng, cầm kiếm quang hướng về một hòn giả sơn nhẹ nhàng bổ xuống…

Ầm một tiếng, đá vụn trên ngọn giả sơn bay toán loạn.

Hai cô bé nhìn thấy thế hoan hô không ngớt. Bảo Nhi cười nói: “Rất vui, rất vui. Học được món này, tương lai con cùng người khác đánh nhau, thì không cần phải dùng phi kiếm nữa.”

Đấu khí trong tay Diệp Bất Quần đã thu trở về. Hắn trọng thương vừa khỏi, còn chưa hồi phục tốt, tự tiện sử dụng đấu khí, không khỏi sắc mặt có chút tái nhợt, mỉm cười nói: “Cũng không thể nói như vậy. Sử dụng đấu khí tiêu hao năng lượng phi thường. Cho dù là cao thủ Thánh Quang thập tự kiếm tu luyện đến cấp mười ba, cũng không có khả năng bằng vào đấu khí của mình biến hoá xuất ra kiếm khí duy trì trong thời gian dài. Nói chung, chúng ta vẫn cần phải có một thanh vũ khí sắc bén, giống như ta từng có một thanh kiếm rất tốt. Phẩm chất của thanh kiếm này vô cùng đặc thù, là vũ khí thích hợp nhất để sử dụng đấu khí phát ra Thánh Quang thập tự kiếm mà ta từng thấy qua. Bởi vì phẩm chất của nó có thể hạn chế tốt nhất việc lãng phí và tiêu hao năng lựơng. Mỗi một phần đấu khí phát ra, đều từ trên kiếm phong phát ra ngoài, mà không bị tiêu hao trong không khí.”

Tiểu Lôi nghe tới đó, ngắt lời nói: "Lão Diệp, nói như vậy, thánh kiếm của Thánh kỵ sĩ các ngươi, thật kỳ lạ phi thường a.”

“Đích xác như thế.” Diệp Bất Quần gật đầu.

Hắn lại nhìn hai cô bé, nói: “Ta biết người tu hành Đông Phương các ngươi, chú trọng nhất chính là tự thân tu luyện, nhất là tu luyện thân thể. Ta nghe nói cảnh giới tối cao của các ngươi là đem thân thể tu luyện thành một trạng thái kêu là “kim thân”. Cái thứ mà các ngươi chú ý rèn luyện thân thể … ân dường như gọi là… “khí”. Ta ước chừng cha các ngươi đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, cho dù hắn không có vũ khí, cũng không có đấu khí để biến thành vũ khí, nhưng nhục thể hắn cường hãn như vậy, so với kiếm còn cường ngạnh hơn. Đây là khác biệt lớn nhất giữa Đông Phương và Tây Phương. Căn cứ theo ta biết, cho dù sự hiện hữu tối cường đại của Tây Phương, cũng không có loại nhục thể cường hãn như vầy.”

Diệp Bất Quần suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra, ta cũng không chủ trương để các ngươi tốn nhiều tâm tư để học đấu khí, bởi vì ta xem ra, đấu khí mặc dù có thể ngưng tụ thành hình thái cố định, nhưng cũng không có pháp lực tốt như các ngươi. Bởi vì, pháp lực của các ngươi tựa hồ có thể bảo tồn lớn mạnh không hạn chế! Nhưng mà đấu khí thì không thể vậy, thân thể chúng ta có cực độ giới hạn, vượt qua cực hạn của thân thể, đấu khí sẽ phá hỏng nhục thể chúng ta, thân thể chịu đựng không nổi, ngược lại làm thương tổn chính mình.”

Tiểu Lôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Đó là bởi vì người Tây Phương không giống chúng ta, trời sinh có tam hồn thất phách. Bọn họ so với chúng ta thiếu đi một linh tuệ phách! Không có linh tuệ phách, thì không cách nào chứa đựng được pháp lực. Bọn họ dựa vào nhục thể để chứa đựng đấu khí, mà chúng ta thì không dùng tới nhục thể, chỉ sử dụng hồn phách!

Chỗ đơn giản là, người Tây Phương rèn luyện chính là nhục thể, mà chúng ta rèn luyện chính là linh hồn! Cái gọi là kim thân, thật ra chính là đem linh hồn rèn luyện tới cảnh giới cao thâm nhất. Sau đó từ trong ra ngoài, dường như ở bên trong giống như có một ngọn hỏa diễm, liên tục đem nhục thể luyện chế trở nên kiên cường vô cùng!

Nói như vậy, người Tây Phương dường như là trái ngược hoàn toàn với chúng ta. Bọn họ là rèn luyện thân thể, đem thân thể rèn luyện cường tráng, sau đó dùng thân thể cường tráng để chứa đựng đấu khí tới mức có thể chịu đựng được!

Theo tiềm lực phát triển mà nói, loại phương thức này của Tây Phương, so với Đông Phương kém hơn rất nhiều. Bởi vì nhục thể có rèn luyện như thế nào đi nữa, cũng bất quá là nhục thể. Cho dù ngươi cường tráng như một con trâu, thì thế nào chứ? Cho dù cường tráng như trâu, cũng chỉ phát huy ra khí lực mạnh như trâu mà thôi.

Nhưng mà tiên thuật Đông Phương lại không giống vậy. Từ trong ra ngoài, tu luyện đến mức cao thâm, có thể khai thiên tích địa, di sơn đảo hải!

Thế nhưng chỗ kém của Đông Phương là: tốc độ quá chậm!

Một tu luyện giả Tây Phương, chỉ cần tư chất xuất chúng, sợ rằng chỉ cần vài năm hoặc mười mấy năm, là có thể tu luyện thành một nhân vật không tồi, một cao thủ có thể sử dụng thành thạo đấu khí.

Nhưng người tu hành Đông Phương, mặc dù tu luyện đến cảnh giới cao thâm sẽ cường đại phi thường. Chỉ là lại cần thời gian rất dài!!

Nếu muốn so sánh, đem hai người tu hành giả Tây Phương, Đông Phương cùng đặt một chỗ mà so sánh.

Khi hai người cùng ba mươi tuổi, dám chắc là người tu hành Tây Phương lợi hại hơn. Bởi vì người tu hành Đông Phương, cho dù là có thiên phú phi thường, lúc ba mươi tuổi dám chắc là vẫn khựng lại tại giai đoạn “luyện khí” căn bản.

Mà đến lúc hai người năm mươi tuổi, đại khái thực lực chính là không sai biệt lắm. Bởi vì lúc này, người tu hành Đông Phương, nếu là thiên tư trác tuyệt, hẳn là đã vượt qua giai đoạn luyện khí, tiến vào giai đoạn “Tu pháp kỳ”.

Đợi đến lúc tám mươi tuổi… xin lỗi, đã không thể so sánh được nữa. Bởi vì người tu hành Tây Phương hơn phân nửa đã già nua không chịu nổi, thậm chí chết đi rồi. Mà người tu hành Đông Phương, lại vẫn tiến bộ như cũ! Pháp lực ngày càng cao thâm!

Tiểu Lôi đột nhiên nói: “Lão Diệp… Tựa hồ, phương thức tu luyện của các ngươi, còn chưa tìm được phương pháp làm thế nào đột phá hạn chế thọ mạng của con người. Nhưng mà chúng ta thì đã làm được rồi.”

Bạn đang đọc Chí Tôn Vô Lại của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.